Chương 387: Hùng chủ mạt lộ
Đáng tiếc, Chu Tuấn còn hơi non, sinh sau đẻ muộn, không biết uy vọng của Diêu Hi thánh chủ, Thánh cảnh ở đây có ai mà không biết thực lực của Diêu Hi thánh chủ thông thiên. Năm đó Hoang vực suýt nữa đã sinh ra đại hắc ám, một Hắc Long khuấy động cả Hoang vực, ngay cả thuộc hạ của Hắc Long cũng đều là Thánh Vương cảnh, có thể tưởng tượng được pháp lực của Hắc Long thâm hậu tới cỡ nào.
Đáng tiếc, con Hắc Long này đã bị Diêu Hi thánh chủ dùng một kiếm xuyên đầu, nguyên thần được trấn áp ở phía dưới Ma Long vực.
Ngay cả Hoàng chủ cũng đều là cáo già thành tinh, Thánh giả lại càng giống như vậy, mỗi người đều cực kỳ khôn khéo, loại trường hợp này bọn họ chỉ cần giữ im lặng là được.
Chu Tuấn nói xong, thấy cả Loan Thánh, Đao Thánh, Thuần Dương tông tới Thánh cảnh đều không có chút ý muốn ra mặt nói chuyện, cảm thấy vô cùng xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng.
"Hạng lão, động thủ đi." Lục Trần nhún nhún vai, phân phó nói.
Hôm nay đến đây, bọn họ cũng không cần Chu Vĩnh Thái thừa nhận tội tham ô đồ vật của hắn, bởi vì thực lực tuyệt đối đã bày ra trước mặt, chuyện Chu Vĩnh Thái thừa nhận hay không đã không quan trọng.
Mặc kệ như thế nào, hôm nay hai huynh đệ Chu Vĩnh Thái chết chắc.
Hai người Hạng Phong và Lý Hải Dương bộc phát khí tức Nhân Hoàng đại thành, trên người mỗi người đều phủ đầy hào quang màu vàng giống như chiến thần màu vàng, quanh người mỗi người phát ra phong nhận đáng sợ, cắt đứt không gian, lộ ra vết nứt lớn đen kịt.
Người trước lĩnh ngộ một luồng quy tắc Kim, loại quy tắc này có sức mạnh cuồng bạo, vả lại lực phòng ngự cực kỳ cường hãn, người sau lĩnh ngộ một luồng quy tắc Phong, không chỉ có thể dùng gió gia tăng tốc độ mà còn có thể chế tạo phong nhận, tạo thành đại phong bạo, uy lực gấp mười lần quy tắc lực lượng.
Hạng Phong giơ tay lên ngưng tụ ra một luồng ánh sáng màu vàng, rất nhanh đã huyễn hóa ra một thanh đao quang màu vàng dài trăm trượng, chiếu rọi biến cả bầu trời thành màu vàng nhạt, chợt một luồng đao ý đáng sợ dồi dào phát ra, rực rỡ đến cực điểm, chém về phía đầu Chu Vĩnh Thái.
Chu Vĩnh Thái nhìn thoáng qua Khúc Dương và Chân Trường Đông, biết rõ hai người sẽ không ra tay, bởi vì một khi họ ra tay, Tử Thánh và Trần Vũ nhất định sẽ ra tay.
Vì vậy, tất cả mọi thứ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Rất nhanh, Chu Vĩnh Thái bị một tầng ánh sáng màu vàng bao phủ, trên đỉnh đầu treo một đao quang nóng rực khiến người ta không mở nổi mắt muốn thôn phệ hắn.
Chu Vĩnh Thái nổi giận gầm lên, xung quanh cơ thể hắn có một tầng lửa dày hóa thành một Thái Cổ Mãng Ngưu lửa, bao phủ hắn ở bên trong.
Gào!
Một tiếng trâu gầm chấn động thiên địa khiến nguyên thần của người xung quanh chấn động mạnh, con Thái Cổ Mãng Ngưu này tựa như sống lại, huyết khí dồi dào, một đôi sừng to lớn hướng phía trước một, đánh tan đao quang màu vàng.
Người của hoàng tộc Bắc Chu tu hành Thái Cổ Mãng Ngưu pháp, có thể ngưng tụ một hư ảnh hình đầu mãng ngưu, có thể công có thể thủ, về phần uy lực như thế nào thì phải xem lĩnh ngộ và cảnh giới của người thi triển.
Tâm niệm và võ học Chu Vĩnh Thái hợp nhất khống chế Thái Cổ Mãng Ngưu đang hoành không, phát ra khí tức thương kình hùng tráng, một ngọn lửa hình móng trâu sống động như thật mang theo thế như chẻ tre đập xuống đầu Hạng Phong, lực lượng cương mãnh bá đạo vả lại còn tỏa ra nhiệt độ cực cao muốn trọng thương Hạng Phong sau đó dùng quy tắc hỏa diễm hòa tan hắn.
Hạng Phong dáng v ẻ trang nghiêm, đồng tử hóa thành màu vàng nhạt tăng thêm một chút uy nghiêm, hắn khẽ quát một tiếng, trong miệng phun ra một thanh đao nhỏ màu vàng, đây là do tinh khí của bản thân biến thành, dung hợp với quy tắc lực lượng bộc phát ra uy năng cực kỳ khủng bố.
Thanh đao nhỏ màu vàng hóa thành một luồng kim quang, va chạm với móng trâu.
Uỳnh uỳnh!
Móng trâu bị đao nhỏ màu vàng đâm thủng sau đó xuyên qua bắp chân Chu Vĩnh Thái, trong giây đâm qua máu tươi lập tức bắn ra.
Cùng lúc đó, Lý Hải Dương cũng động thủ, hắn nhìn chằm chằm Chu Vĩnh Đào.
Hắn phóng thích ra một luồng thần niệm cường đại tập trung vào Chu Vĩnh Đào rồi tung người nhảy lên, giết tới, cùng lúc đó một luồng đại phong bạo khủng bố lan tràn bao phủ Chu Vĩnh Đào, khí lưu bên trong phong bạo hóa thành từng thanh phong nhận sắc bén, gào thét bay về phía Chu Vĩnh Đào.
Chu Vĩnh Đào vận chuyển linh lực tạo thành canh khí hộ thể bao phủ toàn thân.
Xẹt xẹt!
Phong nhận sắc bén hơn đao kiếm rơi vào phía trên canh khí, ma sát phát ra thanh âm chói tai, sắc mặt Chu Vĩnh Đào vô cùng khó coi, hắn đang thừa nhận áp lực không gì sánh được bởi vì hắn phải đối mặt với một Nhân Hoàng đại thành mà hắn cũng mới chỉ là Nhân Hoàng tiểu thành.
Phong nhận xung quanh càng tụ càng nhiều, bên trong ba tầng, bên ngoài ba tầng bao vây chặt chẽ hắn khiến ngay cả lực lượng phá vòng vây hắn cũng không có.
"A!”
Cũng không biết qua bao lâu, Chu Vĩnh Đào kiên trì không nổi, lực lượng phòng ngự quanh thân hắn nhanh chóng tan rã, cuối cùng hắn bị phong nhận vô cùng vô tận cắn nuốt, huyết vụ đột nhiên vang lên trong hư không.
Chu Vĩnh Đào thần hình câu diệt.
"Vĩnh Đào!"
Chu Vĩnh Thái giao chiến với Hạng Phong nghe được tiếng kêu thảm thiết, quay đầu đã thấy huyết vụ nồng nặc trong không khí, mà đệ đệ Chu Vĩnh Đào đã không thấy bóng dáng đâu.
"Tam thúc!"