Chương 29: Nơi này người không ăn cá
Nguyên nhân rất đơn giản, thời kỳ này muốn bắt cá, chỉ có hai cách: một là dùng lưới để tung, hai là dùng cần để thả câu, không còn cách nào khác.
Việc tung lưới cần kỹ thuật, người bình thường không biết làm, dù có biết, cả ngày bận rộn cũng thu hoạch chẳng được bao nhiêu, dùng nghề này để nuôi sống gia đình thì không đủ.
Thả câu còn thảm hơn tung lưới, nông dân bận rộn, không có thời gian rảnh ngồi cả ngày, dù câu được mấy con cá cũng không đủ ăn, chủ yếu là thịt cá không no bụng, vận may không tốt thì đôi khi chẳng con nào cắn câu.
Cả nhà chờ ăn cơm, ai mà muốn lãng phí công sức vào việc đó?
Ngoài đồng còn bao nhiêu việc nhà nông, lại còn thời gian rảnh để đi bến tàu gánh vác, một ngày cũng kiếm được năm mươi văn, coi như có tin tức về thức ăn cho cả ngày.
Trong ký ức của Bạch Vân Khê, cá là một nỗi khổ. Người trong thôn dù trông coi sông, cũng ít khi ăn cá, trừ việc xuống sông nguy hiểm còn có lý do nữa là không biết làm cá.
Tóm lại một câu, người nghèo ăn cá là lỗ.
Xách giỏ, dắt Nha Nha về nhà, đổ tôm sông nhỏ vào chậu, dùng nước sạch để dưỡng, lại để riêng hai con cá trích vào một chậu khác.
"Nương, sao người bắt được cá?"
Đỗ thị xách giỏ đi vào, thấy cá nhảy nhót trong chậu thì kinh ngạc tròn mắt, khi thấy ống quần của bà bà ướt sũng, trong lòng hoảng hốt:
"Nương, người xuống sông ạ?"
"Bà bà vì miếng ăn, cũng liều thật."
Bạch Vân Khê nhìn Đỗ thị, đáp:
"Không xuống chỗ nước sâu, chỉ ở bờ sông thôi. Hái rau cần nước thì phát hiện có tôm, nên mò một ít."
Đỗ thị gật gật đầu, tự nhiên không dám cãi lời bà bà.
"Nương, gà con nhà mẹ đẻ tam nãi còn mấy ngày nữa mới nở, nói là đến lúc đó cho con năm con, tam nãi nãi còn cho con một bầu mặt đen."
Thời kỳ này, mặt đen là loại đồ ăn kém nhất, là hỗn hợp của bột cao lương, bột khoai lang, mạch trấu và cám, hơn nữa còn lẫn tạp chất, ăn không ngon, rát cả cổ họng.
Nhưng nó vẫn là món chính thường thấy trên bàn ăn của người nhà nông.
"Tình này con nhớ kỹ, sau này chúng ta phải trả."
Bạch Vân Khê nhìn khối đậu phụ và bầu mặt nâu trong giỏ, nhẹ nhàng dặn dò.
"Vậy thì vừa vặn, con trộn mặt đen với rau dại rồi làm bánh. Lại hầm canh cá trích đậu phụ, trước tiên rán cá trích bằng mỡ heo thì càng thơm, không có mỡ heo thì dùng tóp mỡ thay thế. Còn tôm sông nhỏ, con rang thành tôm phiến, để lại một ít cho Nha Nha ăn vặt, số còn lại thì xay thành bột, đựng vào bình, sau này nấu canh hay làm đồ ăn thì thêm vào cho tươi."
"Dạ, nương."
Đỗ thị nhìn tôm trong chậu, kỳ thực dùng mỡ heo xào sẽ thơm hơn, nhưng nhà không có điều kiện đó.
Sợ Đỗ thị không biết làm cá, Bạch Vân Khê cầm lấy một con cá, làm mẫu cho cô xem, cạo vảy cá, vứt bỏ nội tạng, bỏ mang, lại rạch một đường dọc sống lưng cá, lật ra hai bên, rút hai sợi gân trắng, đây là bí quyết khử tanh, vậy là xong một con cá.
Đỗ thị kinh ngạc nhìn bà bà thao tác, tặc lưỡi nói:
"Thì ra làm cá lại phiền phức như vậy, thảo nào trước kia cá ăn không ngon."
Trước kia ăn cá đều không bỏ mang, đừng nói là rút gân cá.
"Trong bụng cá có mật đắng, khi làm phải cẩn thận, làm vỡ mật thì cá sẽ bị đắng. Con học được thì cứ làm theo như vậy, cơ bản các loại cá đều giống nhau."
Thời kỳ này ít loại cá, chủ yếu là cá chép, cá trích, cá trắm cỏ, cá nheo thì rất hiếm gặp.
"Đa tạ nương chỉ điểm, con dâu nhất định học hành chăm chỉ." Đỗ thị mừng rỡ gật đầu, trong mắt không giấu nổi niềm vui.
"Chẳng biết bà bà nguyện ý dạy mình là vì mình là con dâu trưởng hay là vì tin tưởng mình?"
Nghe được tiếng lòng của Đỗ thị, Bạch Vân Khê ngẩn người, phải rồi, thời này biết làm cá cũng là một kỹ năng đấy.