Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 372: Vơ vét tài sản

Chương 372: Vơ vét tài sản


Lục Trần vừa dứt lời, khí tức của đám Hoàng Thánh giáo bộc phát, có thái độ không cần nói đã muốn ra tay.
Thái độ cường thế bên phía Lục Trần là điều mà đám người Loan gia không ngờ đến, bọn họ vốn cho rằng bên đó yếu đuối, chuyện này hoàn toàn gác qua một bên, đợi lão tổ đến rồi hẵng nói, nhưng không ngờ đám nhân mã này vốn không có ý thả bọn họ rời đi.
Hơn nữa, lời của Lục Trần khiến lồng ngực bọn họ phập phồng giận dữ.
Đả thương một Vương giả lại đòi chục tỷ linh thạch bồi thường, Vương giả gì mà cao quý như vậy.
“Chục tỷ linh thạch, sao ngươi không đi cướp đi!” Loan Hoài trực tiếp quát lớn.
Đám người này là thổ phỉ à, mở miệng đã đòi chục tỷ linh thạch, dù nội tình nhà mình hùng hậu, nắm giữ tài nguyên của hai Hoàng triều, nhưng chục tỷ linh thạch cũng không phải là con số nhỏ.
Còn nữa, dựa vào cái gì mà lấy chục tỷ linh thạch đưa cho bọn họ.
Lục Trần mở miệng nói: “Ta cảm thấy chục tỷ là ít rồi đó, ngươi đánh người ta thì phải chịu chút phí thuốc men chứ, còn có phí bỏ lỡ công việc, phí đi lại, phí dinh dưỡng, phí điều trị, phí tổn thất tinh thần, phí dưỡng lão các thứ, cộng lại sớm đã vượt qua chục tỷ rồi.”
Vừa nói ra lời này, không chỉ Loan Hoài chóng mặt mà người ở phía sau cũng choáng luôn, dù là người xung quanh cũng choáng váng.
Đó là phí quần què gì vậy, chưa bao giờ nghe nói đến.
Ánh mắt Loan Hoài phóng hỏa, giận không nhẹ, nói: “Ngươi nói ta nghe xem những thứ đó là phí gì, thứ cho ta kiến thức nông cạn, nguyện rửa tai lắng nghe.”
Loan Hoài không tin, thanh niên này lại có thể nói ra hoa.
“Nếu ngươi muốn nghe vậy ta sẽ nêu ví dụ từng cái cho ngươi, để ngươi hiểu rõ, đừng nói ta gài ngươi.” Lục Trần hắng giọng, nói: “Đầu tiên là phí bỏ lỡ công việc, ngươi đánh người ta bị thương, ít nhất phải nghỉ dưỡng mấy tháng, người ta trông coi cổ khoáng một ngày công mấy vạn linh thạch, trì hoãn mấy tháng, chẳng phải những điều này ngươi phải bồi thường sao?”
“Còn phí đi lại, ngươi cũng biết một lần ngồi Truyền tống trận cần có mấy chục vạn đến trăm vạn linh thạch, hắn bị thương rồi, cử động không tiện, trước khi chưa bị thương, người ta rất tiết kiệm, bay đến Hoàng triều, nhưng vì bị thương nên không thể không ngồi Truyền tống trận, mà số tiền đó chẳng phải ngươi nên chi ra sao?”
Loan Hoài trừng to mắt, đúng là có loại phí này, đúng là để cho đối phương nói hết ra rồi.
Vương giả bị thương đứng bên cạnh im lặng không nói gì, trong lòng thầm bổ sung một câu: “Dù chân lành rồi ta cũng sẽ không bay vượt qua Hoàng triều, bay qua về Hoàng triều phải mất mấy tháng đó, ngốc à.”
“Còn phí dinh dưỡng và phí trị liệu thì càng đơn giản, người bị thương đương nhiên phải điều dưỡng cơ thể cho tốt, cần bổ sung, phí qua loa cũng một trăm triệu linh thạch, ngươi cũng phải đưa chứ!”
“Phí tổn thất tinh thần chính là ngươi đánh người ta khiến người ta sinh ra ảnh hưởng tâm lý, tâm linh bị thương rất nặng, cần bồi thường, thu ngươi một tỷ linh thạch cũng không quá đáng đúng không!”
Lục Trần lưu loát nói một loạt, hai bên thêm người xung quanh đều ngây ra, đúng là thanh niên này lôi ra một đống.
Loan Hoài giận dữ: “Cho dù dựa theo những gì ngươi nói, cộng lại cũng chỉ có hơn một tỷ linh thạch, đâu cần đến chục tỷ.”
Lục Trần bình tĩnh tự nhiên nói: “Phí dưỡng lão là đắt nhất, ngươi nghĩ đi, ngươi đánh người ta bị thương, để lại nội thương bên trong cơ thể, sau này già đi hành động không tiện, cần người chăm sóc cả đời, cần dùng linh thạch nhiều chỗ lắm, vốn muốn thu người chục tỷ phí dưỡng lão, nhưng nể tình có nhiều phí khác nên giảm giá cho ngươi hai mươi hai phần trăm, thêm những thứ khác tổng cộng chục tỷ linh thạch là được.”
Rõ ràng Loan Hoài biết đối phương đang nói năng xằng bậy, nhưng thùng lửa trong lòng lại không thể phát tiết.
Người phía sau Loan Hoài trừng to mắt, giận không nhẹ, đây đâu phải là bồi thường mà chính là cướp bóc.
Đừng nói là bọn họ, cho dù là đám người Hạng Phong cũng cạn lời.
Đám đông đứng xem xung quanh càng khiếp sợ không thôi, bàn tán xôn xao.
Thấy Loan Hoài im lặng, Lục Trần thản nhiên nói: “Không đưa, vậy thì khai chiến đi.”
“Ý của hắn là ý của ngươi sao?” Nhân Hoàng đại thành của Loan gia nhìn chằm Hạng Phong, lại nhìn Lý Hải Dương, lạnh giọng nói.
Bởi vì hai người này đều là Nhân Hoàng đại thành, cho hắn áp lực rất lớn.
Hạng Phong nói: “Ý của hắn tất nhiên là ý của ta rồi, lẽ nào là ý của ngươi?”
Nhân Hoàng đại thành của Loan gia nói: “Ý của ta là ý của hắn có đại diện cho ý của ngươi hay không, không nói là ý của ta, có lẽ ngươi hiểu ý của ta.”
Hạng Phong: “Ta hiểu ý của ngươi, nhưng ý của hắn chính là ý của ta, hi vọng ngươi hiểu ý của ta.”
Đám người bên cạnh: “...”
Lúc này, người của Loan gia đã hiểu rõ đám Hoàng giả này nói rõ nếu thanh niên dẫn đầu trước mặt không đưa ra chục tỷ linh thạch thì bọn họ thật sự không thể rời đi.
Sắc mặt của một Hoàng giả Loan gia rất lạnh, nói: “Các ngươi đừng ức hiếp người quá đáng.”
Dư Hùng nhìn Vương giả bị thương, nói: “Bọn ta ức hiếp người quá đáng đó, thì sao?”
Hoàng giả vừa nói chuyện khẽ ngây ra, sao lời này nghe quen tai như vậy, rất nhanh, hắn đã nhớ lại, Vương giả bị thương trước đó bảo bọn họ đừng ức hiếp người quá đáng, hắn cũng đã từng nói lời như vậy.
Chỉ là không ngờ báo ứng đến nhanh như vậy, bọn họ lại trả lại nguyên câu không thiếu từ nào lại cho hắn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất