Chương 365: Hai Hoàng thất bại
Vù vù vù!
Tiếng gió xé rách không gian, đám Hoàng giả Dư Hùng, Vạn Tranh Vanh quay lại, Vạn Tranh Vanh thêm Nhân Hoàng tiểu thành Dư Hùng đuổi giết Chu Vĩnh Thái, những chư Hoàng khác thì đuổi theo hai Hoàng giả, thuận lợi đánh bại, nhưng Chu Vĩnh Đào cũng chạy trốn rồi.
Lục Trần hơi bất ngờ về việc này.
Chu Vĩnh Thái chaỵ thoát thì thôi, sao Nhân Hoàng tiểu thành như Chu Vĩnh Đào cũng chạy trốn được chứ.
Rất nhanh, hắn biết được nguyên nhân.
Dư Hùng nói: “Trên người Chu Vĩnh Đào có Phá Không phù, mượn lực Phá Không phù rời đi rồi.”
Lục Trần gật đầu, hóa ra là vậy.
Phá Không phù là bí bảo Thánh cảnh đại năng luyện chế ra, dùng khi thoát mệnh, một khi sử dụng Phá Không phù, Phá Không phù sẽ bao bọc thân thể người sử dụng, che giấu khí tức, tùy cơ truyền tống cách xa mấy trăm đến ngàn dặm, mất đi khí tức tất nhiên không thể theo dấu vết.
Lục Trần cởi mở nói: “Chạy thì chạy, nơi này là gốc rễ của bọn họ, tất nhiên sẽ quay trở lại.”
“Hạng lão, vũ khí của ta đâu?” Lục Trần hỏi.
Chiến mâu màu đỏ là vũ khí của Thánh Vương, ít nhất là Thánh khí đứng đầu, trước đó dễ dàng xé rách Thánh đồ đã có thể nhìn ra.
Đồ vật quý giá như vậy, đương nhiên Lục Trần không thể tặng cho Hạng Phong được.
“Hà hà!”
Hạng Phong ngại ngùng gãi đầu, sau đó trả chiến mâu màu đỏ cho Lục Trần.
“Đi, đến hoàng cung xem có bảo bối gì?”
Lục Trần thu lại chiến mâu, vung tay lên nói.
Sau đó, đám người trùng trùng điệp điệp giết về phía hoàng cung.
“Hoàng triều Bắc Chu toang rồi, cũng không biết Hoàng chủ đã chạy hay chưa?”
“Có lẽ là chưa, dù sao trong số kẻ thù này cũng có hai Nhân Hoàng đại thành.”
Đợi sau khi bọn họ rời đi, người xem chiến tụ lại với nhau thì thầm thảo luận.
Từ khi Hồng Hoàng Phần Thiên đồ bị phá, Hoàng giả đến hoàng cung đều bị đuổi giết, bọn họ đã biết Hoàng triều toang rồi, cho dù có Hoàng giả may mắn chạy trốn thì danh tiếng nội tình của Hoàng triều Bắc Chu cũng không hưng thịnh như trước nữa.
Lục Trần dẫn theo một nhóm người đến trên bầu trời của hoàng cung, cảnh sắc được thu hết vào mắt, phía dưới, từng tòa cung điện màu vàng kim tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời gay gắt, rất thần thánh.
Lúc này, ánh mắt sợ hãi của đám người phía dưới nhìn lên nhóm người trên không trung.
Hàng ngàn người này đều là người trong hoàng cung, có hộ vệ thân mang giáp vị, có cung nữ thân mặc trang phục trong cung, đám người này đang vây quanh mấy quý phụ trung niên xinh đẹp cao quý duyên dáng.
hoàng tộc Bắc Chu có ngũ hoàng, thuộc hoàng tộc tương đối hưng thịnh, đương nhiên còn có mấy Vương giả, nhưng thông thường cấp bậc Vương cảnh tọa trấn một phương, cầm giữ một thành chủ, đợi tu luyện đến Hoàng cảnh, muốn một lòng lục lọi cảnh giới cao hơn thì sẽ được vào ở nơi sâu của hoàng cung, dốc lòng tu luyện.
“Phá trận!” Lục Trần thở dài.
Trong hoàng cung cũng có trận pháp, cũng là Địa Linh trận cấp sáu, hai phút sau, trận pháp bị phá, đám đông thuận lợi tiến vào bên trong.
“Các ngươi… các ngươi đừng làm bậy!”
Đám người trong hoàng cung đều rất sợ, Hoàng chiến xảy ra kinh thiên động địa trước đó tất nhiên sớm đã biết hết, bọn họ biết được phía bên hoàng cung đã bại, nhưng Hoàng chủ và nhị Hoàng chủ đã bỏ chạy.
Đối mặt với đám người thắng lợi đến đây, tất nhiên bọn họ rất sợ hãi.
Đương nhiên, cũng không phải toàn bộ đều sợ Lục Trần bọn họ, một nam tử trung niên có dáng người thon gầy bước ra, nhìn Triệu Dương Vũ, vẻ mặt hận ý nói: “Triệu Dương Vũ, ngươi thân là Hoàng giả nhưng lại phản bội Hoàng chủ, đợi Hoàng chủ trở về, nhất định sẽ khiến người biết mặt.”
Triệu Dương Vũ cười phụt lên tiếng: “Ta chẳng phải là thuộc hạ của Chu Vĩnh Thái, sao lại nói là phản bội chứ.”
Sau đó, nam tử trung niên lại nhìn về phía Vạn Tranh Vanh, giận dữ nói: “Vạn Tranh Vanh, tiểu nhân đê tiện ngươi, Đào Hoàng xem người là huynh đệ mà ngươi lại phản bội Đào Hoàng, đợi Đào Hoàng trở về, nhất định sẽ cho ngươi biết mặt.”
“Lắm lời!”
Vạn Tranh Vanh trừng người này một, lực lượng nguyên thần mạnh mẽ trực tiếp xâm nhập vào trong ấn đường của người này.
Nguyên thần người này kịch liệt đau nhức, sau đó trên mặt lộ ra đau đớn, đầu ngã xuống đất, mặc dù thân thể còn nguyên vẹn nhưng nguyên thần đã bị diệt.
“Nơi này là hoàng cung, các ngươi lại hống hách càn rỡ như vậy…”
Một đám người nhìn thấy cảnh này, vừa sợ vừa giận, nam tử trung niên vừa mới chết là con cháu của một lão Nhân Hoàng, lão Nhân Hoàng này là thúc thúc của đám người Chu Vĩnh Thái, nên nam tử trung niên đó và Chu Vĩnh Thái có cùng bối phận, mặc dù tu vi chưa phá nhập Hoàng, nhưng thân phận địa vị rất cao.
“Ta khuyên các ngươi tốt nhất nên để lại một con đường, Chu gia bọn gia và Đan Hoàng điện có liên quan, Hoàng chủ là đồ đệ của Khúc Dương thánh giả, các ngươi làm như vậy, Đan Hoàng điện sẽ không tha cho các ngươi đâu!” Lại một người trong mình chảy huyết mạch của hoàng tộc đứng ra tìm chết, lạnh giọng uy hiếp.
“Đúng là không biết sống chết!”
Một Nhân Hoàng bên cạnh hừ lạnh nói, vỗ một ra, lực lượng bành trướng, võ giả Nguyên Thần cảnh vừa mới nói chuyện đã trực tiếp bạo thành một vũng máu.
“A…”
Người xung quanh hét lên, lần lượt lùi lại đằng sau.
Cường thế đánh chết hai người họ, trấn giữ đám người trong hoàng cung, nhưng cũng không đại khai sát giới, bởi vì một khi đại khai sát giới, cắt đứt ý niệm muốn chạy thoát của hai Hoàng, rất có khả năng hai Hoàng sẽ trốn lại không lộ diện, trả thù bất cứ lúc nào.