Chương 334: Diêu Hi tức giận (2)
Nhưng vẻ mặt của Diệu Hi vẫn lạnh nhạt, một bàn tay ngọc trong suốt đánh ra, gió êm biển lặng, giống như chẳng có uy lực gì, nhưng lại làm cho Sát Thánh như gặp phải kẻ địch to lớn, xung quanh quy tắc vô cùng ngưng tụ, tạo thành quy tắc Thánh Y, muốn ngăn cản một chưởng của Diệu Hi.
Nhưng, quy tắc Thánh Y vừa được ngưng tụ đã trực tiếp răng rắc vỡ nát, giống như đã phải chịu đựng một lực đè ép đáng sợ.
Sát Thánh phụt một tiếng, miệng phun ra máu tươi.
Sát Thánh rống giận, bạo phát Thánh uy đối kháng lại, muốn bỏ chạy, nhưng tứ phía đã bị một cổ sức mạnh giam cầm lại.
Hắn không thể động đậy được.
Bởi vì tu vi của hắn kém Diệu Hi quá nhiều.
Một tia sét thô to bằng cả căn nhà ngưng tụ trong không khí, đây là quy tắc Lôi Đình ngưng tụ thành, tràn ngập lôi sét thần uy, dường như có thể hủy diệt vạn vật, từ không trung rơi xuống, nện thật mạnh vào người Sát Thánh.
Bùm.
Thân thể của Sát Thánh lập tức nổ mạnh không hề trì hoãn, biến thành mưa máu.
Ở dưới sự tấn công của tia sét thô to như căn nhà, không chỉ thân thể của vị Sát Thánh này tan nát, mà nguyên thần cũng bị hủy diệt theo đó.
Là loại thần hình đều diệt.
Những người xung quanh đều xanh mặt, Diêu Hi thánh chủ này cũng sát phạt quyết đoán quá đi.
“Nếu còn ai dám ỷ lớn hiếp nhỏ, muốn giết đồ đệ của ta, đừng trách ta qua địa bàn của các ngươi dạo một chuyến.” Ánh mắt của Diệu Hi lạnh lùng nhìn chư Thánh xung quanh, giọng nói tràn đầy uy hiếp.
Ngao Lại rụt cổ, ngượng ngùng cười nói: “Diêu Hi thánh chủ, ta chỉ đùa một chút thôi, sao bọn ta dám động thủ với đồ đệ của ngươi chứ.”
Trong lòng lại thầm mắng một câu, thằng nhãi đó may mắn quá đi mất.
Ở Thánh vực có bối cảnh cường đại như vậy thì thôi đi, không nghĩ đến ở Hoang vực cũng có bối cảnh cường đại đến thế.
Ánh mắt Diệu Hi lạnh băng, dừng ở trên người Ma Thánh của Thánh Ma giáo.
Cả người Ma Thánh thấm mồ hôi lạnh, nhất tay nhanh chóng, mở miệng nói: “Diêu Hi thánh chủ, ta lấy đại đạo thề, ta về sau nếu dám muốn giết chết đồ đệ của ngươi, sẽ bị đại đạo trừng phạt, thần hình đều diệt, không thể chuyển thế trùng sinh.”
Dưới áp lực khủng bố đến từ Diêu Hi thánh chủ, chư Thánh xung quanh đều cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Không nhìn thấy một Sát Thánh của Hoàng Tuyền điện sau khi động thủ đánh Lục Trần, quay người liền bị Diêu Hi thánh chủ giết chết rồi sao.
Bọn họ đều biết, Diêu Hi thánh chủ muốn giết gà dọa khỉ.
Bởi vì một Thánh cảnh nếu muốn giết chết một Siêu Phàm cảnh, vốn đã làm ảnh hưởng đến danh tiếng rồi. Huống chi người nào đó còn là đồ đệ của Diêu Hi thánh chủ, Sát Thánh của Hoàng Tuyền điện làm như vậy trước mặt Thánh chủ, việc này khác gì là đi tìm chết đâu.
“Lục Trần bái kiến Nhị sư phụ.” Lục Trần đi đến trước mặt Diệu Hi, hành lễ một cách cung kính.
"Ừ."
Khuôn mặt vốn căng thẳng của Diệu Hi, hiền hòa lại rất nhiều.
"Hi, Ngao Lại trưởng lão, ngươi vẫn khỏe chứ?” Lục Trần cười tủm tỉm chào hỏi Ngao Lại, nở nụ cười xán lạn.
Ngao Lại thở hồng hộc, lỗ mũi phun ra khói trắng, hắn thể hiện thái độ chỉ cần nhìn đến gương mặt đáng đánh này thì rất tức giận, quay đầu qua, không để ý đến hắn.
"Hai vị Thánh giả, lâu rồi không gặp, ta rất nhớ hai vị.” Lục Trần quay qua chào Thánh giả của Thánh giáo Luyện Cổ và Thánh giả của Thánh địa Cổ Thương, bộ dáng rất vui vẻ.
Lại nói, hắn quen biết ba Thánh giả rất lâu rồi, cứ thích nhìn đến dáng vẻ họ khó chịu mà lại không thể đụng đến mình, chính là dáng vẻ tức đến thở hổn hển đó.
Vẻ mặt hai Thánh giả đen như đáy nồi, không thèm để ý đến thằng khốn đó.
"Đi thôi."
Bàn tay Diệu Hi vung lên, cuốn lấy Lục Trần, xé rách không gian, mang theo Lục Trần rời khỏi nơi này.
Sau khi Diệu Hi rời đi, khí tức khủng bố trong không khí mới biến mất hoàn toàn, lúc này chư Thánh mới cảm thấy nhẹ nhàng.
Bọn họ nhìn nhau, đều nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt nhau.
Tên khốn Lục Trần có Diệu Hi chống lưng, có cung Kiếm Đế, có Phong Lôi các, thậm chí nghe đồn hắn còn là đồ đệ của vực chủ Thanh vực Tô Nghênh Hạ, hèn chi hắn dám vô pháp vô thiên.
Trên đường đi, Diêu Hi liếc nhìn Lục Trần, nhẹ giọng hỏi: "Sau khi xuống Ma Long vực, ngươi có thu hoạch được gì không."
"Thu hoạch cũng tạm được, tạm được." Dừng một chút, Lục Trần có chút phàn nàn nói: "Sư phụ, ngươi gạt người, không phải ngươi nói có hạt giống Thần Hỏa sao, hoàn toàn không có, Diệt Thế Hắc Diễm ở trong cơ thể của tiền bối Liễu Kình, mà tiền bối Liễu Kình đã vô duyên vô cớ biến mất."
Diêu Hi nghe Lục Trần phàn nàn, khóe môi hơi giương lên, nói: "Sư phụ không lừa ngươi, chờ ngươi thăng cấp đến Nguyên Thần cảnh là hiểu."
“Có ý gì thế?” Lục Trần hỏi.
Diêu Hi không trả lời, nói sang chuyện khác: "Tại Ma Long vực, ngươi có từng gặp một thanh niên mặc giáp vị hoàng huyết."
"Ta đã gặp rồi." Lục Trần gật đầu, sau đó tò mò hỏi: "Sư phụ, người kia có lai lịch gì à…"
"Ừm…"
Diêu Hi trầm ngâm một hồi, sau đó nói: "Hắn là người Thượng Giới thiên xuống hạ giới rèn luyện, có lẽ không lâu sau này, cả Hoang vực hay thậm chí là cả mười vực đều sẽ vang danh tên của hắn."
"Hắn sẽ là đối thủ cường đại của ngươi, sư phụ hi vọng ngươi có thể quang minh chính đại đánh bại hắn." Dừng một chút, Diêu Hi bổ sung một câu: “Có lòng tin không."
Lục Trần nhếch miệng, nói: "Sư phụ, ngươi đang xem thường ta đấy à, tuy tiểu tử kia mạnh, nhưng từ khi ta xuất đạo đến nay, còn chưa gặp được đối thủ cùng cảnh giới đâu."