Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 301: Thở cũng là một sai lầm

Chương 301: Thở cũng là một sai lầm


Lúc Lục Trần bị đông lạnh đến đần độn, dường như nghĩ đến gì đó, tâm niệm vừa động, trải rộng một tầng hắc diễm bên ngoài thân, hắc diễm bao trùm toàn thân, luồng khí tức lạnh lẽo đó lập tức biến mất hoàn toàn, linh hồn cũng trở về bình thường, không còn cảm giác lãnh ý nữa.
“Quả nhiên linh hỏa có thể ngăn cản gió U Minh!” Trong lòng Lục Trần thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi được linh hỏa bao trùm, lại có một luồng gió U Minh thổi tới, nhưng bây giờ đã không khác gì với gió lạnh bình thường, không có cảm giác lạnh như lúc trước nữa.
“Thiếu chủ, mau dùng linh hỏa!”
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng rống to.
Thì ra là mấy thuộc hạ đáng yêu của Minh Thương nhìn thấy Lục Trần lạnh đến run rẩy, lúc Từ bộ trưởng đang thầm nguyền rủa Lục Trần bị đông chết, lại thấy Lục Trần thúc dục hắc diễm, cả người không còn còng lưng nữa, mà là thắt lưng thẳng tắp, nên lập tức nhắc nhở thiếu chủ thúc dục hắc diễm để ngăn cản gió U Minh.
Minh Thương nghe được tiếng hét phía sau, vẫn chưa kịp thúc dục thì bên khóe mắt đã xuất hiện một bóng dáng.
Không phải Lục Trần thì còn là ai.
Minh Thương cũng bao trùm một tầng hắc diễm ở bên ngoài, lúc hắc diễm gia trì thân mình, khí tức lạnh lẽo bị ngăn cách, không e ngại gió lạnh nữa.
Soạt soạt!
Hai người họ một trước một sau, trong nháy mắt đi tới trước mặt nam tử bên cạnh đống lửa.
Ánh mắt Lục Trần khác thường đánh giá nam tử này, cả người nam tử lôi thôi lếch thếch, tóc bẩn rối tung, râu còn mọc rậm rạp hơn cả tóc cho nên không có đường nét nguyên vẹn của khuôn mặt, nơi lộ ra làn da rất thô, không có nếp nhăn, chứng tỏ đối phương không phải là lão giả mà là một nam tử trung niên.
Hơn nữa cũng không biết y phục trên người đã mặc bao lâu, trông vô cùng bẩn thỉu, thoạt nhìn chẳng khác nào ăn xin bên đường.
Lục Trần không nói gì, người này chính là Liễu Kình.
Là bá chủ Hoang vực trong truyền thuyết.
Sao Lục Trần lại cảm thấy có chút không chân thật, bởi vì trong tưởng tượng của hắn, Liễu Kình là bá chủ một đời, có thể có hai phong cách cá tính khác nhau.
Thứ nhất là con người bá chủ cứng rắn, ví dụ như thân thể cao lớn, anh tuấn thần võ, màu da cổ đồng, trên người mang theo bá đạo không ai bì nổi.
Hoặc là phong độ nhẹ nhàng, một thân áo trắng, tao nhã nho nhã, nhìn như bình dị gần gũi nhưng lại mang theo tia kiêu ngạo, là kiểu bá chủ nho nhã.
Nhưng hình tượng của Liễu Kình trước mặt lại không liên quan gì đến nhân vật cấp Bá Chủ.
Lục Trần bắt đầu nghi ngờ người trước mắt thật sự là Liễu Kình sao?
“Vãn bối Minh Thương, hậu nhân của Minh Viêm bái kiến Liễu tiền bối!” Lúc Lục Trần vẫn đang nghi ngờ thì Minh Thương bên cạnh đã cung kính hành lễ với tên ăn xin trước mặt.
Hai tay Minh Thương ôm quyền, khom lưng chín mươi độ, đặt tư thái rất thấp.
“Vãn bối Lục Trần, một người sau kính ngưỡng Liễu tiền bối!” LụcTrần cũng ôm quyền nói.
Nếu thanh niên bên cạnh cho rằng tên ăn xin này thật sự là Liễu Kình, vậy thì chính là thật.
Đáng tiếc, Liễu Kình lại không để ý đến hai người họ mà lại chuyên tâm nướng gà.
Không sai, không biết Liễu Kình lấy con gà đó từ đâu ra, đang lên lửa nướng, một tay chuyển động gậy gỗ để mặt ngoài gà nướng được nóng đều.
“Liễu tiền bối!”
Thấy Liễu Kình không nói gì, Minh Thương cẩn thận kêu một câu.
Đáng tiếc, Liễu Kình vẫn không để ý tới hắn.
Lục Trần cũng đứng tại chỗ không nói lời nào, dù sao nhân vật lớn cũng có ý nghĩ của nhân vật lớn, người ta đang chuyên tâm làm việc, vẫn là đừng quấy rầy hắn.
Cho nên hai người họ đứng đợi gần mười phút.
“y da, đúng là cháy rồi!”
Bỗng nhiên Liễu Kình mở miệng, nhìn gà nướng trên giá đỡ, mặc dù chỉnh thể vàng son, ngoài cháy trong mềm, nhưng có một phần nhỏ khác với màu vàng son bên cạnh, hơi đen.
“Đều là do các ngươi!”
Liễu Kình đột nhiên quay đầu lại, hung tợn nhìn chằm chằm hai người họ, theo đó, một luồng khí tức bàng bạc bộc phát ra từ trên người Liễu Kình, giống như lực lượng vô hình giam cầm hư không, áp chế hai người họ không nhúc nhích được.
Mặt hồ bên cạnh vốn yên tĩnh bắt đầu chấn động, nước trong đầm U Minh cuồn cuộn hóa thành vòi rồng.
Khiến Lục Trần với Minh Thương cảm nhận được tuyệt vọng dưới luồng khí tức này.
Minh Thương há hốc miệng, sắc mặt tái nhợt.
Mặc dù lai lịch của hắn bất phàm, nhưng Liễu Kình chính là nhân vật cấp Bá Chủ thật sự, tu vi thông thiên, một luồng khí tức tùy ý đã có thể chấn chết hắn.
Cũng may dù Liễu Kình tức giận nhưng vốn không có sát ý, chỉ là để hai người họ không nhúc nhích được dưới luồng khí tức này.
Hơn nữa ngay cả linh hồn cũng cảm nhận được áp lực, bị áp chế.
Lục Trần cũng rung động, hắn chỉ cảm nhận được luồng khí tức hùng hậu này trên thân của rất ít người, một trong số đó là sư phụ tiện nghi Lôi Thiên Tuyệt, các chủ của Phong Lôi các, người bị nhị sư phụ Diêu Hi gọi là Tiểu Lôi Tử.
Ngoài ra còn có cung chủ Kiếm Đế cung, một nhân vật cấp bậc Kiếm Thánh siêu tuyệt, tu vi bản thân cũng đạt tới Thánh cảnh tầng thứ ba, cảnh giới Thánh Vương.
Lục Trần cảm giác khí tức của Liễu Kình khủng bố hơn hai người họ một chút.
Luồng khí tức này gia trì khoảng một phút, Liễu Kình lập tức thu khí tức lại, vừa nãy hắn giận dữ như một con hung thú thì hiện tại lại trở về với dáng vẻ của ăn mày, bởi vì cảm nhận trên người chưa đến nửa điểm tu vi.
Cũng may, hai người họ cũng có thể động đậy.
Lục Trần không nhịn được nói: “Liễu tiền bối, rõ ràng ta không mở miệng, tại sao lại là bọn ta quấy rầy ngươi nướng gà chứ?”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất