Chương 477: Bởi vì ta đẹp trai hơn ngươi
Người vây xem, bất kể là người của Vu Thể giới, tộc Ma Bất Tử, hay là người đến từ ngoại giới, trái tim đều nhảy dựng lên.
Thanh niên cuối cùng ra tay thật sự quá khủng bố, Vu Chiến sử dụng Đại Vu Chiến thân, lực phòng ngự lần nữa tăng cường nhưng vẫn bị xuyên thủng thân thể.
Tuy nhiên, cuộc chiến vẫn tiếp tục.
Bóng dáng Lục Trần quỷ dị xuất hiện ở phía trước Vu Chiến, một tay giơ lên, một thanh trường kiếm màu bạc lơ lửng trước mặt hắn.
Trường kiếm lóng lánh ánh sáng màu bạc, xung quanh hội tụ kiếm thế khủng bố, khiến cho mây trời đổi sắc.
“Luồng kiếm uy này!”
Trong lòng những người xung quanh run rẩy.
Luồng kiếm uy này mạnh quá rồi, còn kinh khủng hơn kiếm uy của người trước đó đả thương Vu Chiến.
Lục Trần vung tay lên, Ngân Nguyệt kẹp lấy một luồng kiếm uy khủng bố, bay về phía Vu Chiến.
Tốc độ nhanh đến cực hạn, như một tia sáng bạc.
Xẹt!
Bả vai Vu Chiến bị đâm thủng, mà cả người hắn vì bị Ngân Nguyệt bay tới mang theo lực trùng kích rất lớn, đánh bay xa mấy chục mét, đụng sập một tòa điêu khắc cách đó mấy chục mét.
Ầm một tiếng!
Một tiếng nổ lớn vang lên từ xa, tràn ngập bụi bặm.
Xung quanh yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Vô số ánh mắt rơi vào trên người Lục Trần, mang theo sắc thái rung động, sợ hãi.
Đây chính là Vu Chiến, một trong mấy thiên kiêu mạnh mẽ nhất của Vu Thể giới trong bí cảnh, nhưng hiện tại lại thất bại thảm hại, bị nghiền ép.
Quý Nhiên nhìn Lục Trần đứng trên không trung, trong đồng tử có vẻ kính sợ.
Đúng vậy, đó là sự sợ hãi.
Thực lực của Kiếm tử Lục Trần càng ngày càng cách xa cấp Thánh Tử bọn họ, mỗi một lần nhìn thấy Lục Trần, chiến đấu của hắn đều sẽ tăng lên một cấp bậc, chín cấp Thánh Tử của Kiếm Đế cung đều có sắc mặt ảm đạm ở trước mặt Lục Trần, đều trở thành làm nền.
Có lẽ có người sẽ nói võ học mà Lục Trần tu hành quá nhiều.
Nhưng không có loại võ học nào, lực lĩnh ngộ của thiên kiêu cũng không giống nhau.
Ví dụ như kiếm quyết, hai người cùng thi triển một môn kiếm quyết, hơn nữa là thi triển cùng cảnh giới, nhưng uy lực Lục Trần bộc phát ra so với bọn họ thi triển mạnh hơn nhiều.
Nói tóm lại, vẫn là Lục Trần quá yêu nghiệt.
Hạ Xuân Thu nhìn thấy cảnh này, ảm đạm thở dài, nghĩ lại trước kia mình từng nói muốn khiêu chiến Kiếm Tam công tử, lại cảm thấy buồn cười.
Cho dù lần trước bại trong tay Kiếm Tam công tử ở thành Viêm Hoàng, nhưng cũng không chấn động lớn như bây giờ.
Hắn không dám khiêu khích một người mạnh đến mức khiến cho người ta tuyệt vọng, nhưng Kiếm Tam công tử lại cường thế đánh bại đối phương.
Ánh mắt của thanh niên áo xanh nghiêm túc, nhìn chằm chằm Lục Trần, trong lòng cũng nổi lên hoảng sợ, rốt cuộc đối phương là ai, chẳng lẽ là yêu nghiệt của Thiên vực hoặc là lão quái vật ẩn thế bồi dưỡng ra.
Hắn cảm thấy mình đã đủ mạnh, sư tôn là một Thánh Vương đỉnh cấp, thực lực của hắn thuộc về người nổi bật ở Hỏa vực, nhưng đối mặt với Vu Chiến của Vu Thể giới, với thực lực hiện tại của hắn thì không cách nào chiến thắng, bởi vì hắn biết Vu Thể giới có bao nhiêu đáng sợ, đây là một chủng tộc lớn mạnh của Thượng Giới thiên, ngay cả sư phụ hắn cũng kính sợ không thôi.
Hiện tại, người của Vu Thể giới lại thua dưới so đấu sức mạnh, thi triển toàn lực cũng bại, thất bại thảm hại.
Có lẽ truyền đến Thượng Giới thiên sẽ dẫn đến động đất đúng không.
Vu Chiến đi ra từ trong bụi bặm, trên người phủ một lớp bụi rất dày, dùng ánh mắt khó tin nhìn Lục Trần nói: “Sao ngươi lại mạnh như vậy.”
Trong giọng điệu Vu Chiến mang theo không thể tưởng tượng nồng đậm.
Vốn tưởng rằng thi triển bí pháp Vu Thể giới thì lực lượng, lực phòng ngự của hắn được tăng lên, sẽ có một trận chiến ngang nhau.
Nhưng không ngờ mình bại nhanh như vậy.
Lục Trần nhìn hắn một cái, thờ ơ mở miệng: “Có lẽ bởi vì ta đẹp trai hơn ngươi.”
Khóe miệng Vu Chiến co giật, đây là lý do gì vậy, mà người ngoài cuộc cũng cạn lời.
Vu Chiến nhìn Lục Trần thật sâu, nói: “Thực lực của ngươi có thể sánh với thiếu niên Chí Tôn của Thượng Giới thiên.”
Lời này của Vu Chiến vốn không phải nói một cách tùy tiện, là người của Vu Thể giới, một đám đều có tâm khí kiêu ngạo nên sẽ không khen người khác, chẳng qua là nói thật mà thôi.
Những thiếu niên Chí Tôn của Thượng Giới thiên cũng giống như Lục Trần, có thể dễ dàng nghiền ép hắn, hơn nữa còn là kiểu không cách nào đối kháng.
“thiếu niên Chí Tôn!”
Một tiếng hừ lạnh khinh thường vang lên: “Vu Chiến, ngươi thật sự biết khen hắn đó.”
Nghe được âm thanh này, rất nhanh, mọi người lập tức chuyển lực chú ý lên trên người một thanh niên áo đen.
Thanh niên này mặc một thân hắc bào, trên mặt mang theo bệnh trạng tái nhợt, đứng giữa một đám thanh niên tộc Ma Bất Tử, giống như người xung quanh lấy hắn cầm đầu.
Lục Trần cũng nhìn đối phương, chính là thanh niên lúc trước bảo hắn đợi là được, trong ánh mắt mang theo khinh thường còn có tia kiêu ngạo, giống như người ngoài trong mắt bọn họ là nô bộc.
“Lê Hồng, ông đây chỉ nói thật, sao lại thành khen rồi.” Vu Chiến trợn trắng mắt nói: “Con người ông đây chưa từng khen bất kỳ kẻ nào, nhưng đối với người có thể đánh bại ta, chỉ biết tâm phục khẩu phục.”
“Ngươi cho rằng ta giống ngươi sao, rõ ràng không bằng người, lại không thừa nhận, chỉ biết nói lời chua xót.” Dừng một chút, Vu Chiến bổ sung một câu.
“Ngươi…”
Lê Hồng lập tức lạnh lẽo nhìn Vu Chiến.
“Ngươi cái gì mà ngươi, nói thêm một câu, ông sẽ đánh ngươi xì phân đó!” Vu Chiến trừng mắt.
Lê Hồng nghe vậy, sắc mặt khó coi đến cực điểm, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ là ánh mắt mang theo ý tứ lạnh như băng.
Lục Trần nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hơi cổ quái.
Phù!
Một luồng sương mù màu đen từ sâu trong cung điện vọt tới, hóa thành một nam tử trung niên anh vũ, ma khí trên người lượn lờ, một luồng khí tức bá đạo như quân hàng lâm thiên hạ tản mát ra từ trên người hắn, chính là Lê Hoa ma quân.
Lê Hoa ma quân nhìn thoáng qua mọi người, dừng lại trên người Lục Trần hơn một giây, một câu cũng không nói, giống như không quen biết Lục Trần.
Bất chợt, trong hư không cũng có một nam tử trung niên cường tráng bước ra.
Nam tử trung niên này có làn da cổ đồng, đôi mắt lấp lánh hữu thần, huyết khí tràn đầy như biển, bình tĩnh đứng trên hư không cho người ta lực chấn nhiếp không gì sánh nổi.
Khí tức giống y hệt Vu Thể giới, có lẽ là vu Thánh cảnh.
Ánh mắt của nam tử trung niên dừng trên người Lục Trần, có thâm ý thăm dò một cái, nói: “Tiểu tử, không tồi.”
Lúc tầm mắt của đối phương dừng trên người Lục Trần, Lục Trần cảm giác dường như bản thân bị một con dã thú dòm ngó, toàn thân lạnh lẽo.
“Mấy người các ngươi có thể rời đi rồi!” Thánh Vu của Vu Thể giới nhìn đám người Hạ Xuân Thu, thản nhiên nói.
“Ngươi, ngươi, ba người các ngươi ở lại!” Bất chợt, hắn lướt qua trên người Lục Trần, thanh niên áo xanh, Quý Nhiên, rồi nói.
Hai đại cường giả đứng trong không trung phóng ra lực lượng mênh mông, trực tiếp chém rách hư không tạo thành một khe hở màu đen lớn như cánh cửa, Lê Hoa ma quân nói: “Các ngươi vào trong đi.”
Nam tử trung niên của Vu Thể giới cũng nói: “Thật bại đã nhiều lần, lần này chỉ được thành công, không được thất bại nữa.”
Lập tức, thanh niên Vu Thể giới và nhân mã của tộc Ma Bất Tử cũng lần lượt tiến vào bên trong khe hở màu đen.
Lục Trần nhìn Quý Nhiên, khẽ gật đầu, bất chợt, hai người họ cũng bước vào bên trong.
Lúc xuyên qua khe hở màu đen, Lục Trần phát hiện bản thân ở trong một rừng rậm u ám, người của Vu Thể giới và tộc Ma Bất Tử đều ở bên cạnh.
Trong rừng rậm màu đen có khí tức lạnh lẽo, bầu trời được một tầng sương đen bao phủ, lộ ra vẻ âm trầm vô cùng.
Ngàn mét phía trước hình như có một cung điện màu xám, chỉ nhìn một giây đã khiến lông tơ cả người dựng đứng, cảm giác này vô cùng quỷ dị.
Lục Trần nheo mắt, hỏi: “Phía trước chính là vùng đất phong ấn sao?”