Chương 69: Điên cuồng (2)
Khiến cho vô số người xung quanh khó chịu, những người đến từ hoàng triều, và đám thanh niên tự xưng là thiên tài, tuy rằng bọn họ tâm cao khí ngạo, nhưng cũng không dám nói ra lời nói cuồng vọng tự đại này.
Vô địch, đồng cảnh giới ai dám xưng là vô địch.
Rất nhiều người ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lục Trần, rất muốn ra tay, nhưng ngại quy củ của Thánh thành, hơn nữa bọn họ còn chưa gia nhập Thánh địa Dao Trì, không xem như đệ tử của Thánh địa Dao Trì, bằng không đã sớm ra tay.
“Chính là tiểu tử kia muốn muội ta đi rót rượu.” Cách đó không xa, hai bóng người cùng đến, hoàng huynh của Liễu Khuynh Thành Liễu Thành, trong mắt nộ ý dâng trào, đằng đằng sát khí, nhìn chằm chằm Lục Trần.
“Hẳn là đúng nhỉ.” Ngô Tuấn nói: “Ngươi không nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của hắn sao.”
“Há có lý này, ta không đánh chết hắn, chán sống.” Trên người Liễu Thành vậy mà tản mát ra vương uy như có như không, hắn là một Vương giả trẻ tuổi, cấp bậc yêu nghiệt chân chính.
Mới ba mươi tuổi, cũng đã là Vương giả cảnh sơ kỳ.
“Khụ khụ, Liễu huynh bình tĩnh, Thánh thành không thể ra tay, huống chi ngươi là Vương giả, ức hiếp một Siêu Phàm cảnh không hợp quy củ, xem thử trước đi, Thánh địa khẳng định có người đi ra trấn áp hắn.”
Ngô Tuấn vội vàng kéo Liễu Thành lại.
Tuy muội muội Liễu Khuynh Thành của Liễu Thành là thánh nữ, có quan hệ cực lớn, nhưng cũng không thể tùy ý phá hỏng quy củ của Thánh địa.
“Được, trước ta xem thử, thật sự không có ai, ta trực tiếp trấn áp.” Liễu Thành hít sâu, hắn cảm giác lồng ngực đang thiêu đốt, thật sự khó có thể bình tĩnh.
“Trưởng lão Thánh địa tôn kính, không bằng để ta trấn áp hắn đi, để hắn kiêu ngạo nữa, thật không biết họ tên mình là ai.” Trong đám người, một thanh niên đứng ra nói: “Ta đến từ Hoàng triều Liễu thị, xếp thứ tám bảng Siêu Phàm, lần này đặc biệt đến gia nhập Thánh địa Dao Trì, Thánh địa Dao Trì là học phủ lý tưởng trong cảm nhận của ta, tuy rằng bây giờ còn chưa gia nhập, nhưng mà ta đã xem mình thành một phần tử của Thánh địa Dao Trì.”
“Khẩn xin trưởng lão để ta ra tay, một tay ta có thể trấn áp hắn.” Thanh niên này cao ngạo nói.
“Hoàng triều Liễu thị Hứa Thừa, xếp thứ tám bảng Siêu Phàm.”
“Nói không chừng Hứa Thừa ra tay, thật sự có thể trấn áp người ngang ngược này.”
Người xung quanh thì thầm.
Bởi vì Hoàng triều Liễu thị, trong phần lớn hoàng triều đặc biệt cường thịnh, lãnh thổ thống lĩnh vô ngần, sinh ra rất nhiều thiên tài.
Trong đó có một bảng Siêu Phàm, nhằm vào là chiến lực ở cảnh giới Siêu Phàm, Hứa Thừa xếp hạng thứ tám trong bảng Siêu Phàm Hoàng triều Liễu thị, thuộc loại nhân vật phong vân, hơn nữa xung quanh có rất nhiều người đến từ Hoàng triều Liễu thị, đều nhận ra Hứa Thừa.
Cách đó không xa, Ngô Tuấn cười nói: “Người của hoàng triều các ngươi, thứ tám bảng Siêu Phàm, chiến lực như thế nào.”
Ngô Tuấn là thái tử của hoàng triều khác, không biết Hứa Thừa.
Liễu Thành nói: “Hẳn là có thể trấn áp cuồng đồ này.”
“Mỏi mắt mong chờ đi.” Ngô Tuấn cười nói.
Hứa Thừa ra mặt, khiến cho ba trưởng lão Thánh địa Dao Trì tâm niệm vừa động, cũng là có một biện pháp tốt, bình thường Siêu Phàm đứng đầu đến từ hoàng triều, bọn họ đều sẽ thu làm đệ tử, chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn mà thôi.
Rất nhiều thanh niên xung quanh đều đến gia nhập Thánh địa Dao Trì tương đương với đệ tử của Thánh địa Dao Trì, bọn họ cũng có thể ra tay.
Ba người truyền âm trao đổi một lát, một Vương giả trong đó nói: “Tất cả Siêu Phàm cảnh ở đây, nếu ai có thể trấn áp người này, trực tiếp đặc cách trúng tuyển, gia nhập Thánh địa Dao Trì.”
“Đa tạ trưởng lão.”
Hứa Thừa nghe vậy, mặt lộ nụ cười, sau đó bay lên trời, nhìn về phía Lục Trần, cao ngạo nói: “Lại đây, ta một tay trấn áp ngươi.”
“Tên hề gì đó mà cũng đến khiêu chiến ta.”
Lục Trần lẩm bẩm một tiếng, một tư thái rất lười nhác, tùy ý đánh ra một quyền, nhìn như tùy ý, nhưng lại mang theo lực đạo tràn đầy, đập lên ngực Hứa Thừa, hắn như trúng phải đòn nghiêm trọng, bay ra ngoài, ho ra ngụm máu lớn.
Hiện trường im phăng phắt, nháy mắt hiện trường im phăng phắt.
Kim rơi có thể nghe.
Vốn người xung quanh còn cảm thấy, một người xếp thứ tám Siêu Phàm cảnh hoàng triều, vẫn rất đáng tin cậy, dù sao một võ giả Siêu Phàm cảnh hoàng triều, làm sao cũng có mấy chục trên trăm vạn chứ, hoàng triều phồn vinh thì có trăm vạn Siêu Phàm.
Muốn trổ hết tài năng trong mấy trăm vạn Siêu Phàm, xếp thứ tám, cũng xem như không tệ trong một hoàng triều rồi.
Cộng thêm tư thái ngạo nghễ của Hứa Thừa, nói một tay có thể trấn áp.
Người xung quanh cảm thấy, người tên Hứa Thừa này vẫn rất đáng tin cậy.
Nhưng mà trăm triệu không nghĩ tới, Lục Trần tùy ý ra một quyền, trực tiếp quạt bay Hứa Thừa, bay ra hơn trăm mét, trực tiếp đập vào trong một công trình kiến trúc ngoài trăm mét, sinh tử không rõ.
Ba nhân vật Vương giả đứng yên tại chỗ, vẻ mặt ngạc nhiên.
Những thiên kiêu Siêu Phàm đến từ các đại hoàng triều, không yếu hơn đệ tử Thánh địa, thậm chí còn hơn, ba người vốn cũng cảm thấy Hứa Thừa rất đáng tin cậy, nhưng mà không ngờ là cục diện này.
Cách đó không xa, Ngô Tuấn ngẩn ngơ, nói: “Liễu huynh, Hứa Thừa này không ổn.”
Liễu Thành im lặng không nói.
“A!”
Xa xa truyền đến thét dài, chỉ thấy Hứa Thừa bay ra từ một đống vật kiến trúc, tóc tai bù xù, ngực có vết máu, đây là khóe miệng rơi xuống đọng trên quần áo, Hứa Thừa bay trở về từ hơn trăm mét.
Giờ phút này, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn dính rất nhiều tro bụi, nhưng mà mơ hồ có thể nhìn ra sắc mặt hắn đỏ lên.
Không tệ, quả thật sắc mặt Hứa Thừa đỏ lên, cảm thấy rất mất mặt, bởi vì bản thân mới nói một tay trấn áp đối phương, nhưng mà giây tiếp theo, ngay cả một chưởng của đối phương mình cũng không ngăn được, đã bay ra ngoài.
Thật sự rất vả mặt.
“Cái tên tiểu nhân đê tiện nhà ngươi đánh lén, vô sỉ.” Hứa Thừa tức giận nói.
Bởi vì hắn cảm thấy, sở dĩ bản thân bại nhanh như vậy, bởi vì đối phương đánh lén.