Chương 6: Tẩy Tủy cảnh viên mãn (2)
Mạc Hành Không kích động nói: “Lão Tả, quân vương được cứu rồi!”
“Vậy ư?!” Trên mặt Tả Khưu Thiền cũng lộ ra vẻ kích động.
“Tả lão, năm năm rồi không gặp, không biết tạo nghệ trận pháp của ngươi đã đột phá lục cấp chưa.” Lục Trần ở bên cạnh cười nhẹ nhàng nói.
“Thì ra điện hạ đã trở về, bái kiến điện hạ.” Tả Khưu Thiền ôm quyền cho đúng lễ độ trước, rồi chợt tiếc nuối nói: “Lão phu tư chất có hạn, đời này chỉ có thể chững lại ở cảnh giới trận pháp sư ngũ cấp, e là đến chết cũng không thể đột phá ngũ cấp được.”
Lúc trước Tả Khưu Thiền đã hay tin điện hạ trở về rồi, thế nên mới không kích động.
Lúc này, Mạc Hành Không nói: “Điện hạ mang Thần Lộ đan đến, vừa lúc có thể giải được hỏa độc của quân vương, không quá hai ngày là quân vương có thể tỉnh lại.”
“Cái gì, Thần Lộ đan?!”
Tả Khưu Thiền lộ vẻ xúc động, sau đó nhìn Lục Trần với ánh mắt quái dị.
Đan dược lục phẩm, coi như là ở Hoàng triều thì cũng là vật hiếm có, một viên đan dược lục phẩm có thể có giá lên đến mấy triệu linh thạch. Đan dược lục phẩm dùng để phá cảnh, căn cứ phẩm chất khác nhau, càng có thể bán đến mười triệu linh thạch cũng nên.
Hơn nữa lại còn có tiền mà không mua được nữa.
Hai người Tả Khưu Thiền và Mạc Hành Không đều vô cùng rò mò không biết trong năm năm này điện hạ đã trải qua cái gì, mà có thể lấy ra loại đan dược phẩm cấp như vậy nữa, điều này thật sự là làm cho người ta rất bất ngờ.
Chẳng qua, cũng may là có điện hạ đã biến mất năm năm trở về đúng lúc, nếu không chỉ sợ quân vương đã không qua được cửa ải này rồi.
Hai người hơi giật mình, sau đó Tả Khưu Thiền hỏi: “Không phải điện hạ không thích tu luyện sao, mà bây giờ điện hạ đã lại bắt đầu tu luyện, thứ cho ánh mắt của Tả mỗ không tốt, thế mà lại không nhìn ra cảnh giới của điện hạ.”
Năm năm trước, bởi vì không thích tu luyện mà quân vương cứ ngày ngày bức bách tu luyện, cho nên điện hạ mới không biết tung tích.
Vừa đi như vậy đã là năm năm.
Bây giờ điện hạ trở về, hắn phát hiện mình lại không nhìn thấu cảnh giới của điện hạ nữa.
Mặt Mạc Hành Không cũng hiện lên vẻ khác thường. Hắn và Tả lão đầu, hai người đều có tu vi Nguyên Thần cảnh, bây giờ họ lại không nhìn ra tu vi của điện hạ, chẳng lẽ nó đã còn cao hơn của bọn họ rồi.
Điều đó không có khả năng!
Nghe được lời Tả Khưu Thiền nói, Lục Trần mỉm cười. Hắn tu hành công pháp che giấu cực kỳ cao minh, đừng nói hai người họ, cho dù là Vương cảnh đều không thể xem thấu hắn đạt tới cảnh giới gì.
Lục Trần mỉm cười: “Nói cho các ngươi biết cũng không sao, hiện giờ tu vi của ta ở Tẩy Tủy cảnh viên mãn, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể đột phá đến Siêu Phàm cảnh.”
Nói rồi hắn tung khí tức bản thân ra. Trong cơ thể ầm vang, một luồng lực lượng khí huyết phun ra từ trên người Lục Trần. Luồng khí tức ấy khiến hộ vệ cách đó không xa cảm thấy bị đè nén.
Chờ Lục Trần thu liễm khí tức, bọn họ mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tẩy Tủy cảnh cũng là luyện ngũ tạng, lấy linh khí nhập thể để rèn luyện huyết nhục, ngưng luyện gan, tim, tỳ, phổi, thận, kết hợp bên trong và bên ngoài để trui rèn cho cơ thể cứng như đá, đao kiếm bình thường khó có thể gây ra chút thương tổn nào.
Năm năm trôi qua, hiện giờ Lục Trần đã là Tẩy Tủy cảnh viên mãn, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể tấn chức Siêu Phàm cảnh.
Siêu Phàm cảnh, sự tiến hóa lên cấp bậc sinh mệnh mới, có thể thoát khỏi lực hút bay lên trời cao, trở thành siêu phàm thực sự.
“Tư chất của điện hạ lại xuất chúng như thế.”
“Thời gian năm năm mà đã tu luyện tới Tẩy Tủy cảnh viên mãn, phóng mắt khắp Hoàng triều, chuyện này cũng như phượng mao lân giác vậy.”
Hai lão đầu đều hít vào một hơi khí lạnh.
Bọn họ đều nhớ kĩ khi mười tám tuổi trước đây điện hạ chưa hề tu luyện lần nào, vậy mà chỉ trong năm năm ngắn ngủi đã bước qua ba đại cảnh giới Luyện Thể cảnh, Ngưng Khí cảnh, Tẩy Tủy cảnh rồi.
Người bình thường cơ bản là không thể làm vậy trong năm năm.
Rất nhiều người có thể tu luyện tới Luyện Thể cảnh đỉnh phong trong khoảng thời gian ấy cũng đã không tệ lắm rồi.
Ví dụ như đệ nhất thiên tài Phương Đằng của Vương thành, con trai của Phương Thường Lâm. Từ nhỏ hắn đã tu luyện, cho tới bây giờ đã hơn hai mươi năm, đạt tới Siêu Phàm cảnh hậu kỳ, là thiên tài số một của Lục quốc.
Cho dù ở các nước lân cận thì hắn cũng nổi danh.
Nhưng mà, điện hạ tu luyện ít hơn Phương Đằng tới tận mười lăm năm mà đã sờ tới bình chướng của Siêu Phàm cảnh, chỉ lạc hậu Phương Đằng một tí xíu thôi. Cái tên thiên tài đệ nhất của Lục quốc có khi phải đổi chủ rồi đấy.
Rầm rầm rầm!
Lúc hai lão đầu đang cảm thán thì bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng nổ đinh tai nhức óc. Tiếng nỏ đó ở trong đêm đen tựa như là sấm rền chớp giật, không ngừng nổ ran.
Có người công kích trận pháp ư?
Lục Trần hé mắt, bước nhanh đi ra bên ngoài. Chỉ thấy trên bầu trời, một tầng kết giới màu trắng bóc xuất hiện. Tầng kết giới này vô cùng to lớn, bao trùm lấy toàn bộ vương cung.
Trên kết giới màu trắng còn có những vết nứt, nhưng mà linh khí từ bốn phương tám hướng hội tụ về đây, nháy mắt làm cho những vết nứt kia khép lại, lại lần nữa trở nên bóng loáng.
Bên ngoài kết giới có hai bóng người đang đứng, ở trong đêm tối không thể thấy rõ ràng, chỉ là ánh sáng tỏa ra từ trận pháp làm bọn họ trở nên rất nổi bật, nhìn rất rõ trong đêm đen.
Trên hai bóng người này đều phát ra khí tức mạnh mẽ. Xuyên qua trận pháp mà luồng khí tức đó vẫn cực kỳ mạnh. Trong không khí giống như đều tràn ngập khí tức của đối phương, làm cho người ta có cảm giác bị đè nén.