Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 437: Nào có ai lại đi hố sư muội như vậy

Chương 437: Nào có ai lại đi hố sư muội như vậy


“Ha ha, Hoàng Vi công chúa điện hạ, hết cách, Thanh vực lớn như vậy, luôn có mấy con ếch ngồi đáy giếng hay xem thường người khác.” Bên cạnh, một giọng nói châm chọc truyền đến, là một công tử cầm quạt giấy trong tay.
“Không có hiểu biết, ánh mắt thiển cận.”
“Nếu ngươi biết điều, tốt nhất là xin lỗi Kim Chấn thái tử.”
Bên cạnh, còn có vài người đang châm chọc khiêu khích.
Kim Chấn còn chưa mở miệng, những người xung quanh hắn đã bắt đầu nói hết câu này đến câu khác, trong lời nói lộ vẻ chế nhạo gay gắt.
Lục Trần thì không sao, đã nghe rất nhiều lời nói khinh thường và châm chọc rồi, nhưng Liễu Khuynh Thành không chịu được, nàng đỏ mặt giận dữ nói: “Dựa vào đâu muốn sư huynh ta xin lỗi, sư huynh ta còn chưa nói gì.”
“Tiểu hồ ly lẳng lơ, chỉ biết bám lấy sư huynh của ngươi thôi.” Bên cạnh, nữ tử mặc váy vàng lên tiếng lúc trước, nghe vậy ác độc nói.
Tuy có một khuôn mặt coi như xinh đẹp, nhưng lời nói ra thật sự không thể khiến người khác yêu thích, có thể thấy đây là một nữ nhân đẹp người xấu nết.
“Ngươi…”
Liễu Khuynh Thành tức giận đến đỏ bừng mặt.
“Sao, bị ta nói trúng rồi à?” Nữ tử váy vàng cực kỳ đắc ý nói.
Lục Trần lười biếng nói: “Cho dù ngươi có liếm mông Kim Chấn, hắn cũng chướng mắt con gà đất như ngươi thôi.”
Gà đất!
Người xung quanh nghe thấy lời nói của Lục Trần, sắc mặt kỳ quái, sau đó có chút buồn cười nhìn về phía nữ tử váy vàng, đối phương tốt xấu gì cũng là công chúa của Hoàng triều, lại bị so sánh với gà đất, chơi vậy ai chơi lại.
Mà bản thân nữ tử váy vàng, cứng đờ tại chỗ, sắc mặt chợt lúc xanh lúc trắng, hung ác nhìn chằm chằm Lục Trần.
Lục Trần hừ nhẹ nói: “Ngươi không chỉ là một con gà đất, mà còn là một con gà đất vừa già vừa xấu, đời này không ai thèm.”
“A, ta phải giết ngươi...”
Nữ tử váy vàng thét lên, vậy mà lại bộc phát ra khí tức Nguyên Thần cảnh, muốn bất chấp lao về phía Lục Trần.
Cũng may có hai người giữ nàng lại.
“Mặc kệ ngươi là ai, ngươi chết chắc rồi.” Nữ tử váy vàng tức giận nói: “Ta không giết được ngươi, sẽ không tên là Hoàng Vi nữa.”
Hoàng Vi là một công chúa của Hoàng triều, thân phận cao quý, luôn kiêu ngạo hống hách, chưa từng có người dám chế nhạo nàng như vậy, nàng thề, nhất định phải giết người này, mới có thể rửa đi phẫn nộ trong lòng.
Hoàng Vi cảm thấy, bên cạnh hai người này không có tùy tùng, xem ra là đến từ thế lực bình thường, may mắn vượt qua khảo nghiệm đến đây.
Kim Chấn nhìn Lục Trần, ánh mắt mang theo uy áp, nói: “Các hạ chế nhạo một công chúa Hoàng triều như vậy, có chút quá đáng.”
“Sao, ngươi có tư tình với nàng à.” Lục Trần kinh ngạc nói.
Lời nói của Lục Trần, khiến những người ở đây dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn Hoàng Vi, lại nhìn Kim Chấn.
Có điều bọn họ vẫn bái phục sự gan dạ của Lục Trần, Kim Chấn thái tử là một cấp Thánh Tử hàng thật giá thật, vậy mà lại dám nói xấu Kim Chấn thái tử như vậy.
Kim Chấn cau mày nói: “Các hạ nói xin lỗi với Hoàng Vi đi.”
Nhìn thấy Kim Chấn cau mày, mọi người biết Kim Chấn nổi giận, dù sao một tuyển thủ cấp Thánh Tử, há lại là người một con chó con mèo bên đường có thể sỉ nhục.
“Xin lỗi.”
Lục Trần hừ lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng, cứng rắn trả lời: “Trước tiên bảo nàng xin lỗi sư muội ta, sau đó cắt lưỡi, chuyện này cứ vậy mà xóa bỏ, nếu không, chuyện này sợ là không dễ dàng bỏ qua như vậy.”
Nghe xong lời nói của Lục Trần, những người có mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ thanh niên này không những không hối hận, trái lại còn yêu cầu Hoàng Vi xin lỗi, đây là đang khiêu khích một người cấp Thánh Tử sao.
Ngay cả Kim Chấn, cũng có chút ngạc nhiên trước thái độ cường thế của Lục Trần, chẳng lẽ người này cũng là một Thánh Tử.
Có điều, sao mình chưa từng gặp, hơn nữa rất xa lạ, tuy hắn chưa từng gặp cấp Thánh Tử của Thanh vực, nhưng đã từng thấy một số trong ký ức thủy tinh.
Chưa từng thấy khuôn mặt của người này.
Trong cuộc đời hắn chỉ có một lần thua trận, còn là thua Kiếm tử Lục Trần của Kiếm Đế cung.
Hoàng Vi thét lên: “Muốn ta xin lỗi, không có cửa đâu, cho dù giết ta, ta cũng sẽ không xin lỗi.”
Lục Trần hời hợt nói: “Được, vậy thì giết ngươi đi.”
Mọi người nghe thấy lời này, trong lòng cực kỳ chấn động, bởi vì đối phương không hề có chút giọng điệu đùa giỡn nào, chẳng lẽ thật sự dám giết Hoàng Vi.
“Các hạ quá đáng rồi.”
Kim Chấn không thay đổi sắc mặt nói, thân thể phát ra kim quang chói lọi, tạo thành một luồng uy áp mạnh mẽ, phóng thẳng về phía Lục Trần.
Đây là uy áp cấp Thánh Tử, không phải cấp Thánh Tử không thể ngăn cản.
“Sư muội, ngăn hắn lại” Lục Trần đột nhiên lùi lại một bước, đẩy Liễu Khuynh Thành ra.
Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, vô cùng ngạc nhiên, lúc trước giọng điệu của thanh niên rất cứng rắn, dáng vẻ khó mà làm hòa, nhưng không ai ngờ, Kim Chấn thái tử bùng nổ uy áp, đối phương lập tức biến thành rùa đen rút đầu, còn đẩy sư muội mình ra.
Suy cho cùng, nữ tử mắt ngọc mày ngài này, gặp phải một sư huynh như vậy, hẳn là rất đáng thương.
Liễu Khuynh Thành quay đầu lại, tức giận nhìn sư huynh, sư huynh thối này, chỉ biết dùng nàng làm lá chắn.
Dù thường nghe sư phụ tự nói, sư huynh Lục Trần rất hay hố người, người đắc tội rất nhiều, nhưng ai có thể ngờ được, sư huynh thối này quả thật không phải người, ngay cả sư muội cũng hố.
Nào có ai lại đi hố sư muội như vậy.
Thư mời đến Tứ Thánh sơn là do nàng chiến đấu có được, thử thách vào Tứ Thánh sơn cũng là nàng vượt qua, bây giờ, sư huynh còn đẩy nàng ra làm lá chắn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất