Chương 362: Hồng Hoàng Phần Thiên đồ
Sau đó hắn khẽ quát một tiếng, há miệng phun ra một thanh kiếm ngọc giống như ngọc thạch đúc thành, toàn thân tuyết trắng nở rộ ánh sáng rực rỡ, chỉ dài một thước nhưng uy năng lại khủng bố, dễ dàng xuyên thấu phong bạo rậm rạp, chĩa vào vị trí trái tim Nhân Hoàng đại thành.
Tốc độ nhanh giống như một luồng sáng.
Mái tóc của Nhân Hoàng đại thành Hoàng triều Thần Ưng tung bay, giống như ma thần, khí tức khủng bố, ấn đường phát sáng phản chiếu ra một lá chắn to bằng bàn tay, phóng đại vô hạn, chắn trước người.
Xẹt!
Thanh kiếm ngọc va chạm với lá chắn.
Hai món Hoàng khí đứng đầu chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ rất lớn, uy năng cực kỳ khủng bố.
Trong nháy mắt đại chiến bộc phát trước đó, dưới sự hộ tống của mấy cường giả tuyệt đỉnh cùng với Hoàng giả Triệu Dương Vũ, Lục Trần rời khỏi phạm vi chiến đấu, dù sao trên bầu trời Cổ gia cũng có mấy đoàn chiến Hoàng chiến, uy năng gia chiến bọn họ phóng thích tùy ý, đối với Lục Trần đều là tai nạn mang tính hủy diệt.
Đại chiến bộc phát, hắn lập tức rời đi, đồng thời có Vương giả tuyệt đỉnh và Hoàng giả ở bên cạnh triệt tiêu chấn động ngẫu nhiên khuếch tán tới.
Bốn Hoàng giả phong tỏa thiên địa, đại chiến với ba Hoàng giả còn lại của hoàng tộc.
Lục Trần nhìn chằm chằm cuộc chiến giữa Vạn Tranh Vanh và Chu Vĩnh Đào, hơi kinh ngạc: “Thú vị, một Nhân Hoàng đỉnh phong lại đánh ngang tay với Nhân Hoàng tiểu thành.”
Triệu Dương Vũ cười nói: “Tên Vạn Tranh Vanh này trước đó tốt xấu gì cũng là Nhân Hoàng đại thành, hiện tại tu vi giảm xuống, nhưng lại không thua kém Nhân Hoàng tiểu thành.”
“A…”
Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến trên bầu trời Cổ gia, một Hoàng giả đỉnh phong bị xé thành hai, mưa máu rơi xuống phía dưới Cổ gia, khiến Cổ gia kêu rên.
Mới đại chiến chưa đến hai phút đã có một Nhân Hoàng ngã xuống.
Nhân Hoàng ngã xuống là Nhân Hoàng đỉnh phong của Cổ gia, bị Dư Hùng xé rách thân thể, trong nháy mắt nguyên thần bay ra bị một ngón tay hắn xuyên thủng.
“Thanh Hải!”
Bên cạnh còn có hai Nhân Hoàng đang giao chiến, gia chủ Cổ Thanh Sơn của Cổ gia cùng một Nhân Hoàng tiểu thành của Thánh giáo đánh nhau khó phân, trên người đều có vết máu, Cổ Thanh Sơn thấy huynh đệ nhà mình ngã xuống, rống to một tiếng, trong mắt tràn ngập bi thương và đau đớn.
Hoàng giả vừa mới bị xé rách chính là huynh đệ ruột Cổ Thanh Hải của hắn.
Nhưng đáp lại Cổ Thanh Sơn là một bàn tay khổng lồ còn lớn hơn căn nhà, ngưng tụ thế thiên địa, uy lực vô cùng khủng bố, trong phút chốc đã bao trùm Cổ Thanh Sơn, sau đó bàn tay to nắm chặt, muốn bóp nát Cổ Thanh Sơn.
Người ra tay là Dư Hùng.
Sau khi hắn đánh chết Cổ Thanh Hải, không ngừng nghỉ mà ra tay với Cổ Thanh Sơn.
“Gầm!”
Cổ Thanh Sơn hét lớn một tiếng, như Ma Vương gào thét, chấn động sông núi vạn dặm, bàn tay khổng lồ bao bọc hắn vỡ vụn.
Nhưng hắn cũng không dễ chịu, bị năng lượng mạnh mẽ phản chấn, khóe miệng tràn máu, tóc tai bù xù.
Ầm!
Nhân Hoàng tiểu thành ra tay đại chiến với Cổ Thanh Sơn đánh ra một quyền, dung hợp thế thiên địa, long trời lở đất.
Phụt!
Cổ Thanh Sơn đẫm máu, bay ngang ra ngoài.
Hai Nhân Hoàng tiểu thành hiện lên tư thế bao vây, vây công qua, va chạm với Cổ Thanh Sơn.
Trên thực tế, Cổ Thanh Sơn đối mặt với hai Nhân Hoàng tiểu thành chưa đến một phút đã bị đánh bại, mài mòn nguyên thần.
Đến lúc này, nhân vật cao tầng của Cổ gia xem như toàn quân bị diệt.
“Không, lão tổ!”
Một đám trẻ tuổi kêu rên ở phía dưới Cổ gia, trong âm thanh tràn ngập đau thương, ánh mắt đỏ như máu.
Tại đây còn một người chưa ra tay, đó chính là Hạng Phong, trước đó Hạng Phong ra tay, thế lôi đình tiêu diệt chín Vương của Cổ gia, dẫn phát Hoàng chiến.
Sau đó hắn không ra tay nữa, chỉ đứng tại chỗ, cười ha hả nhìn Hoàng chủ Chu Vĩnh Thái quyết chiến Nhân Hoàng đại thành.
Lúc này thấy chiến cuộc Cổ gia đã định, chỉ còn lại nhân mã bên Hoàng triều, Hạng Phong cười tủm tỉm mở miệng: “Hải Dương huynh, có muốn ta giúp không.”
Nhân Hoàng đại thành đại chiến với Hoàng chủ Chu Vĩnh Thái tên là Lý Hải Dương có giao tình không tồi với Hạng Phong, Hạng Phong không có việc gì làm, ở bên cạnh trêu chọc.
Lý Hải Dương quay đầu lại trừng mắt nhìn Hạng Phong, nói: “Còn không mau tới đây, giải quyết Chu Vĩnh Thái tốc độ đi.”
“Được thôi!”
Bóng dáng Hạng Phong chợt lóe, lập tức bay vút tới, chuẩn bị liên thủ với Lý Hải Dương để giải quyết Chu Vĩnh Thái, chỉ cần Chu Vĩnh Thái chết đi, vậy thì chuyện này sẽ chấm dứt.
Chu Vĩnh Thái với Lý Hải Dương đối kháng, năng lượng xung quanh bọn họ sôi trào, phong bạo tàn phá bừa bãi, ánh lửa ngập trời, nhìn thấy Hạng Phong bay tới, hắn cười giễu nói: “Tự tìm đường chết.”
Sau một khắc, Chu Vĩnh Thái tế xuất một vật.
Một tấm Thánh đồ ngang trời, ào ào lay động, nở rộ hỏa diễm màu đỏ thẫm, phóng đại vô hạn, trong phút chốc lập tức hóa thành một Thánh đồ vô cùng khổng lồ bao trùm phạm vi mười dặm, đám đông có thể nhìn thấy bên trên có khắc ấn một loại yêu thú trông rất sống động, có chút giống Phượng Hoàng, lông vũ tươi đẹp sáng chói, màu đỏ như lửa.
Loài thú cực lớn sống động bên trong Thánh đồ phát ra hỏa diễm, một con mắt tràn ngập thần vận, giống như sống lại.
Lập tức, một luồng sức mạnh sống lại thần bí khó lường nồng đậm quy tắc hỏa diễm sôi trào, các góc xung quanh Thánh đồ rũ xuống một màn sáng màu đỏ, đây là quy tắc hỏa diễm ngưng tụ, phong tỏa phạm vi mười dặm.
“Là các ngươi tìm đường chết, đừng trách ta!” Trên mặt Chu Vĩnh Hằng mang theo nụ cười giễu, sát cơ trong mắt mãnh liệt.
“Không ổn!”