Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1031: Chữ ổn đứng trước tất cả

Lúc này La Nhân Uy cố ý nhắc đến ý kiến của Vương Tử Quân, cố nói ra những gì mà Vương Tử Quân đã phản ánh, rõ ràng đang cố gắng cho ra kết luận khi mà Hào Nhất Phong nhất quyết đẩy Lục Ngọc Hùng lên vị trí chủ tịch thành phố La Nam mà Vương Tử Quân thì chạy khắp nơi để kêu gọi làm ngược lại. Tất nhiên kết luận của La Nhân Uy căn bản sẽ không có gì là tốt đẹp.

Xem ra đây là lòng dạ hiểm độc.

Những người ngồi ở trong phòng này căn bản không có kẻ nào ngốc nghếch, đám người bọn họ cũng hiểu rõ vấn đề như Trương Đông Viễn. Hào Nhất Phong đưa mắt nhìn La Nhân Uy, cảm giác tức giận vừa rồi đã tan biến sạch sẽ, rõ ràng là la nhân uy đã dọn ra một bàn tiệc, tạo điều kiện cho lão mượn đề tài của người ta để nói về mình. Một cơ hội như vậy tất nhiên lão sẽ phải tiếp nhận và phát huy.

Hào Nhất Phong thầm nghĩ Vương Tử Quân xem như thông minh một đời mà hồ đồ nhất thời, dù là người ngu ngốc cũng không nên nói sự việc như vậy cho một kẻ thù là La Nhân Uy. Hào Nhất Phong thầm cười lạnh, lão đặt ly nước xuống rồi nói:

- Các đồng chí, tôi xin nói hai câu.

- Hiện tại có nhiều đồng chí không thấy rõ vị trí của mình, bọn họ không làm tốt ở những địa phương cần mình lên tiếng; thế nhưng những thứ không cần bọn họ lên tiếng, vì tư lợi của bản thân mà tùy ý công kích đồng chí của mình, tôi cảm thấy nên cho ra những lời cảnh cáo nghiêm khắc đối với những đồng chí như thế này.

Hào Nhất Phong nói rất nghiêm khắc, tuy lão biết rõ mình không chỉ mặt gọi tên, thế nhưng mọi người đều biết rõ lão đang nói đến ai.

- Là một đồng chí trong ban ngành của mình, thế nhưng lại vì chút ý kiến không đồng nhất mà tiến hành trả đũa, tôi cảm thấy những loại người có tư tưởng như vậy cần phải được cải tạo, cần phải đổi mới, cần phải tu chỉnh phẩm cách kịp thời. Đối với những loại người thế này, chúng ta là những đồng chí cán bộ lão thành, càng cần phải đứng lên dẫn đường và tiến hành giúp đỡ.

Hào Nhất Phong nói đến đây thì uống một hớp nước rồi nói tiếp:

- Những đồng chí này sở dĩ phát sinh sai lầm như thế, căn bản là liên quan đến thế giới quan, bọn họ làm ra chút thành tích mà cảm thấy mình đứng đầu thiên hạ, càng không cho người trong ban ngành được phép mặc cả, chèn ép những đồng chí dám mở miệng nói thật. Chúng ta cần phải cảnh giác với những loại người này, càng cần phải tiến hành cải tạo cải tiến bọn họ.

Tuy Hào Nhất Phong vẫn không nói quá rõ ràng, thế nhưng Trương Đông Viễn lại cực kỳ lo lắng cho Vương Tử Quân. Thầm nghĩ Vương Tử Quân ơi là Vương Tử Quân, anh có ý kiến gì cứ phản ánh với chúng tôi là được, dựa theo trình tự phản ánh với Hào Nhất Phong cũng được, nhưng anh lại phản ánh cho La Nhân Uy, bây giờ lại bị La Nhân Uy đẩy lên đầu súng. Hào Nhất Phong dù không muốn phê bình anh, thế nhưng vào thời điểm này thì lão cũng phải giả vờ cho ra phản ứng.

Dù là phản ứng gì thì cũng cực kỳ bất lợi cho Vương Tử Quân. Trước đó Vương Tử Quân phản đối Lục Ngọc Hùng, bây giờ thành cái cớ cho Hào Nhất Phong, biến anh từ người chú trọng hiện thực trở thành một kẻ tùy ý chèn ép trả thù cán bộ của mình.

Đây rõ ràng là một nhận định không tốt với con đường làm quan của Vương Tử Quân.

Lúc này Trương Đông Viễn liên tục suy xét vấn đề, thế nhưng lão cảm thấy mình căn bản không thể nào mở miệng giúp Vương Tử Quân.

Thạch Kiên Quân vẫn xoay cây bút trong tay, trong lòng sinh ra cảm giác vừa yêu vừa hận Vương Tử Quân. Hắn rất hy vọng thu nạp một người có khả năng như Vương Tử Quân vào dưới trướng của mình, nhưng trước nay Vương Tử Quân luôn biểu hiện một trạng thái ngang hàng. Bây giờ Vương Tử Quân bị Hào Nhất Phong nắm chặt, hắn chợt ý thức được cơ hội của mình đã đến.

Phải mài giũa một chút, như vậy mới cho đối phương biết nên đi theo ai.

Phó bí thư nắm công tác tổ chức là Lưu Truyền Thụy lại cực kỳ nghi hoặc, vì sao Vương Tử Quân lại phạm vào sai lầm nhỏ nhặt này? Dù không bị điểm danh phê bình, thế nhưng sự kiện bị đưa lên bàn nghị sự của hội nghị thường ủy tỉnh ủy, đây không còn là chuyện nhỏ. Tất nhiên phạm vài sai lầm nhỏ nhặt thế này căn bản không phải là phong cách của Vương Tử Quân.

Nhưng Lưu Truyền Thụy sắp rời khỏi tỉnh Sơn Nam, tất cả mọi thứ đều đặt nặng một chữ ổn, dù lão muốn nói hai lời giúp đỡ Vương Tử Quân, thế nhưng cuối cùng phải ngậm chặt miệng lại.

Quan Vĩnh Hạ là thư ký hội nghị, lúc này hắn đang vận dụng khả năng múa bút của mình. Hắn vừa ghi lại lời nói của bí thư Nhất Phong, vừa cảm thấy tiếc hận cho Vương Tử Quân. Trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này nhấc đuôi lên quá cao, dám nhúng tay vào công tác bổ nhiệm chủ tịch thành phố của tỉnh ủy? Chỉ sợ sẽ bị người ta ép chết ở phương diện này mà thôi.

Trong chuyện này thì người vui vẻ nhất là La Nhân Uy, tuy hắn và Vương Tử Quân đã biểu hiện là nắm tay giảng hòa, thật sự hòa hợp êm ấm. Thế nhưng gương vỡ căn bản khó thể nào lành lại, dù dán tốt cũng có vết rách, hơn nữa có một việc mà La Nhân Uy luôn khắc tâm ghi nhớ, bây giờ có cơ hội trả thù Vương Tử Quân, sao lão không làm cho được?

- Các đồng chí, dù những người tôi nói ra chỉ là số ít, thế nhưng loại người này vẫn tồn tại, nó mang đến lực cản không nhỏ cho sự phát triển của tỉnh Sơn Nam. Chúng ta vừa đẩy mạnh phát triển kinh tế, vừa nhất định phải làm tốt công tác tư tưởng với những đồng chí này. Tất nhiên con người không phải là thánh hiền, ai có thể không phạm sai lầm, chỉ cần sửa chữa tốt đẹp thì sẽ là đồng chí tốt.

Hào Nhất Phong sờ lên đầu mình, trên gương mặt lạnh lẽo chợt xuất hiện nụ cười. Lão rất hài lòng với hội nghị thường ủy lần này, không những đả kích được Vương Tử Quân, còn quyết định được hướng đi tốt đẹp cho mình.

- Tôi hiểu rất rõ về đồng chí Lục Ngọc Hùng, đây là một cán bộ cẩn trọng công tác, liên tục truy cầu sự nghiệp, vì sự phát triển của thành phố La Nam mà dốc hết thủ đoạn, cố sức đẩy ra năng lực của mình. Tỉnh ủy có nguyên tắc rõ ràng ở phương diện lựa chọn người, đối với những đồng chí cần cù chăm chỉ như Lục Ngọc Hùng, chúng ta sẽ cung cấp cho bọn họ những sân khấu phù hợp nhất, cũng càng cần phải đẩy bọn họ đi về phía vị trí quan trọng hơn.

Trên quan trường không thích hợp mở miệng khen ngợi quá mức đối với một cán bộ, nhưng Hào Nhất Phong hôm nay xem như phá lệ. Lão tin tưởng mình mở lời khen ngợi như vậy chính là ném ra một tín hiệu cho đám người đang ngồi nơi đây, đồng thời giải quyết dứt khoát sự việc, quyết định đề tài nghị sự, đưa Lục Ngọc Hùng tiến lên vị trí chủ tịch thành phố La Nam.

Không ai phản đối tất nhiên sẽ là đồng ý, cuối cùng chương trinh nghị sự được thông qua.

Hội nghị thường ủy kết thúc, Hào Nhất Phong ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra khỏi phòng. Tuy lần này lão có chút mất vui vì Lý Quý Niên được đề bạt lên vị trí phó phòng thường vụ sở tài nguyên môi trường, nhưng chính trị là như vậy, lợi ích phải chia đều ra hai bên, phải cho ra sự cân bằng. Dù thế nào thì kết quả này cũng quá tốt, xem như lão quán triệt đúng tư tưởng của mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất