Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 435: Thử thách của Tứ Thánh sơn (2)

Chương 435: Thử thách của Tứ Thánh sơn (2)


Đệ tử Cầm Thánh cung nhìn người thanh niên trước mặt khẽ mỉm, nói: “Thương Lăng đạo huynh có một ý chí phi thường, suốt cả Huyễn Tâm khúc, đạo tâm chưa từng dao động một chút nào, không hổ danh là thanh niên đứng đầu Hoàng triều Thương Ưng.”
Thương Lăng khẽ mỉm cười, khiêm tốn nói: “Đạo huynh khách sáo rồi.”
Nói xong thì dẫn đệ tử của Hoàng triều Thương Ưng lên núi.
Lúc này, Liễu Khuynh Thành đi tới trước mặt đệ tử này, khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một thanh đàn cổ, khiến cho trong mắt đệ tử của Cầm Thánh cung lóe lên cảm xúc kỳ dị, hắn nói: “Cô nương cũng am hiểu âm luật sao.”
Liễu Khuynh Thành gật đầu.
“Thật thú vị, có một người am hiểu âm luật đến sao?”
Cảnh tượng này không chỉ khiến đệ tử của Cầm Thánh cung kinh ngạc, mà ngay cả những người bên dưới cũng lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Về cơ bản, những người đến đây đều thử thách Huyễn Tâm khúc, chỉ cần giữ vững bản tâm, không bị quấy rầy trong quá trình này là được rồi, khiến những người xung quanh đều trông vô cùng phiền muộn, bây giờ có một nữ tử lây một cây đàn cổ ra, đây là muốn tỷ thí âm luật sao?
Đệ tử của Cầm Thánh cung cười nói: “Nếu như cô nương am hiểu âm luật, vậy thì chúng ta sẽ so âm luật, được không.”
Liễu Khuynh Thành nói: “Tùy ngươi.”
Tần đệ tử của Cầm Thánh lung lấy ra một cây sáo ngọc, mỉm cười nói: “Cô nương, ta bắt đầu đây.”
Nói xong, hai tay cầm cây sáo ngọc, bắt đầu thổi, tiếng sáo bỗng nhiên vang lên, tiếng sáo du dương, khiến cho người ta buông lỏng tinh thần, không ít người xung quanh cũng bị ảnh hưởng, trở nên uể oải, chợt có người giật mình tỉnh lại, có vẻ sợ hãi cả kinh: “Tiếng sáo này lại có thể thần không biết quỷ không hay đưa người ta vào trong giấc ngủ, bất tri bất giác bị lừa.”
Trong lúc đối đầu, sợ nhất chính là lơ đãng, bởi chỉ một giây lơ đãng cũng có thể là ranh giữa giữa việc sống và chết.
Liễu Khuynh Thành ngồi xếp bằng, không nhúc nhích, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve dây đàn, bắt đầu phát ra tiếng đàn, tiếng đàn vừa mới bắt đầu, giống như một cơn mưa phùn, nhưng trong lúc bất chợt giống như sấm sét nổ tung, truyền vào trong tai, khiến đầu óc nhiều người rơi vào trạng thái trống rỗng.
Tiếng sấm sét này đã làm tan vỡ cây sáo.
Không chỉ đánh thức rất nhiều người phía dưới mà còn khiến màng nhĩ của đệ tử của Cầm Thánh cung như muốn vỡ tung, tiếng vù vù không ngừng vang lên, hắn bị cắt ngang, lùi về phía sau vài bước.
Xùy!
Một đệ tử của Cầm Thánh cung ở gần đó cũng bị kinh ngạc đến mức làm đứt cả một dây đàn.
Mọi sự chú ý của các nữ đệ tử khác đều đổ dồn lên người Liễu Khuynh Thành.
Ánh mắt của những người xung quanh đều dồn lên Liễu Khuynh Thành.
Chưa đến một nhịp thở đã dùng tiếng đàn phá giải tiếng sáo ngọc của đệ tử Cầm Thánh cung, tạo nên sự chú ý.
“Vậy mà Lý Nhiên lại thất bại.”
Các đệ tử Cầm Thánh cung nhìn chằm chằm Liễu Khuynh Thành, vẻ mặt kỳ dị, hiển nhiên nữ tử này là một người cực kỳ tinh thông âm luật.
Lý Nhiên vừa mới đối kháng với nàng thuộc loại trình độ trung thượng ở Cầm Thánh cung, nữ tử này có thể đánh bại Lý Nhiên trong nháy mắt, chắc chắn không thua kém gì thiên tài đỉnh cấp ở Cầm Thánh cung.
“Ta có thể đi lên rồi chứ?” Liễu Khuynh Thành nhìn Lý Nhiên nói.
Lý Nhiên sững sờ trong chốc lát, nói: “Cô nương, mời…”
“Sư huynh, đi thôi.”
Liễu Khuynh Thành quay đầu lại, nói một tiếng với Lục Trần.
Lục Trần nhún vai, đi lên bậc đá xanh, sóng vai đi lên cùng Liễu Khuynh Thành, sau đó biến mất trong làn sương trắng mịt mờ.
Bọn họ vừa đi, người xung quanh đã bắt đầu xì xào bàn tán.
Lục Trần và sư muội cùng đi lên, đi khoảng năm ngàn mét, cuối cùng cũng nhìn thấy trong sương mù trắng mênh mông có tòa nhà như ẩn như hiện, bên vách đá xanh trồng có mấy cây cổ thụ, thân cây to rộng thẳng tắp, cành lá tươi tốt.
“Mời hai vị.”
Chờ hai người đến, đã có đệ từ chờ sẵn ở đây, nhìn thấy hai người lập tức mỉm cười, làm tư thế mời.
Nơi này là một quảng trường rộng lớn được bao phủ bởi sương trắng xung quanh, làm cho nó giống như một chốn tiên cảnh. Có rất nhiều người đứng trên quảng trường, đều mặc đạo bào màu xanh lá cây, đây là những đệ tử Cầm Thánh cung, những người ăn mặc phong cách khác là thông qua khảo nghiệm võ giả đến Cầm Thánh cung.
Rất nhiều người đều quen biết, gặp nhau ở Cầm Thánh cung, nói chuyện vui vẻ với nhau. Về những kẻ đối địch thì đứng ở xa trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau.
Đệ tử Cầm Thánh cung nghênh đón hai người mỉm cười nói: “Hai vị, nửa tháng sau bí cảnh Tứ Thánh sẽ mở ra, hiện giờ ta mang hai người đến chỗ ở, đợi nửa tháng là có thể tiến vào trong bí cảnh.”
Lục Trần thuận miệng hỏi: “Có truyền nhân Đạo thống đỉnh cấp đến không.”
Vị đệ tử này suy nghĩ một chút rồi nói: “Vị khách nhân này, gần đây truyền nhân Đạo thống đỉnh cấp có không ít, Cầm Thánh cung ta có hai thế lực đến. Truyền nhân của Huyền Nguyệt điện và Thánh triều Kim Dực đang ở trong Cầm Thánh cung điện, còn ba cung khác hẳn là cũng có Đạo thống đỉnh cấp khác đến.”
Thanh vực rộng lớn, có không ít Đạo thống đỉnh cấp, không thể nào đều đến Cầm Thánh cung.
Lục Trần khẽ gật đầu, không hỏi tiếp nữa.
Bởi vì bọn họ chỉ có hai người, người Cầm Thánh cung ở trong một rừng trúc, sắp xếp một gian phòng trúc không lớn không nhỏ.
Đệ tử đó mỉm cười nói: “Hai vị khách nhân, nếu cảm thấy buồn chán thì có thể tụ tập ở quảng trường, rất nhiều đệ tử Hoàng triều đều đến quảng trường giao lưu nói chuyện.”
“Ta biết rồi, ngươi đi đi.” Lục Trần khoát tay nói.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất