Chương 389: Gì cũng không phải
Lục Trần nhún vai, nói: “Nể tình hy vọng trước khi chết của lão già nhà ngươi, nói muốn ngươi sống sót, ta không muốn giết ngươi, tốt nhất ngươi biết điều một chút, chớ tự tìm phiền phức.”
Chu Tuấn căm hận nói: “Ngươi là cái giống gì, không phải ngươi ỷ có chống lưng quyền thế thôi sao, nếu không có chống lưng, ngươi chính là một tên phế vật, từ đầu đến chân đều phế vật.”
Lục Trần khẽ cười nói: “Không có phụ thân ngươi, ngươi cũng là phế vật thôi.”
Chu Tuấn đỏ mắt, nói: “Ta không giống ngươi, hai mươi tuổi ta đã tấn thăng Nguyên Thần cảnh, năm năm đã trở thành luyện đan sư tam phẩm, ngươi có thể so với ta sao, ngươi tên phế vật này, chỉ biết hèn nhát nấp sau lưng cường giả.”
“Năm năm trở thành luyện đan sư tam phẩm.” Lục Trần cười nhạo một tiếng, tràn đầy khinh thường.
Sắc mặt Chu Tuấn dữ tợn, gân xanh nổi lên: “Ngươi khinh thường cái gì, ngươi có thể trở thành luyện đan sư sao, ngươi cả đời cũng không thể trở thành luyện đan sư.”
Lục Trần lười biếng nói: “Năm năm trở thành luyện đan sư tam phẩm, chớ có mất mặt như thế, nếu ta vào Nguyên Thần cảnh, một năm thôi sẽ trở thành luyện đan sư ngũ phẩm.”
“Kiêu căng ngạo mạn.”
Chân Nhu đẩy Lục Trần một, lạnh lùng nói.
Luyện đan sư khó khăn thế nào, chỉ có luyện đan sư chính thức bọn họ mới hiểu được. Siêu Phàm cảnh ngay cả Nguyên Thần cũng không ngưng tụ được, không có tư cách trở thành luyện đan sư, hiện tại lại dám nói bậy bạ ở đây.
Người xung quanh cũng cảm thấy Lục Trần có hơi tự cao, nếu như trong một năm có thể trở thành luyện đan sư ngũ phẩm, vậy chẳng phải có thể hai năm thập phẩm, ba năm có thể đứng ở đỉnh phong Thập vực sao.
Phải biết, luyện đan sư bát phẩm được xưng là Đan Thánh, luyện đan sư được xưng danh hiệu Đan Thánh vô cùng hiếm hoi ở Thập vực, ví như Hoang vực rộng lớn cũng chỉ có mỗi một mình Chân Trường Đông mà thôi.
Nên biết rằng Chân Trường Đông đã bắt đầu học tập thuật luyện đan, chế thuốc, vâng vâng… từ vạn năm trước, mới trở thành Đan Thánh bát phẩm. Thiên phú, ngộ tính, kiên nhẫn, thiếu một thứ cũng không được. Có rất nhiều Thánh cảnh kỹ thuật luyện đan bị kẹt tại thất phẩm, mãi mà vẫn không đột phát được Đan Thánh bát phẩm.
Rất nhiều người cả đời cực khổ, kẹt mãi ở ngũ phẩm lục phẩm, trong đó bao gồm cả Thánh cảnh.
Không thể nói tư chất tu luyện của ngươi cao, thiên phú luyện đan của ngươi cũng sẽ cao.
Cho nên trong năm năm Chu Tuấn đã có thể trở thành luyện đan sư tam phẩm đã là vô cùng giỏi rồi.
Khúc Dương ở bên cạnh lắc đầu cười nhẹ: “Thằng nhóc dốt nát chính là thằng nhóc dốt nát.”
Đồ đệ Chu Vĩnh Thái bị giết, dĩ nhiên trong lòng Khúc Dương lửa giận ngút trời, đáng tiếc điện chủ không có biểu hiện gì, hắn không dám ra tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ tử bị chém chết, lửa giận phất cao trong lòng.
Cho nên khi thấy Lục Trần khinh thường luyện đan sư như thế, cho rằng luyện đan sư rất dễ thăng cấp, hắn liền lên tiếng châm biếm.
“Dốt nát.”
Lục Trần cười ha ha, đây là chuyện cười lớn nhất hắn nghe qua, nhẹ nhàng nói: “Ngươi vui là được.”
“Ngươi có dám chấp nhận khiêu chiến không?” Chu Tuấn cố chấp mặt đầy lạnh lùng nhìn Lục Trần: “Nhìn qua tuổi của ngươi và ta không cách biệt mấy, nhưng ta lại cao hơn ngươi một cảnh giới lớn, nếu ngươi chấp nhẩn ta sẽ áp chế xuống cảnh giới Siêu Phàm để quyết đấu với ngươi. Nếu như ngươi không dám, ngươi chính là rùa đen rụt cổ, trừ bối cảnh ra, không là cái thá gì cả.”
Chu Tuấn cố ý nói tuổi tác hai người không cách biệt mấy nhưng hắn lại cao hơn Lục Trần một cảnh giới lớn, âm thầm châm chọc thiên phú võ đạo của Lục Trần yếm kém.
“Thấy ngươi cố chấp muốn đánh một trận với ta, vậy ta đành chiều theo ý ngươi.” Lục Trần thản nhiên cười, sau đó bước về trước nhìn đám người Hạng Phong phía sau, nói: “Không được can dự.”
Chu Tuấn tự cho là đã chọc giận Lục Trần, cười lạnh nói: “Ta sẽ cho ngươi nhìn rõ, không có chống lưng của sư môn, ngươi không là gì cả.”
Chu Tuấn biết, dưới sự bảo vệ của một đám người hắn không thể giết chết kẻ này, nhưng việc duy nhất hắn có thể làm là khiến cho đối phương mất sạch mặt mũi.
Khiến đối phương mất mặt chính là đả kích tốt nhất đối với hắn.
Rầm!
Chu Tuấn cố ý thả khí tức Nguyên Thần cảnh viên mãn ra, khí tức nở rộ lan tràn, nhìn Lục Trần liên tục cười lạnh: “Năm năm trước ta tấn thăng Nguyên Thần cảnh sơ kỳ, năm năm qua luôn một mực nghiên cứu luyện đan, nhưng cảnh giới vẫn luôn không thụt lùi, hiện nay đã ngừng lại ở Nguyên Thần cảnh, chẳng qua đối phó với tên hoàn khố nhà ngươi bấy nhiêu cảnh giới đã đủ rồi.”
“Còn ngươi chỉ tập chung tu hành võ đạo, ngay cả Nguyên Thần cảnh còn chưa tới, ha hả…”
Trong giọng nói cả Chu Tuấn tràn đầy trào phúng.
Nói xong, Chu Tuấn giảm nhẹ khí tức, áp chế thực lực ở Siêu Phàm cảnh viên mãn.
Hai thanh niên muốn triển khai cuộc tỷ thí lớn, việc này khiến cho người xung quanh rất mong đợi, chẳng qua là phần lớn người ở nơi này đều coi trọng Chu Tuấn, bởi vì Chu Tuấn là thiên tài bọn họ quen biết.
Năm năm trước Chu Tuấn đã danh chấn Hoàng triều Bắc Chu, lúc còn chưa bái nhập Đan Hoàng điện, là đệ nhất thiên kiêu của các hoàng triều chiến bại xung quanh. Khi đó, Chu Tuấn giống như mặt trời, sáng chói lấp lánh, phát ra hào quàn vạn trượng.
Còn Lục Trần ngoại trừ biểu hiện hơi chút phách lối và mượn nhân mã từ Thánh giáo ra, thì hắn còn chưa xuất thủ bao giờ, cảm giác mong đợi của mọi người đối với lần này dĩ nhiên rất thấp.