Chương 51: Đá mài đao (1)
“Đây là uy lực của sát trận.”
Một đám người bên ngoài, cũng hoàn toàn trợn tròn mắt, sức chiến đấu của Sa Mục mạnh mẽ, là thiên tài hàng đầu Sa quốc, tuy rằng bọn họ biết trận pháp khủng bố, nhưng chưa xem qua sát trận giết địch bao giờ cả.
Hôm nay vẫn là lần đầu.
Sát trận khủng bố gấp trăm lần so với bọn họ tưởng tượng, ngay cả thiên tài như Sa Mục, đối mặt một cái cũng bị đánh cho bị thương.
“Lục Trần, mượn trận pháp không phải bản lĩnh cá nhân, tính là anh hùng hảo hán gì, có gan thì đơn đả độc đấu.” Trong đám người, có người quát.
“Không biết xấu hổ.”
“Đúng, Lục Trần này chính là không biết xấu hổ.”
Rất nhanh đã có mấy âm thanh hưởng ứng.
Lục Trần bĩu môi: “Lão tử mới Tẩy Tủy cảnh viên mãn, tên này Nguyên Thần cảnh rồi, vượt qua ta hai đại cảnh giới, bất chấp mọi thứ muốn giết ta, đây mới là không biết xấu hổ.”
“Ặc.”
Nghe thấy lời của Lục Trần, người xung quanh bị nghẹn lời, đồng thời mặt già đỏ lên.
Ầm ầm!
Lúc này, một thi thể rơi xuống từ không trung, đập lên mặt đất, bốc lên vô số tro bụi.
“Cuối cùng Lục Chính Hằng bị giết. “
“Ha ha ha.”
“Lục Trần, cút ra đây quỳ xuống.”
Người xung quanh thấy một thi thể rơi xuống, lúc này cười ha ha, với bọn họ, hẳn là Lục Chính Hằng bị quân vương hai nước liên thủ chém giết.
Lục Chính Hằng tử vong, đại cục đã định.
Thanh niên tuấn kiệt hai nước, ở bên cạnh tùy ý nói, hiện giờ Lục Chính Hằng đã chết, cho Lục Trần một trăm lá gan cũng không dám dùng trận pháp giết chết Sa Mục, đừng nói là bọn họ, Sa Mục trong trận pháp cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Sao có thể như vậy....”
“Đó hình như là quân vương Tương Trạch.”
Đột nhiên, có người hoảng sợ, bởi vì tro bụi trên mặt đất lắng xuống, bọn họ nhìn thấy khuôn mặt của thi thể.
Phần mặt của thi thể này rất thảm, mũi sụp xuống, tất cả đều là máu, chủ yếu là ấn đường có một lỗ máu.
Đây là vết thương chí mạng.
Đồng tử của chủ nhân thi thể trừng lớn, chết không nhắm mắt.
“Phụ thân.”
Hai người Tương Nam và Tương Bắc kinh ngạc hét lớn, dường như không dám tin vào hai mắt của mình, vốn cho rằng thi thể rơi xuống từ trên cao là của Lục Chính Hằng, nhưng tuyệt đối không ngờ tới là phụ thân của bọn họ.
Những thanh niên tuấn kiệt này đều sững sờ.
Hai đại Vương giả vây công một Vương giả, người chết lại là quân vương Tương Trạch.
Mọi người không thể tiếp nhận sự thật này, hy vọng bản thân nhìn lầm rồi.
Nhất là anh em Tương thị, suýt chút nữa nổi điên, bởi vì chết đi là phụ thân của bọn họ.
Các cấm vệ vương cung thờ phào nhẹ nhõm, Lục Vương lấy một địch hai không nói, còn chém chết một Vương giả nữa.
Giữa sân chỉ có Lục Trần bĩu môi, kết quả này hắn sớm đã đoán được rồi.
Lục Trần nhìn về phía các cấm vệ, nói: “Cấm vệ Nguyên Thần cảnh lại đây cho ta.”
Giữa sân, có hai ba người đi ra.
“Bẩm điện hạ, bọn ta đã đột phá Nguyên Thần cảnh.” Ba người này nhìn Lục Trần, cung kính nói.
“Chỉ có ba người các ngươi thôi à.” Lục Trần có chút bất mãn, ăn thịt Long Hùng mà mới có ba cấm vệ thăng cấp Nguyên Thần cảnh, điều này khiến hắn có chút thất vọng.
Các cấm vệ còn lại cúi đầu, không dám nhìn thẳng điện hạ.
Điện hạ cho bọn họ máu thịt Yêu Vương, cải thiện thể chất, khó khăn lắm mới có hai ba người thăng cấp Nguyên Thần cảnh, cảm giác có lỗi với kỳ vọng của điện hạ.
“Bỏ đi, tùy tiện đi.”
Lục Trần tùy tiện chỉ điểm một cấm vệ, nói: “Ngươi đi vào đánh nhau với Sa Mục, rèn luyện lấy kinh nghiệm chiến đấu, hiện tại đến lúc kiểm tra các ngươi rồi.”
Lục Trần không nghĩ qua chiến đấu với đám đàn thiên tài này, bởi vì như vậy quá nhạt nhẽo. Đám tinh anh này vừa lúc có thể kiểm tra thực lực cấm vệ vương cung, cho dù không đánh lại, đánh bị thương, cũng trợ giúp cho thân thể hấp thu long khí.
“Vâng, điện hạ.” Người bị chỉ điểm mở miệng nói.
“Lục Trần, ngươi thả ta ra.” Trong kết giới, Sa Mục tức giận gào thét, bởi vì cuối cùng hắn hiểu được trước đó vì sao hai thanh linh kiếm biến mất, thì ra Lục Trần cố ý giữ hắn một mạng, để hắn bồi luyện với hộ vệ vương cung.
Hắn đường đường con trai của quân vương, thân phận tôn quý, hiện tại lại phải bồi luyện cho hộ vệ thân phận thấp hèn, có chút tức giận thở thổ hển.
Ánh mắt một đám thiên tài bên cạnh khác thường, có chút hủy tam quan, dù sao loại chuyện con nối dõi của Vương giả mà phải bồi luyện cho hộ vệ bình thường thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Giờ phút này, rất nhiều người đắm chìm trong đau buồn, ví dụ như huynh đệ Tương Thị, và tinh anh đến từ Tương quốc.
Tương Trạch chết, tuy rằng xung kích không lớn đối với những thiên tài Sa quốc.
Nhưng mà trong nội tâm bọn họ, có một trực giác không tốt mãnh liệt, hai Vương giả vây công một Vương giả, hiện tại lại bị chém chết một vị, quân vương Sa quốc có thể đánh lại quân vương Lục quốc hay không, trong lòng bọn họ cũng không có nắm chắc.
Lục Trần mở ra một khe hở kết giới, để cấm vệ Nguyên Thần cảnh tiến vào bên trong rồi đóng trận pháp công kích, kêu Sa Mục ở bên trong bồi luyện cho cấm vệ.
Lục Trần cười nói: “Cấm vệ Lục gia không nên thân, phiền ngươi hỗ trợ huấn luyện cẩn thận.”
Sa Mục nghe thấy lời như vậy, suýt chút nữa tức chết, ánh mắt hắn âm lãnh, sau đó xông tới cấm vệ. Hắn chuẩn bị giết chết hộ vệ Nguyên Thần cảnh này bằng tốc độ nhanh nhất, muốn kêu hắn làm bồi luyện, không có cửa đâu.