Chương 33: Đau lòng! (1)
Phương Đằng nắm chặt hai quả đấm, lửa giận trong mắt phun trào: "Lục Trần, làm người không thể nói lời không giữ lời, ta đã dập đầu cho ngươi hai trăm cái, mau mau thả sư phụ ta ra."
Hai người Phương Thường Lâm và Hạ Thiên, cũng suýt chút nữa bị làm tức chết.
Thằng ranh con này, không tuân thủ lời hứa chút nào.
Lục Trần thản nhiên nói: "Đối với người bình thường, ta vẫn tương đối tuân thủ lời hứa, nhưng mà đối với kẻ phản bội, nhất là những kẻ phản bội nhỏ là con của kẻ phản bội lớn, thì không cần thiết phải hết lòng tuân thủ lời hứa."
Lời này, là mắng chửi cả Phương Thường Lâm.
"Ngươi..."
Trên bầu trời, Phương Thường Lâm nghe được lời nói của Lục Trần, thì sắc mặt trở nên xanh mét, hận không thể bóp chết được Lục Trần.
Nhưng mà, miệng mấp máy mấy lần, cuối cùng cũng chỉ có thể thẹn ở trong lòng, không nói gì.
Mọi người trong hoàng cung, cảm giác được hả giận, lời này của điện hạ, cũng chính là tiếng lòng của bọn họ, từ khi quân vương trúng phải kịch độc, Phương Thường Lâm tạo phản, thì đã hoàn toàn là kẻ phản bội rồi.
Nếu không phải điện hạ trở về kịp thời, cho quân vương uống giải độc đan, lại bố trí sát trận vây giết Nguyên Thần cảnh trong Vương cung, thì tình hình của bọn họ rất đáng lo, không sớm thì muộn trận pháp cũng sẽ bị công phá, mà kết quả của bọn họ, cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Bây giờ thấy đại tướng quân bị chửi, trong lòng cảm thấy cực kỳ sảng khoái, giống như ăn được nhân sâm vậy, lỗ chân lông toàn thân đều nở ra.
Lục Trần nhìn phía Phương Đằng, cười tủm tỉm nói: "Muốn để cho sư phụ ngươi đi ra, thì lại dập đầu một ngàn lần cho ta đi."
Lần này Phương Đằng không làm theo, mà là dùng con mắt tràn ngập lửa giận nhìn hắn, bởi vì Phương Đằng cảm thấy cho dù là dập đầu một vạn, Lục Trần cũng vẫn sẽ lật lọng.
Thấy Phương Đằng đứng dó không động đậy, Lục Trần quay đầu trách móc nói: "Lão Hạ, ngươi xem xem cái loại đồ đệ vong ân phụ nghĩa mà ngươi dạy dỗ ra đi."
Sắc mặt Phương Đằng biến thành màu gan heo, oán hận nhìn chằm chằm Lục Trần.
"Đủ rồi."
Hạ Thiên đột nhiên lên tiếng, mặt mũi âm trầm, bởi vì hiện tại hắn đã biết rõ, thằng ranh con này chỉ là đang trêu đùa hắn cùng đồ đệ hắn Phương Đằng, mặc kệ Phương Đằng có dập đầu bao nhiêu cái đi nữa, thì cũng sẽ không mở trận pháp ra.
"Lão Hạ, ta thấy ngươi rất có khí phách, không cần đồ đệ hỗ trợ, ta rất muốn xem xem ngươi tự mình phá trận như thế nào." Lục Trần tán thưởng nói, lần nữa quay trở về, ngồi trên ghế, thái độ nhàn nhã.
"Lão Hạ, cố lên." Lục Trần giơ ngón tay cái lên với Hạ Thiên.
Hạ Thiên tức giận quay đầu, chăm chú công kích trận kỳ, nhắm mắt làm ngơ tất cả.
Rất nhanh, lại qua hai giờ nữa, trời đã tối hẳn, người ở bên ngoài Vương cung người cũng giải tán đi không ít, trước khi rời đi, cực kỳ thông cảm với Vương cảnh bị nhốt trận trong pháp, đường đường là võ giả Vương cảnh, lại bị nhốt ở trong một trận pháp cấp năm, mãi không ra ngoài được.
Trong hai giờ này, Hạ Thiên vẫn luôn công kích trận pháp, hao phí không ít sức lực, dần dần hơi thở có hơi hổn hển, cũng may trong kết giới có linh khí bổ sung, hắn cũng có thể hấp thu linh khí, không đến nỗi quá suy yếu.
Thế nhưng, cứ bị nhốt trong trận pháp, mẹ nó là cái chuyện gì đây chứ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai cha con Phương Thường Lâm không rời đi, đứng ở trên không, hận không thể phanh thây xé xác Lục Trần, cái trán của Phương Đằng, thì sưng lên một bọc lớn như cái bánh bao.
Hôm nay, đối với người trong Vương cung mà nói, là vô cùng vui vẻ, lần đầu nhìn thấy Vương giả cao cao tại thượng chật vật như thế, nhất là những cấm vệ bị Hạ Thiên dùng tinh thần lực làm bị thương, trong lòng lại càng sảng khoái.
Lục Trần vung tay lên, chỉ thấy trên mặt đất, lại nhiều thêm một đống đồ, mọi người nhìn qua, phát hiện đó là từng tảng thịt khổng lồ, mỗi tảng thịt phải có trọng lượng trên ngàn cân.
Màu sắc mỗi một tảng thịt đồng đều, bốn phía là tinh khí, mặc dù bị cắt ra thành tảng, nhưng mà vẫn có khí tức yêu thú tràn ngập, hơn nữa, luồng yêu khí này còn không yếu.
Ngoài ra, còn có hai cái bắp đùi lông lá lồm xồm to như hai cái thùng nước lớn dài đến bảy tám mét, phía trên có vết máu loang lổ, có năng lượng mơ hồ tràn ra.
"Đây là..."
Người xung quanh tò mò nhìn.
Ngay cả Hạ Thiên ở trong trận pháp cũng phải quay sang nhìn, hắn nhìn thấy trên mặt đất có từng tảng thịt phát ra năng lượng tinh thuần, không biết vì sao, hắn cảm thấy đống thịt này là thịt của yêu thú không tầm thường.
"Các vị đều đói rồi phải không, chỗ này ta có sẵn hai vạn cân thịt để nấu ăn, đi bảo nhà bếp chuẩn bị cho tốt, chỗ thịt này có thể lấy ra kho, xào lăn đều được, cái cặp chân này lấy ra nấu, hầm trong lửa lớn hai giờ đồng hồ, hầm cho tinh hoa trong xương cốt nhừ ra." Lục Trần nói, sau đó vẫy vẫy tay, gọi mấy cấm vệ tới, để bọn họ giúp chuyển nguyên liệu nấu ăn đi đến nhà bếp.
"Ta mời mọi người ăn cơm, nấu xong sẽ đem lên đây, chúng ta cùng nhau xem lão Hạ phá trận."
Lý Ưng và cấm vệ tới, chuyển đống thịt này đi.
Trong kết giới Hạ Thiên lại suýt chút nữa bị tức chết, tên khốn kiếp này xem hắn là con khỉ sao, còn muốn cho người đến xem.
"Điện hạ, chỗ thịt kia." Tả Khưu Thiền lặng lẽ hỏi, trong mắt đang rung động.
Bởi vì từ trước tới nay bọn họ chưa từng nhìn thấy loại thịt có tinh khí nồng đậm như vậy.
"Ha ha, không có gì, chỉ là thịt yêu thú bình thường mà thôi, ta mời khách." Lục Trần cười ha ha nói.
Hắn cũng không dám nói thật, nói ra sợ sẽ dọa ngất bọn họ.
Đây đều là thịt yêu thú cấp sáu, là thịt yêu thú tương đương với cấp bậc Vương cảnh, ẩn chứa lượng lớn tinh khí, người ăn được sẽ cực kỳ bổ.
Nhất là đối với người ở Siêu Phàm cảnh trở xuống.
Thịt cấp bậc Yêu Vương, có thể tăng cường khí huyết, thoát thai hoán cốt, làm huyết dịch biến đổi, tiềm lực tăng vọt.