Chương 455: Nguy cơ bốn phía (2)
Lục Trần và Liễu Khuynh Thành lặng yên không tiếng động rời khỏi nơi này, không làm kinh động hai người.
Bên trong bí cảnh Tứ Thánh, linh khí quá dồi dào, thậm chí rất nhiều cây cối cũng đã lớn thành những cây đại thụ cao chọc trời, cần mười mấy người vây quanh mới có thể ôm lấy, hai người lướt qua rừng rậm, đột nhiên, Lục Trần nhíu mày, nói: “Dừng!”
Liễu Khuynh Thành nháy mắt, nói: “Sư huynh, vì sao lại dừng?”
Mặt mũi Lục Trần tràn đầy vẻ nghiêm trọng, nói: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy xung quanh quá yên tĩnh sao?”
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không có tiếng chim thú côn trùng kêu, Liễu Khuynh Thành như có điều suy nghĩ, nói: “Đúng là có chút yên tĩnh!”
Mặt Lục Trần nghiêm túc, nói: “Tình huống có điểm gì là lạ, khả năng chúng ta xâm nhập vào địa bàn của một con yêu thú hùng mạnh, nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
Trong lòng Lục Trần run rẩy, luôn cảm giác ở trong rừng rậm phía trước có một cặp mắt đỏ hồng nhìn hắn chằm chằm.
Cuối cùng, dẫn theo sư muội lui lại mấy chục dặm, cảm giác hồi hộp trong lòng mới biến mất.
Trước khi đến, hắn đã tìm hiểu qua, bên trong bí cảnh Tứ Thánh có Thánh cảnh tồn tại, mặc kệ sinh linh trong này là yêu thú hay là hậu duệ Thượng cổ, tóm lại là bọn họ không chọc nổi sự tồn tại này.
Ở trong này, mọi chuyện đều phải cẩn thận.
Nhưng nửa giờ sau, bọn họ vẫn gặp phải nguy hiểm.
“Grừ!”
Từng tiếng gầm gừ truyền đến, trong âm thanh mang theo sức mạnh sóng âm kì lạ, chấn động sơn lâm, hai người cách thật xa mà trong đầu vẫn sinh ra cảm giác mê muội.
Chỉ là ảnh hưởng đối với bọn họ cũng không phải quá lớn.
Một con dã thú có hình thể dài đến hai mét, bề ngoài như một con báo, chậm rãi đi ra từ chỗ tối, bộ da lông đen nhánh tỏa sáng, đường nét mềm mại, giống như một con báo đen, chỉ là hai bên khóe miệng của nó lại có hai chiếc răng nanh lộ liễu ở bên ngoài.
“Đây là Hắc Vân hống, am hiểu dùng thanh âm công kích nguyên thần.” Lục Trần nhìn sư muội nói: “Ngươi rời đi, ta đến đối phó nó.”
Con Hắc Vân hống này phát ra khí tức đạt đến Chuẩn Vương cảnh, lại am hiểu công kích nguyên thần, lúc trước từng ăn loại thiệt này, không dám khinh thường chút nào, lập tức lấy ra Phệ Hồn đoản kiếm, Phệ Hồn đoản kiếm phát ra hắc quang nhu hòa, bao phủ toàn thân.
Phệ Hồn đoản kiếm vô cùng thần kỳ, có thể chặt đứt thần niệm, thôn phệ hồn lực, đồng thời có thể phát ra hắc quang, ngăn cản thần niệm xâm lấn.
Lúc trước Lục Trần dựa vào Phệ Hồn đoản kiếm, không biết đỡ được bao nhiêu thần niệm xâm lấn.
“Graoo!”
Đôi mắt của con Hắc Vân hống bộc lộ bộ mặt hung ác, tràn ngập dã thú khát máu, nhìn chằm chằm Lục Trần, há miệng, gào thét một tiếng.
Sóng âm cuồn cuộn, hóa thành từng gợn sóng, muốn xâm lấn nguyên thần của Lục Trần.
Thế nhưng sóng âm đều bị Phệ Hồn đoản kiếm phóng ánh sáng ra ngăn cản.
Lục Trần chủ động ra tay, trong chớp mắt đi đến trước mặt con Hắc Vân hống, thi triển Thiểm Điện quyền, lấy linh lực diễn hóa lôi đình, mặt ngoài song quyền có lôi đình xoay chuyển, triển khai tuyệt sát với Hắc Vân hống.
Phù! Phù! Phù!
Quyền ấn trùng điệp, giống như một đường lại một đường tia chớp đánh lên người Hắc Vân hống.
Bộ lông đen của Hắc Vân hống đều nổ tung, mặt ngoài thân thể còn có tia sét di chuyển.
Chỉ là con Hắc Vân hống này tốt xấu gì cũng là cảnh giới Chuẩn Vương, chỉ thiếu chút nữa đã đột phá Vương cảnh, một bộ Thiểm Điện quyền của Lục Trần đánh lên người nó, quả thực là chả làm được gì Hắc Vân hống cả.
Hắc Vân hống không ngờ, một tên Nhân loại yếu hơn nó không ít lại dám chủ động công kích nó, nhất là thi triển võ kỹ, khiến bộ da lông bóng loáng đẹp mắt của nó nổ tung, trong mắt lóe ra sự tức giận nhân tính hóa.
“Ơ, vậy mà không bị gì cả!” Lục Trần có chút ngoài ý muốn.
Thiểm Điện quyền lấy linh lực diễn hóa sấm sét, mặc dù kém hơn sấm sét thực sự nhưng đối phó với thế lực cùng cảnh giới, uy lực bộc phát rất mạnh, ngang ngược tàn ác.
Thời gian một hơi thở, hai ba mươi quyền đánh trên người Hắc Vân hống, vậy mà không có trở ngại.
Rõ ràng con Hắc Vân hống bị Lục Trần chọc giận, trong mắt lóe ra tức giận, hổ đói tung người một cái, đồng thời mở to miệng, cắn về phía vị trí yết hầu của Lục Trần, thân hình Lục Trần lóe lên, biến mất tại chỗ, hợp lại kiếm chỉ, bắn ra một đường kiếm ý.
Lúc này, Hắc Vân hống cảm giác được khí tức nguy hiểm, lông đen toàn thân dựng thẳng lên, nhẹ nhàng nhảy lên tránh ra bên cạnh.
Phụt!
Tốc độ kiếm ý quá nhanh, trong nháy mắt đâm vào thân thể của Hắc Vân hống, chỉ thấy trên thân thể Hắc Vân hống có thêm một lỗ máu.
Hắc Vân hống bị đau, lộ ra thần sắc thống khổ, chợt nâng chân trước lên, chỉ thấy trên chân trước vậy mà lại ngưng tụ hắc quang.
Xẹt!
Một đường hắc quang hóa thành trăng khuyết, mang theo hàn ý, càn quét Lục Trần.
Trong lòng Lục Trần kinh hoảng, thả người nhảy lên, nhanh chóng tránh ra.
Ầm!
Một tảng đá khổng lồ cao nửa người ở phía sau hắn bị hắc quang quét trúng, lập tức nổ tung, hòn đá văng ra.
“Lại ăn một quyền của ta!”
Lục Trần quát, sau đó năm ngón tay nắm chặt, ấn bóp thành quyền, linh lực trên nắm đấm lưu chuyển hóa thành màu đỏ sẫm, đây là Thiên Hỏa quyền, sức mạnh linh lực đổ dồn vào nắm đấm, một uy năng cực nóng chảy ra. Như vậy còn chưa hết, Lục Trần khẽ động tâm niệm, nắm đấm dung nhập linh hỏa màu đen, bao phủ nắm đấm, khiến nắm đấm nhìn như là một khối kim loại đen.