Bị Dạy Dỗ Thành Thánh

Chương 479: Nguy cơ cung điện

Chương 479: Nguy cơ cung điện


Vu Chiến kiên trì nửa giờ, đương nhiên là dùng thực lực của hắn để cân nhắc, tính toán lực lượng nguyền rửa thân thể bắt đầu hít vào từ khi bước vào bên trong, chỉ có thể chống đỡ được khoảng nửa giờ, mà những người khác lại không bằng hắn nên thời gian có thể kiên trì càng ngắn.
Sở dĩ mỗi thế lực đều phái ra hơn mười người chủ yếu là vì ứng phó ứng biến trên đường, bởi vì nguy cơ trong cung điện quá nhiều khiến người ta khó lòng phòng bị.
Hơn nữa nơi này còn không được bay, bởi vì lực lượng nguyền rủa tồn đọng trên không trung rất nồng đậm, đi lên có lẽ sẽ trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.
Mặt khác, dịch chuyển tức thời đi đến cung điện cũng không được, dù sao thì tốc độ của võ giả Nguyên Thần cảnh, một cái lắc mình đều là mấy trăm mét, hoàn toàn có thể đến trước cửa cung điện chỉ với một hơi thở.
Nguyên nhân của tất cả là do cơ quan quá nhiều, mỗi một bước đi đều phải cẩn thận thăm dò, nếu không, sao bọn họ có thể cẩn thận cảnh giác như thế.
“Lục Trần, ngươi có cảm giác không cách nào vận chuyển linh lực một cách bình thường được không?” Quý Nhiên truyền âm.
“Ừm.”
Lục Trần đáp lại một câu.
Tiến vào được một khắc thì hắn đã cảm giác được trong không khí ẩn chứa lực lượng nguyền rủa nhập thể, khiến cho linh lực vận chuyển không thuận, mà cảm giác này cực kỳ không thoải mái.
“Tiến lên!”
Lúc này, Vu Chiến nói.
Tộc Ma Bất Tử cũng bắt đầu tiến lên, đi về phía cung điện.
Bọn họ không thể không ra sức, bởi vì điều này liên quan đến vấn đề tự do của bọn họ.
Bọn họ đi dọc theo con đường của người trước, lúc bắt đầu còn vô cùng thuận lợi, nhưng sau khi tiến vào năm trăm mét thì nguy cơ đột nhiên ập đến.
Chân của một thanh niên tộc Ma Bất Tử giẫm lên một miếng gạch trên sàn nhà, sàn nhà đột nhiên chìm xuống một đoạn, sau đó khe hở bốn phía trên sàn nhà phun ra ngọn lửa màu lam.
Mấy miếng gạch trên sàn nhà xung quanh đều bắt đầu tỏa ra hỏa diễm màu lam, sau đó ba người bên cạnh xui xẻo, hỏa diễm màu lam dính vào người như xăng bị đốt cháy, nhanh chóng hóa thành ngọn lửa cháy hừng hực.
“A a a…”
Bốn đệ tử của tộc Ma Bất Tử hóa thành người lửa màu lam trong tiếng kêu thảm thiết, ngắn ngủn mấy giây, thân thể nhanh chóng bị hỏa diễm làm tan rã, hóa thành một đống than đen.
Đột nhiên chết đi bốn đệ tử tộc Ma Bất Tử khiến sắc mặt của Lê Hồng vô cùng âm trầm.
“Hỏa diễm thật quỷ dị!” Lục Trần nhíu mày.
Hắn tận mắt nhìn thấy uy lực của hỏa diễm màu lam, một thanh niên tộc Ma Bất Tử bị một đóm lửa màu lam văng lên người, sau đó đóm lửa màu lam lập tức hóa thành hỏa diễm, vây quanh đối phương, ngắn ngủn mấy giây thì chết.
Vẻ mặt Vu Chiến nặng nề, nói: “Tất cả mọi thứ trong cung điện màu xám đều bao hàm lực lượng nguyền rủa, dính vào sẽ có nguy hiểm, cảm giác được nguy hiểm thì sớm né tránh.”
Quả thật cung điện màu xám quá nguy hiểm, bên trong tràn ngập cơ quan và tiểu trận pháp, càng đáng sợ hơn là kết hợp với lực lượng nguyền rủa, không có Hoàng khí bí bảo hộ thân thì sẽ chết rất nhanh.
Hơn nữa trong này không thể vận dụng Thánh khí, bởi vì một khi vận dụng Thánh khí, Thánh khí bộc phát quy tắc ra ngoài sẽ bị cắn trả kinh khủng hơn, đây cũng là nguyên nhân lần trước Lê Hoa ma quân dẫn theo Lục Trần đi khiêu chiến Long Ngạc, bảo hắn không được vận dụng Thánh khí.
Mọi người lần nữa cẩn thận đi tới, trên mặt mỗi người đều mang theo cảnh giác, Lục Trần cũng như thế, dù sao đối mặt với nguy cơ không rõ cũng cực kỳ đáng sợ, có một loại sợ hãi theo bản năng.
Lục Trần cũng là lần đầu chơi lớn xông vào nơi quỷ dị với nguy hiểm.
Nếu như có thể phá vỡ cung điện, hắn không gõ lão bổn của hai tộc này thì hắn không mang họ Lục nữa.
Trong lòng Lục Trần thầm nghĩ.
“Răng rắc!”
Một thanh niên Vu Thể giới bên trái Lục Trần giẫm lên một miếng gạch trên sàn nhà, đột nhiên lún xuống, hắn phản ứng cũng rất thần tốc, đạp về phía trước, muốn bước ra khỏi miếng gạch của sàn nhà đó.
Nhưng miếng gạch sàn nhà đột nhiên hóa thành mảnh vụn, phía dưới truyền đến một lực hút khủng bố trực tiếp hút hắn vào bên trong.
“A…”
Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, người này như rơi xuống vực sâu, âm thanh từ cao chót vót cho đến khi không nghe thấy gì nữa.
Những người xung quanh nhìn thoáng qua nơi miếng gạch sàn nhà biến mất, sau khi không còn miếng gạch sàn nhà đó, lại giống như một cái giếng không có điểm cuối, không thể nhìn thấy đáy.
Cảnh này lập tức khiến người ta cảnh giác.
Nhất là phía trước mặt người bị rơi xuống, một tu giả Vu Thể giới quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Bởi vì đồng bạn vừa mới rơi xuống là người đi ngay phía sau hắn, hắn đi ngang qua thì không sao nhưng người đi phía sau lại đột nhiên rơi xuống.
Đám người Lục Trần lộ ra vẻ khó hiểu, vô cùng nghi hoặc.
Phía trước có người đi qua có lẽ sẽ an toàn, nhưng tại sao người phía sau bước đến thì lại gặp nguy hiểm.
Sắc mặt Vu Chiến đờ đẫn, hắn không phải là lần đầu lang bạt nơi này, vô số lần tổn thất đồng bạn khiến cho lòng hắn chết lặng.
“Có chuyện gì vậy?” Tầm mắt Lục Trần dừng trên người Vu Chiến, mở miệng hỏi.
Quý Nhiên và thanh niên áo xanh cũng nhìn chằm chằm Vu Chiến, hy vọng Vu Chiến giải thích nghi hoặc cho chuyện này.
Vu Chiến mở miệng nói: “Có lẽ mỗi một miếng gạch sàn nhà đều có một cơ quan nhỏ vô cùng quỷ dị, vốn không phải người trước bước qua an toàn thì người phía sau nhất định an toàn, có cơ quan cần giẫm hai lần hoặc là giẫm ba lần mới kích hoạt được, trước kia đã xảy ra vô số lần như vậy.”
Cơ quan bên trong mỗi một cung điện màu xám rất rất nhiều, hơn nữa còn tầng tầng lớp lớp, nếu không, sao hai tộc có thể ngã xuống nhiều người như vậy.
Phải biết rằng bất kỳ một người nào ngã xuống ở mười vực cũng là tồn tại cấp Thánh Tử.
Thậm chí còn có cá nhân nổi bật vượt qua cấp Thánh Tử, đặt ở Thượng Giới thiên cũng có thể danh chấn một cổ quốc.
Chính là vì cơ quan của cung điện màu xám quá nhiều, nguy cơ bốn phía, mới có nhiều người nuốt hận ở chỗ này.
Mọi người tiếp tục đi tới, sắc mặt nghiêm túc, vị trí của Lục Trần ở giữa, có thể quan sát nguy cơ xung quanh bất cứ lúc nào để phòng ngừa ứng phó.
Tiếp theo, mọi người đều an toàn tiến về phía trước hơn một ngàn mét, không gặp nguy hiểm.
Cách cánh cửa cung điện chỉ còn khoảng năm trăm mét.
“Mọi người hãy nghỉ ngơi tại chỗ, ép lực lượng nguyền rủa trong cơ thể ra ngoài, như vậy có thể kiên trì lâu hơn.” Vu Chiến mở miệng nói.
Từ lúc tiến vào bên trong đã gần mười phút, mỗi người đều hít vào lượng lớn lực lượng nguyền rủa.
Lực lượng nguyền rủa này vốn không lớn mạnh, có thể ép ra khỏi cơ thể.
Mọi người thở phào một hơi, bắt đầu nghĩ ngơi tại chỗ, ép lực lượng nguyền rủa trong cơ thể ra ngoài.
“May mà không có nguy hiểm gì!”
Một thanh niên của tộc Ma Bất Tử lẩm bẩm nói, dựa vào vật gì đó giống tảng đá ngay bên cạnh hắn, xem như mượn lực.
Đây là lần đầu tiên hắn đến đây, sau khi nhìn thấy mấy bạn đồng hành chết thảm, hắn hy vọng tiếp theo có thể thuận lợi hơn chút, tuyệt đối đừng chết tại nơi này.
“Rắc rắc rắc!”
Nhưng không ngờ, sau khi hắn dựa vào vật trông như tảng đá, vật trông như tảng đá lại dịch chuyển cách vị trí ban đầu nửa mét, phát ra âm thanh máy móc, dường như có cơ quan nào đó đang khởi động.
“Cẩn thận!”
Cảnh này khiến người xung quanh lập tức cảnh giác, toàn bộ đều như lâm đại địch, Lê Hồng càng giận dữ quát thanh niên đó: “Chẳng phải đã nói với ngươi đồ vật ở nơi này không thể tùy ý chạm vào sao.”
Mới bắt đầu người đó còn cho rằng bản thân đã gây ra họa lớn, nhưng vốn không cảm giác được nguy cơ, nên run rẩy nói: “Chẳng phải là không sao sao, không nhất định có nguy hiểm.”
Nhưng vừa dứt lời, một tràn âm thanh ào ào vang lên, như gió nhẹ lay động lá khô, âm thanh từ nhỏ thành lớn, truyền vào bên tai mỗi người.
Chỉ thấy trên bầu trời phía trước bỗng nhiên xuất hiện một mảng tối tăm đang bay vút về phía bọn họ, nhìn kỹ, là một đám côn trùng lớn bằng đầu ngón tay, rậm rạp chằng chịt, bao phủ thiên địa.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất