Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1067: Tướng tài cần vua hiền

Đối với Lâm Trạch Viễn thì Vương Tử Quân ngoài chân thành còn có sự tôn trọng cao độ, hắn biết rõ đối với những người như Lâm Trạch Viễn, ánh mắt của người bình thường căn bản sẽ không bao giờ so sánh được. Chính mình bây giờ nếu như nói không tốt, chỉ sợ sẽ làm cho Lâm Trạch Viễn chê cười.

Vì vậy Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn cười nói:

- Bí thư Lâm, tôi cũng không còn cách nào khác, người ta muốn nhảy vào trong hố, ngài nói xem tôi phải làm sao bây giờ?

- Tiểu tử này đúng là, cái gì gọi là người ta cố gắng nhảy vào bên trong? Còn không phải cậu ném mồi vào trong hố dụ người ta nhảy vào sao?

Lâm Trạch Viễn nói đến đây thì chợt thay đổi chủ đề:

- Câu chuyện tôi nói với cậu trước kia, cậu có nhớ không?

Lâm Trạch Viễn nhắc đến câu chuyện hai ngày trước, Vương Tử Quân chợt nghĩ đến Lâm Dĩnh Nhi. Hắn là người trộm con gái của người ta, tất nhiên sẽ luôn thấp thỏm không yên. Chỉ cần là Lâm Trạch Viễn mở miệng hỏi, hắn sẽ căn bản liên hệ ngay đến Lâm Dĩnh Nhi.

Nhưng Lâm Trạch Viễn căn bản là không biết đến chuyện của Lâm Dĩnh Nhi, thế nên Vương Tử Quân chợt thở phào một hơi. Nhưng vì ngây người ra suy nghĩ sau giây lát, hắn thật sự không nhớ rằng trước đó Lâm Trạch Viễn có nói gì với mình.

- Chú Lâm, ngài nói rất nhiều việc với cháu, lúc này cháu cũng không nghĩ ra đó là chuyện gì cả.

Lâm Trạch Viễn mở miệng mắng Vương Tử Quân một câu, sau đó mới nói:

- Tết vừa rồi tôi có nói với cậu, có một người bạn của tôi sắp đến nhận công tác ở tỉnh Sơn Nam, cậu còn nhớ không?

Chuyện này Vương Tử Quân thật sự là đã quên, lúc đó hắn cảm thấy có một viện binh đến với mình, vì vậy rất vui vẻ và ghi khắc sự việc này vào lòng. Thế nhưng người kia mãi mà chưa đến, hơn nữa hắn lại khá bận rộn vì sự kiện liên quan đến Lục Ngọc Hùng, thế là quên đi chuyện này.

- Sao lại quên được chứ? Ngài nhắc đến chuyện này, đây chính là sự kiện mà cháu nhớ rõ nhất.

Tuy Vương Tử Quân thầm hỗ thẹn vì chính mình đã quên đi mất, thế nhưng ngoài miệng vẫn dùng giọng mười phần lo lắng nói.

- Được rồi, tôi biết rõ cậu đã quên sạch đi rồi.

Lâm Trạch Viễn cũng không nói dông dài, lão dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói:

- Người bạn của tôi từ bên trên đi xuống, muốn lấy vị trí phó bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, nhưng lại bị Dương Độ Lục ở phía bên kia áp chế. Lần này cậu nói với Hào Nhất Phong, tranh thủ nắm bắt vị trí phó bí thư tỉnh ủy kia lại cho tôi.

“ Nắm bắt vị trí phó bí thư tỉnh ủy? Trời ạ, có lầm không vậy? “

Vương Tử Quân nghe được chỉ thị của Lâm Trạch Viễn, thế là cảm thấy có chút nhức đầu. Mình là một vị bí thư thị ủy, Lâm Trạch Viễn lại yêu cầu mình giúp đỡ nắm bắt vị trí phó bí thư tỉnh ủy, cái này không phải là cố ý ném một củ khoai lang nóng vào tay mình sao?

- Chú Lâm, bây giờ cháu chỉ là một vị bí thư thị ủy, lại yêu cầu cháu nắm bắt vị trí phó bí thư tỉnh ủy cho người bạn của chú, như vậy có phải quá coi trọng cháu rồi không? Nếu thật sự là như vậy, còn không bằng giải quyết cấp bậc cho cháu luôn cho rồi.

Vương Tử Quân dùng giọng phàn nàn nói với Lâm Trạch Viễn.

Lâm Trạch Viễn cũng không quan tâm đến câu nói phàn nàn của Vương Tử Quân:

- Được rồi, chuyện này cậu cứ xử lý là được, sự việc sau đó còn có chúng tôi.

