Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1230: Không đánh kẻ đại đức

Hai năm qua Trình Hiểu Bình cố gắng và điên cuồng kêu gọi đầu tư, kết quả là những xí nghiệp đến Đông Bộ căn bản không quá phát triển khởi sắc, thậm chí còn rơi vào tình huống sống hôm nay lo ngày mai. Nàng không phải là người thiếu chí khí, nàng cũng không muốn làm một vị chủ tịch thành phố vô năng, vì thế mỗi lần có thời gian thì nàng đều đến tìm hiểu tình hình của các doanh nghiệp. Đồng thời nàng cố gắng giao lưu trao đổi với đám giám đốc doanh nghiệp, nếu không bọn họ sẽ bằng mặt và không bằng lòng với mình.

Đám lãnh đạo doanh nghiệp có biểu hiện cực kỳ cúi đầu khom lưng với lãnh đạo chính quyền, thế nhưng sau lưng lại liên tục chửi chó má, Trình Hiểu Bình hiểu rất rõ điều này. Vì vạy mỗi lần đến một xí nghiệp thì nàng đều cố gắng chú ý lời ăn tiếng nói của mình, nàng muốn nhìn rõ nội tình của đối phương, muốn tìm được điểm mấu chốt trong nguyên nhân làm bọn họ phát triển ì ạch, sau đó mới có quyền lên tiếng.

Nhưng hôm qua Trình Hiểu Bình đến nghiên cứu khảo sát nhà máy nhôm mà nhịn không được phải vỗ bàn, nguyên nhân là nhà máy nhôm bị ép ngừng sản xuất. Nhà máy nhôm chính là doanh nghiệp có tình thế phát triển kinh tế tốt nhất thành phố Đông Bộ, các anh ép người ta dừng sản xuất, chẳng phải muốn kéo chân thành phố Đông Bộ sao?

- Chủ tịch Trình, chủ tịch Trần đã đến.

Khi Trình Hiểu Bình đang chú ý xem xét văn kiện, thư ký chợt tiến vào báo cáo.

- À, cho chủ tịch Trần vào đi.

Trình Hiểu Bình khẽ gật đầu với thư ký, sau đó nàng tiếp tục xem văn kiện. Vài phút sau phó chủ tịch Trần Gia Nông vừa mới được điều đến nhận chức ở thành phố Đông Bộ đã cất bước đi vào.

- Chủ tịch Trình, chị tìm tôi sao?

Trần Gia Nông tuy lớn tuổi hơn Trình Hiểu Bình, thế nhưng hắn vẫn cố gắng bày ra tư thái tốt nhất. Hắn nhìn nữ chủ tịch đang xem xét văn kiện, sau khi trầm ngâm giây lát thì khẽ mở miệng chào hỏi.

Trần Gia Nông lên tiếng xem như đánh thức Trình Hiểu Bình khỏi tình huống say sưa xem văn kiện. Trình Hiểu Bình nhìn thoáng qua Trần Gia Nông, sau đó nàng cười nói:

- Chủ tịch Trần đến rồi à, mời anh ngồi.

Trần Gia Nông ngồi xuống đối diện với Trình Hiểu Bình, lúc này Trình Hiểu Bình vẫn tiếp tục xem văn kiện, vẻ mặt không mặn không nhạt, điều này làm cho Trần Gia Nông có chút không thoải mái. Dù là thế nào thì Trình Hiểu Bình tìm gặp thương lượng công tác với một vị phó chủ tịch thành phố, tư thái này căn bản có thể coi được sao?

Tuy thầm nghĩ như vậy nhưng Trần Gia Nông vẫn căn bản không có chút biểu hiện không hài lòng, hắn vẫn mỉm cười chào hỏi Trình Hiểu Bình.

- Chủ tịch Trần, tôi nghe nói anh cho người của phòng tài nguyên môi trường hạ thống báo yêu cầu nhà máy nhôm ngừng sản xuất có phải không?

Trình Hiểu Bình tuy vẫn nở nụ cười, thế nhưng trên mặt lại có vài phần chất vấn.

Trần Gia Nông đã hiểu ý nghĩ của Trình Hiểu Bình, hắn thành thật trả lời:

- Đúng vậy, chủ tịch Trình, nhà máy nhôm gây ô nhiễm quá lớn. Hai ngày trước tôi đi đến sông Lam Hà, phát hiện cá chết đầy trên sông, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sông Lam Hà sẽ bị ô nhiễm nặng.

Trình Hiểu Bình nhìn bộ dạng đeo kiếng khá hào hoa phong nhã của Trần Gia Nông, hai hàng chân mày không khỏi khẽ nhăn.

Trình Hiểu Bình công tác ở thành phố Đông Bộ này bao lâu rồi, trước nay có ai chống đối lại nàng sao? Trần Gia Nông chỉ là một tên phó chủ tịch được đề bạt từ trường đại học nông nghiệp tỉnh Sơn Nam, tên này dám ăn nói với nàng như vậy à?

Trình Hiểu Bình thầm nén giận, nàng nghĩ đến mục đích hôm nay của mình, thế là cố gắng áp chế và khuyên nhủ:

- Chủ tịch Trần, chúng ta không thể nào thấy gió nói mưa, cũng không thể hoàn toàn tin vào lời của phòng tài nguyên môi trường, cá chết trên sông là một hiện tượng cực kỳ tự nhiên, có con sông nào mà không có cá chết? Chúng ta cũng không thể vì một hai con cá chết trên sông mà biến chuyện nhỏ thành lớn, nếu như trong quá trình phát triển kinh tế mà cứ băn khoăn lo lắng, sợ trước lo sau, như vậy rõ ràng là kéo chân sự phát triển của thành phố Đông Bộ.

Trần Gia Nông lập tức nổi giận, không ngờ Trình Hiểu Bình lại dùng những lời nói giống như đang phê bình cấp dưới để răn dạy khiển trách mình, điều này làm cho lòng tự trọng của hắn bị tổn hại. Hắn là người xuất thân từ trường đại học nông nghiệp, hắn là người coi trọng thể diện như sinh mệnh, anh có thể miệt thị hắn, nhưng anh không được nói thẳng mặt. Như vậy không khác nào đâm một dao vào lòng hắn, chắc chắn tâm tình của hắn sẽ nổi nóng, sẽ cố gắng phát tiết cơn tức này.

Trần Gia Nông chợt đứng lên khỏi ghế, hắn vừa muốn lên tiếng đã bị Trình Hiểu Bình phất tay cản lại:

- Lúc này đối với thành phố Đông Bộ thì thứ cần thiết nhất chính là dùng trăm phương ngàn kế để thúc đẩy phát triển kinh tế, chỉ có phát triển kinh tế mới là trọng tâm, những thứ khác để sau này hẵng nói.

- Chủ tịch Trình, tôi hiểu tầm quan trọng của nhiệm vụ phát triển kinh tế địa phương, thế nhưng dòng sông Lam Hà không những liên quan đến thành phố Đông Bộ, còn là nguồn nước của cả triệu dân sống dưới vùng hạ du, chúng ta không thể nào coi thường được...

- Chủ tịch Trần, anh rõ ràng là nói chuyện giật gân, chất lượng nước sông Lam Hà không có vấn đề, đây là báo cáo điều tra của phòng tài nguyên môi trường đưa đến cho tôi.

Trình Hiểu Bình nói rồi đưa ra một phần văn kiện cho Trần Gia Nông, nàng nói tiếp:

- Bây giờ là thời điểm quan trọng để thành phố Đông Bộ phát triển kinh tế, sau này tôi không cho phép bất kỳ tình huống nào làm tổn hại đến quá trình phát triển kinh tế của thành phố chúng ta nữa.

Trình Hiểu Bình nói xong thì chợt giống như cảm thấy độ nặng chưa đủ, thế nên nàng lại nhìn thoáng qua Trình Hiểu Bình, sau đó nói tiếp:

- Bí thư Nguyễn cũng tuyệt đối không cho phép tình huống này xuất hiện.

Trần Gia Nông muốn giải thích vài câu, thế nhưng Trình Hiểu Bình căn bản không cho hắn cơ hội lên tiếng. Nàng khoát tay áo để Trần Gia Nông không làm phiền mình, trực tiếp tỏ thái độ:

- Chủ tịch Trần, sau này anh cũng đừng quản khu công nghiệp Lam Hà nữa, bây giờ là thời điểm mấu chốt, tất cả đặt nặng phát triển kinh tế.

Tất cả đặt nặng phát triển kinh tế, Trần Gia Nông nhìn bộ dạng chân thật đáng tin của Trình Hiểu Bình, thế là hắn há hốc miệng nhưng không nói gì.

Sau khi Trần Gia Nông rời đi, Trình Hiểu Bình duỗi lưng mệt mỏi. Tuy nàng thật sự có chút mệt mỏi, thế nhưng cảm giác khống chế người ta trong tay là cực kỳ thích thú.

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại vang lên, Trình Hiểu Bình nhìn dãy số gọi đến, vẻ mặt nàng chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc. Nàng đứng lên khỏi ghế, sau đó cung kính nhấc điện thoại lên:

- Chào bí thư Nguyễn.

- Chủ tịch Trình, bây giờ chị có bận rộn gì không?

Nguyễn Chấn Nhạc nói rất bình tĩnh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất