Chương 63: Thánh thành Dao Trì
Thánh thành do một tay đệ tử của Thánh địa Dao Trì tạo dựng, bởi vì là Thánh địa ở dưới chân núi Thánh địa, nghiêm cấm đám người giết chóc, nếu như phát hiện, sẽ bị trục xuất khỏi Thánh thành, tình huống nghiêm trọng về người, gia tộc phía sau sẽ bị liệt vào danh sách đen.
Về sau ngay cả cơ hội triều Thánh cũng không có.
Gần đây, Thánh thành Dao Trì rất náo nhiệt, bởi vì vài ngày sau chính là lúc Thánh địa Dao Trì mở sơn môn sau trăm năm để chiêu thu đệ tử, vô số thế lực nghe danh mà đến, hi vọng đưa con nối dõi kiệt xuất nhất của gia tộc vào Thánh địa Dao Trì.
Vì vậy, gần đây rất náo nhiệt, người đi trên đường cái, trên cơ bản đều là ba năm người, hoặc là một hai chục người thành nhóm, tu vi của những người này đều không kém, đa phần là Siêu Phàm cảnh, Nguyên Thần cảnh.
Thậm chí ít có khí thế Vương giả chợt lóe lên rồi biến mất.
“Còn gặp đúng thời điểm, Thánh địa Dao Trì chiêu sinh đệ tử thông qua truyền tống trận lại tới đây, phải biết chuyện sắp xảy ra, trong ánh mắt của Lục Trần lộ ra một chút kỳ dị.”
Hắn đến rất trùng hợp.
Thánh địa Dao Trì chiêu sinh đệ tử, rất xem trọng tiềm lực, Siêu Phẳng cảnh dưới ba mươi tuổi thỏa mãn điều kiện khảo hạch thì đương nhiên cũng không phải nói là trong ba mươi tuổi đạt tới Siêu Phàm cảnh thì có thể gia nhập.
Chỉ là thỏa mãn điều kiện khảo hạch, bởi vì gia nhập Thánh địa Dao Trì còn phải trải qua hai tầng sàng lọc.
Phịch! Phịch! Phịch!
Lục Trần đi qua một con đường tương đối rộng rộng, có một võ đài, bên trên võ đài có hai thanh niên đang giao chiến, xung quanh người xem tấp nập, một cảnh tượng đông nghịt người.
Hai thanh niên đều là Siêu Phàm cảnh viên mãn, giao chiến cực kỳ kịch liệt, các loại năng lượng bắn ra bốn phía, truyền ra âm thanh nổ vang đinh tai nhức óc.
Nhưng mà bốn phía võ đài dâng lên một tầng cấm chế, triệt tiêu dư âm.
Đây là võ đài chuyên dụng, bốn phía có cấm chế cản trở của uy lực Vương giả, động tĩnh của hai Siêu Phàm cảnh khi giao chiến căn bản không tạo nên được gợn sóng gì.
“Các ngươi nghĩ ai sẽ thắng?”
“Bạch Hoằng chứ ai, một người bản lĩnh như Bạch Hoằng, được Bạch Vương truyền thụ, thanh thế của Bạch Hoằng ở khu Đông Bắc rất lớn, là một thiên kiêu chân chính, xếp thứ hai mươi trong bảng Tthiên kiêu của Hoàng triều Khổng Tước.” Có người mở miệng nói.
“Thật sự là buồn cười, Bạch Hoằng tính là gì, căn bản chưa từng nghe qua, ngươi biết thanh niên đấu với Bạch Hoằng là ai không, Tiêu Ninh, con cháu của Vương giả tuyệt đỉnh, xếp thứ mười trong bảng Thiên Kiêu của hoàng triều Đại Nguyên, quan trọng nhất là Tiêu Ninh mới hai mươi tuổi!” Bên cạnh có người cười nhạo.
Có người ủng hộ Bạch Hoằng, có người ủng hộ Tiêu Ninh.
Chỉ vẻn vẹn một số ít người đang ủng hộ, phần lớn ánh mắt mọi người đờ đẫn, bởi vì bất luận là Bạch Hoằng hay là Tiêu Ninh, bọn họ đều chưa từng nghe qua.
Chủ yếu là lần này Thánh địa Dao Trì mở sơn môn, rất nhiều con cháu Vương giả, hoàng gia, và truyền nhân của các thế lực lớn tụ họp từ các nơi của Hoang vực, tương đương với quần hùng hội tụ.
Hơn nữa, Hoang vực quá mênh mông, mỗi hoàng triều cách nhau rất xa.
Ngoài ra, mỗi hoàng triều đều có cái gọi là bảng Thiên Kiêu, nhưng giới hạn ở một hoàng triều và không có ý nghĩa nếu nhìn toàn bộ Hoang vực.
Huống chi hai người trong trận chiến chỉ là con cháu Vương giả. Một hoàng triều có mấy Vương giả tuyệt đỉnh. Nhìn rộng ra cả Hoang vực, Vương giả tuyệt đỉnh mất đi, thanh danh riêng của một vài Vương giả tuyệt đỉnh đều không thể truyền xa, huống chi là con cháu của bọn họ.
Có lẽ con cháu của hoàng gia, chỉ có thái tử của một hoàng triều mới có chút nổi tiếng, có thể truyền danh một hai người, hoặc vài hoàng triều, con cháu của Vương giả, căn bản không nổi danh.
“Rất yếu, một tay ta có thể trấn áp hai thứ!”
Cách đó không xa, trên tầng cao của tửu quán, một thanh niên oai hùng bất phàm, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm phía dưới võ đài, lắc đầu.
Trên người hắn toả ra ý vị của một sinh mệnh Siêu Phàm.
“Thái tử, ngươi chính là rồng phượng trong loài người, tích lũy thâm hậu, là sinh mệnh Siêu Phàm mà không phải Siêu Phàm cảnh phổ thông, bọn họ sao có thể là đối thủ của ngươi!” Lão nô ở bên cạnh vừa cười vừa nói.
“Loại thực lực này mà cũng lấy ra cho mất mặt.” Ở trong tửu quán, một thanh niên mặc áo đen vừa uống rượu vừa lắc đầu.
Ngoài ra còn có vài thanh niên thờ ơ lạnh nhạt bất phàm cong miệng lên khinh thường.
Cấp độ Siêu Phàm cảnh mà không có biến chất thì đều là con sâu cái kiến, không có tư cách tranh phong với bọn họ.
Lục Trần cũng là một trong số người bĩu môi, bởi vì hắn cho rằng, cho dù Hoang vực tập hợp được một phần ba thiên kiêu Siêu Phàm cảnh đến Thánh thành, thế nhưng đưa mắt nhìn qua, một người có thể đánh cũng không có.
Lục Trần cũng không vội đến Thánh địa Dao Trì, ngược lại lại thoải mái, nhàn nhã đi tới một tửu quán.
Tửu quán này làm ăn rất tốt, trên cơ bản là trạng thái đông nghịt khách, cũng may còn có mấy bàn trống, Lục Trần gọi một bầu rượu, thừa dịp lúc tiểu nhị đưa rượu lên, Lục Trần liếc mắt nhìn mọi người xung quanh.
Nam có tướng mạo đường đường, anh tuấn phi phàm, bên cạnh có thị nữ rót rượu, sau lưng còn có tùy tùng đứng giống như đồng môn.
Ngược lại hắn ở nơi này, cô đơn một mình khiến trong lòng Lục Trần có chút cảm giác khó chịu.
“Khách quan, rượu của ngươi tới rồi!” Tiểu nhị bê một bầu rượu đi tới trước mặt của Lục Trần.
“Tìm cho ta người rót rượu!” Lục Trần nói.
Tiểu nhị mỉm cười: “Khách quan, ngươi muốn tìm kiểu nào?”
Cho dù là Thánh địa Dao Trì cũng không thiếu nơi phong nguyệt.
Lục Trần lười biếng nói: “Nghe nói dáng dấp Thánh nữ Thánh địa Dao Trì Liễu Khuynh Thành cũng xinh đẹp, tàm tạm, như vậy, ngươi gọi Liễu Khuynh Thành qua cho ta, rót rượu cho ta.”
Nói ra lời này, trong nháy mắt, bốn phía yên tĩnh không ít.
Cũng trong nháy mắt, vô số ánh mắt nhìn vào người Lục Trần.