“ Còn có chúng tôi! “

Vương Tử Quân rất quan tâm đến giọng điệu của Lâm Trạch Viễn, có thể được Lâm Trạch Viễn nói là “ chúng ta “ thì tuyệt đối không phải là người thường. Trong ký ức của Vương Tử Quân thì Lâm Trạch Viễn là một trong những người có thể tiến lên cấp bậc cao ở trung ương, vị trí hiện tại của Lâm Trạch Viễn càng chứng minh tương lai vô hạn.

Trong nước người ta nói rằng cơ chế tuyển chọn cán bộ chủ yếu là do vua hiền chọn tướng tài, một số người sở dĩ được đề bạt hơn người khác cũng là vì có người ở bên trên tán thưởng, tất nhiên cũng không phải chỉ có một vị vua hiền.

Lâm Trạch Viễn có thể đi đến địa vị ngày hôm nay, tất nhiên sau lưng sẽ có người tán thưởng, mà sau lưng Dương Độ Lục cũng có người tán thưởng. Lâm Trạch Viễn lần này muốn Vương Tử Quân ra tay, thật ra chỉ là một cái cớ, người cuối cùng có thể quyết định chính là những vị vua hiền kia.

Vương Tử Quân thầm nghĩ đến vấn đề này, thế là lúc này cũng không chịu mở miệng.

- Tử Quân, người bạn cũ của tôi làm bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, như vậy mới có lợi cho cậu.

Lâm Trạch Viễn giống như sợ Vương Tử Quân đặt nặng sự kiện này vào lòng, thế cho nên mới dùng giọng trầm trọng mở đường.

Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ người kia đến nhận chức ở tỉnh Sơn Nam sẽ cực kỳ có lợi cho mình. Bây giờ hắn có sự giúp đỡ của phó chủ tịch thường vụ Trương Đông Viễn, nhưng Trương Đông Viễn là người thế đơn lực bạc, làm cho hắn sinh ra cảm giác khiêu vũ trên lửa. Nếu bây giờ người bạn kia của Lâm Trạch Viễn đi đến, sau lưng mình sẽ có một vị vua hiền lớn.

Hai bên có thể xem như cùng trận tuyến.

- Chú Lâm, chú yên tâm, cháu nhất định sẽ làm tốt chuyện này.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.

Trong quan trường cứ mỗi một lần các vị lãnh đạo thượng tầng quyết định điều chỉnh lớn, như vậy kết cấu quyền lực lại đứt gãy lớn, chỉnh hợp lớn. Hy vọng và thất vọng, đắc thế và chán nản đều có thể biến đổi sau khi có điều chỉnh. Vương Tử Quân là người lăn lộn quan trường nhiều năm, hắn tất nhiên biết rõ ý nghĩa lời nói của Lâm Trạch Viễn, ý nghĩa của nó là rất lớn, căn bản không phải nhỏ.

- À, cố gắng hết sức là được. Tiểu tử, người bạn của tôi vốn đã được quyết định điều động đến làm phó bí thư tỉnh Sơn Nam, thế nhưng hai ngày trước lại có biến hóa, trải qua nghiên cứu lại tiến lên làm bộ trưởng bộ tuyên truyền, tôi còn chưa kịp hao tổn tinh thần thì bên phía cậu lại truyền đến tin tốt, nếu làm tốt sự việc sẽ có rất nhiều lợi ích cho cậu.

Lâm Trạch Viễn chỉ sợ Vương Tử Quân có những ý luẩn quẩn trong lòng, thế cho nên khẽ nói.

Vương Tử Quân có chút cảm động đối với những lời của Lâm Trạch Viễn, hắn thầm nghĩ bố vợ hờ xem ra thân thuộc hơn với người khác một bậc, cho dù không có danh phận thế nhưng vẫn rất quan tâm đến mình.

Lâm Trạch Viễn cúp điện thoại, Vương Tử Quân lẳng lặng ngồi dựa lưng lên ghế. Lúc này trong đầu hắn có rất nhiều ý nghĩ, mọi thứ cứ lóe lên trong đầu.

Vốn Vương Tử Quân chỉ muốn sắp xếp nhân sự ở thành phố La Nam, thế nhưng bây giờ có sự giúp đỡ của Lâm Trạch Viễn, biết đâu hắn sẽ thực hiện được đầy đủ nguyện vọng của mình.

Khi Vương Tử Quân đang suy nghĩ miên man thì Khương Long Cương chợt nói:

- Bí thư Vương, điện thoại của thư ký trưởng Kim.

“ Kim Điền Lạc có chuyện gì sao? “

Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại từ trong tay Khương Long Cương, bên tai hắn nhanh chóng vang lên âm thanh của Kim Điền Lạc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất