Khi thấy Tần Hồng Cẩm thở phì phò thì Vương Tử Quân khẽ cười hỏi ngược lại:
- Mở một siêu thị, anh còn tưởng rằng đã mọc lên như nấm rồi chứ? Thế nào? Siêu thị mình được mở, chẳng lẽ không cho người ta mở sao?
- Anh biết rất rõ là em không có ý này.
Tần Hồng Cẩm nở nụ cười miễn cưỡng rồi dùng giọng ai oán nói.
- Em xem, sau này siêu thị sẽ ngày càng nhiều, cạnh tranh sẽ cang dữ dội. Thị trường Giang Thị là một cái bánh ngọt lớn, siêu thị Quân Thành của chúng ta muốn trở thành người đi đầu thì không những phải mở rộng kinh doanh, còn phải xây dựng nên văn hóa, đề cao ý thức phục vụ của nhân viên, dùng chất lượng phục vụ tốt nhất để tạo ra thương hiệu cho siêu thị Quân Thành...
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.comVương Tử Quân trước đó đã có quy hoạch phát triển siêu thị, bây giờ nói với Tần Hồng Cẩm tất nhiên sẽ là xuất khẩu thành văn. Lúc mới bắt đầu thì Tần Hồng Cẩm còn không ngừng gật đầu, nhưng sau khi hắn nói ra những kinh nghiệm kinh doanh siêu thị được biết từ đời trước, Tần Hồng Cẩm cảm thấy ngạc nhiên và lấy một quyển sách ra ghi lại những lời của hắn.
Khi Vương Tử Quân nói một mạch những ý nghĩ trong lòng cho xong, đúng lúc thấy gương mặt không thể tưởng được của Tần Hồng Cẩm, nàng đang nhìn hắn chằm chằm. Bộ dạng chuyên chú của nàng lúc này thật sự giống như nhìn một quái vật đến từ ngoài địa cầu vậy.
- Những thứ này đều là do anh nghĩ ra sao?
Tần Hồng Cẩm nhìn những dòng chữ dày đặt mà dùng giọng nghiêm trang hỏi.
- Không phải anh đã nói xong rồi sao? Thế nào? Có vấn đề gì à?
Vương Tử Quân thấy bộ dạng khiếp sợ của Tần Hồng Cẩm thì trong lòng có chút xấu hổ, thầm nghĩ mình nên bảo thủ một chút nữa, nếu không cô nàng này sẽ sợ đến mức độ gì mất.
Tần Hồng Cẩm thở dài, nàng cầm ly nước lên uống một ngụm rồi nói:
- Những ngày qua em luôn một lòng học tập tri thức kinh doanh, em còn tưởng rằng mình học được không ít, nhận thức cũng khá nhiều, bây giờ xem ra em chỉ là chín trâu học được một sợi lông ma thôi. Tử Quân, anh quả thật làm cho em sùng bái sát đất, em cảm thấy một thiên tài kinh doanh như anh nếu đưa thân vào chính giới thì chỉ có thể xếp hạng thứ ba, nhưng nếu vào thương giới thì rất có thể sẽ sáng tạo ra đại nghiệp.
- Này, sao em uống nước của anh?
Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm cầm ly nước của mình mà không khỏi lớn tiếng hỏi.
Tần Hồng Cẩm chợt sững sờ, nàng nhìn cái ly mà dùng giọng đùa giỡn nói:
- Thế nào, sợ em lây bệnh sang anh sao? Anh nếu bị viêm phổi thì em là ung thư phổi.
Tần Hồng Cẩm nói ra những lời như vậy cũng làm cho Vương Tử Quân phì cười.
Tần Hồng Cẩm nói bằng gương mặt tràn đầy ngưng trọng:
- Em cảm thấy kế hoạch của anh là rất tốt, nhưng chúng ta không có nhiều tài chính như vậy, chỉ có thể dựa vào tiền vay mượn của ngân hàng mà thôi, nhưng chúng ta đi vay cũng có chút khó khăn.
- Chúng ta có thể mở rộng, để cho người ta gia nhập vào liên minh siêu thị Quân Thành.
Vương Tử Quân dùng giọng hồn nhiên không thèm quan tâm nói.
- Gia nhập liên minh, sao để gia nhập liên minh?
Tần Hồng Cẩm lần đầu tiên nghe được hai chữ liên mình, thế nên thuận miệng nói.
- Gia nhập liên minh chính là bọn họ bỏ tiền còn chúng ta quản lý, sau đó chia tiền theo hoa hồng ghi trên hợp đồng.
Vương Tử Quân nhanh chóng cho ra một giải thích dễ hiểu nhất.
- Vậy bọn họ tình nguyện sao?
Tần Hồng Cẩm hỏi có chút lo lắng.
Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống liên minh lan tràn vào đời sau, hắn cười ha hả nói:
- Em cứ chờ đó mà xem.
Sau khi cùng Tần Hồng Cẩm bàn thêm một chút về siêu thị Quân Thành, Vương Tử Quân lúc này mới chợt nhớ đến mục đích của mình:
- Hồng Cẩm, bây giờ vốn lưu động của chúng ta còn được bao nhiêu?
Tần Hồng Cẩm không ngờ Vương Tử Quân lại hỏi như vậy, nhưng nàng vẫn thành thật đáp:
- Hơn hai trăm ngàn, vài ngày trước vừa trả lợi tức ngân hàng, nếu không sẽ có nhiều hơn.
Hơn hai trăm ngàn, nếu dùng nó để đầu tư vào thị trường chứng khoán cũng sẽ kiếm được chút tiền, nhưng Vương Tử Quân thấy nếu bỏ qua cơ hội tốt như vậy thì thật sự không cam lòng.
Ngân hàng, xem ra chỉ có thể mượn gà đẻ trứng.
Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm, hắn đang chuẩn bị bỏ đi thì máy nhắn tin chợt vang lên.
- Bí thư Vương, nói cho anh biết một tin tức tốt, bạn tốt của anh là Chu Ái Quân bây giờ đã đến làm chỉ đạo viên đồn công an xã Lưỡng Đạo Lương, chúc mừng anh, anh đã đẩy bạn tốt của mình vào ngõ cụt.
Những dòng chữ hiện trong máy nhắn tin làm cho vẻ mặt Vương Tử Quân trở nên cực kỳ khó coi, hắn đứng lên muốn nói lời cáo từ với Tần Hồng Cẩm. Lúc này Tần Hồng Cẩm cũng có chút hốt hoảng, nàng dùng giọng yếu ớt hỏi một câu:
- Anh không ở lại thêm một lúc được sao? Có gì cần anh đi xử lý ngay à?
Vương Tử Quân không thể giải thích cho Tần Hồng Cẩm, hắn chỉ trầm giọng nói một câu:
- Việc này rất khẩn cấp, chỉ có anh mới có thể xử lý mà thôi.
Sau đó Vương Tử Quân xoay người bỏ đi, Tần Hồng Cẩm nhìn bóng lưng to lớn kia đi xuống lầu, trong cặp mắt chợt hiện ra hai vệt nước mắt.
Lúc này Vương Tử Quân thật sự không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc, hắn lặng lẽ đi qua siêu thị Quân Thành náo nhiệt sau đó bắt taxi về nhà.
- Mẹ đang làm món ăn ngon gì vậy, con đói chết mất.
Vương Tử Quân vừa vào nhà thì ngửi thấy mùi hương nức mũi, thế là chạy vào nhà bếp thấy mẹ đang bận rộn.
Thấy con trai về nhà thì Triệu Tuyết Hoa tỏ ra rất vui vẻ, bà cầm lấy tay Vương Tử Quân rồi dùng giọng oán trách nói:
- Tiểu tử ngốc, cũng không sợ mẹ bị phỏng sao? Được rồi, con nghỉ ngơi một chút đi, chờ lát nữa mẹ gọi xuống dùng cơm.
- Đúng là mẹ tốt nhất, nếu ngày nào mẹ cũng làm món ngon cho con như vậy, con tình nguyện ở nhà làm heo, mỗi ngày chỉ lo ăn ngủ, không cần làm gì cả.
Vương Tử Quân nhìn mẹ mình đang loay hoay nấu nướng mà cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn cười lớn nói.
- Đi đi, con ở đây cũng không giúp gì được, con trai lớn như vậy rồi mà chỉ biết quấy rối.
Triệu Tuyết Hoa được những lời nói của con trai làm cho ấm lòng, cảm động thiếu chút nữa thì rơi nước mắt, thế nên phải lấy cớ đuổi đi.
Vương Tử Quân từ trong nhà bếp đi ra, hắn đành quay về phòng khách, muốn mở tivi ra xem, trong lòng chợt nhớ đến tin nhắn kia.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, hắn nhìn về chiếc máy điện thoại màu đỏ trong nhà mình, sau giây lát trầm ngâm, hắn cầm điện thoại gọi đi.
- Alo, chào anh, tôi là Đậu Minh Nhạc, là bí thư ủy ban tư pháp thành phố Giang Châu.
Sau khi điện thoại nối thông thì Vương Tử Quân đã suy nghĩ kỹ càng, hắn khẽ cười rồi dùng giọng khách khí nói:
- Chu Đậu, cháu là Vương Tử Quân.
Âm thanh uy nghiêm trong điện thoại chợt trở nên ôn hòa:
- Thì ra là Tử Quân, cậu quay về Giang Thị rồi à?
- Hôm nay cháu vừa về nhà, không phải ngày mai là sinh nhật bố cháu sao?
Vương Tử Quân tùy ý mở miệng nói.
- Sinh nhật của anh Quang Vinh lại đến, đúng rồi, anh ấy lớn hơn tôi nửa tuổi, tôi cũng đang định liên lạc với anh ấy. Thế này đi, Tử Quân, cậu nói với bố mình một câu, nói ngày mai anh ấy chuẩn bị rượu ngon, tôi sẽ cùng uống với anh ấy vài ly.
Bí thư ủy ban tư pháp Đậu Minh Nhạc rất có lòng với bố của Vương Tử Quân, nhưng lúc này ở chính đàn tỉnh Chiết Giang có ai không biết Vương Quang Vinh đang ở vào giai đoạn mặt trời buổi ban trưa? Người này sau lưng không những có Vương gia giúp đỡ, hơn nữa còn được bí thư tỉnh ủy Lâm Trạch Viễn tín nhiệm, nếu như không phải là lý lịch quá kém, chỉ sợ đã nắm nhiều quyền lực hơn rồi.
- Cháu nhất định sẽ chuyển cáo cho bố, ngày mai cháu sẽ châm trà phục vụ cho hai người.
Vương Tử Quân nói rồi thay đổi chủ đề:
- Chú Đậu, bây giờ cháu có một việc tư cầu ngài giúp đỡ.
- Đứa bé này, tìm chú làm việc còn phải dùng chữ cầu sao? Đừng khách khí, chỉ cần không phải hái trăng sao, chỉ cần chú Đậu có thể làm được, sẽ không nói hai lời, lập tức xử lý ổn thỏa.
Vương Tử Quân gọi điện thoại đến, Đậu Minh Nhạc dù không biết rõ ý nghĩa là gì, nhưng có thể đoán được hắn sẽ không đơn giản chỉ vì sinh nhật bố. Sau khi nghe Vương Tử Quân nói ra vấn đề thì hắn đáp ứng cực kỳ sảng khoái, nhưng lời nói lúc này còn ẩn giấu huyền cơ.
Có thể làm được thì nhất định sẽ làm, nếu làm không được thì cũng không thể trách được. Đều là người trong quan trường, Vương Tử Quân tất nhiên sẽ hiểu ý của Đậu Minh Nhạc, thế là thầm nghĩ cáo già nhưng lại thản nhiên nói:
- Chú Đậu, có chuyện thế này, cháu có một người bạn, vốn đã sắp được đưa lên làm ủy viên đảng ủy cục công an huyện Hồng Bắc, bây giờ sự việc không thành, ngược lại còn đánh mất chức vụ trước đó...
Vương Tử Quân nói khá hời hợt nhưng Đậu Minh Nhạc ở đầu dây bên kia lại cầm lấy bút ghi lại.
- Chú, nguyên nhân chuyện này là vì cháu và cục trưởng Ngụy của cục công an huyện Hồng Bắc có chút náo loạn không thoải mái, cuối cùng mới sinh ra cục diện như vậy. Chú Đậu, chú nên giúp cháu, bạn của cháu mất mặt là chuyện nhỏ nhưng mất tương lai mới là chuyện lớn.
Đậu Minh Nhạc vốn tưởng Vương Tử Quân nhờ mình chuyện gì lớn, lúc này vừa nghe đến chức vụ ủy viên đảng ủy cục công an huyện, hơn nữa lại là huyện Hồng Bắc xa xôi, thế cho nên nhanh chóng yên lòng.
Cấp bậc phó khoa kia thật sự quá nhỏ, căn bản không tính là gì.
- Tử Quân, cháu yên tâm, có chú Đậu ở đây thì dù thế nào cũng sẽ không làm cho cháu khó xử, việc này cứ đặt lên người chú Đậu là được.
Đậu Minh Nhạc lên tiếng đồng ý, hắn cũng không nói sẽ xử lý chuyện này thế nào. Đối với người khác thì hắn có lẽ sẽ nói vài lời khó khăn, nhưng đối với Vương Tử Quân là người trong thể chế, hắn cũng không khoe khoang tự cho là thông minh.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi thở dài một hơi, hắn biết rõ Đậu Minh Nhạc như vậy đã là đồng ý, coi như sự việc Chu Ái Quân đã xong.
- Tử Quân, con gọi điện thoại với ai mà lâu như vậy?
Triệu Tuyết Hoa bưng vào một tô xương hầm rồi dùng giọng oán trách nói.
- Mẹ, con có thể nói với ai lâu như vậy? Không phải vì vài chuyện liên quan đến công tác sao?
Vương Tử Quân cũng không nói với mẹ về chuyện công tác, hắn thay đổi chủ đề:
- Đồng chí thư ký trưởng sao còn chưa quay về? Không phải bố đã đi dùng cơm rồi đấy chứ?
Triệu Tuyết Hoa biết Vương Tử Quân nói về Vương Quang Vinh, bà cười nói:
- Đồng chí thư ký trưởng của chúng ta hôm nay có nhiệm vụ tiếp đãi, hôm nay chỉ có hai mẹ con dùng cơm thôi.
Bữa cơm này Vương Tử Quân ăn như gió cuốn mây tan, một bàn đầy thức ăn bị hắn càn quét sạch sẽ. Hắn vừa giúp mẹ thu dọn bát đĩa vừa nói đủ mọi chuyện.
- Tử Quân, con cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, cũng nên tìm đối tượng là vừa.
Triệu Tuyết Hoa ở bên cạnh lên tiếng nói.
- À, con cũng cảm thấy nên như vậy, thế này đi, con sau khi về xã Tây Hà Tử sẽ xuống thôn đi dạo một vòng, xem có cô gái nào vừa lòng không, sẽ đưa về cho mẹ xem.
Vương Tử Quân vừa ăn cam vừa bịa chuyện nói.
- Tiểu tử này đúng là, mẹ đang nói chuyện chính sự, con lại ở đây đặt chuyện sao?
Triệu Tuyết Hoa khẽ vỗ lên đầu con trai, sau đó lại đưa cho hắn một quả cam đã bóc vỏ.
Vương Tử Quân cười hì hì nói:
- Mẹ, tình huống của con không phải là mẹ không biết. Mẹ chưa từng nghe câu ca miêu tả đám cán bộ nông thôn sao? Đó là: Lang sói chạy khắp đường, trong thôn xóm đều là mẹ vợ, con công tác ở xã Tây Hà Tử, lại là bí thư đảng ủy xã, còn không phải dễ tìm đối tượng sao?
Có câu bọ hung cảm thấy con mình thơm, nhím cảm thấy con mình mềm mại, Triệu Tuyết Hoa bình thường ghét những tính cách côn đồ, bây giờ nghe thấy con mìn nói như vậy thì không khỏi nở nụ cười, càng nhìn càng cảm thấy con mình thêm tươi sáng hơn.
- Con trai, những chuyện thế này con nên nắm thật chặt, dù sao thì mẹ nghe phía ông cụ nói đang chuẩn bị xem xét đối tượng cho con.
Triệu Tuyết Hoa nói đến ông cụ thì âm thanh có vẻ hạ thấp xuống vài phần.
"Ông cụ xem xét đối tượng cho mình?"
Vương Tử Quân nghĩ đến điều này mà cảm thấy đau đầu, hắn không nhớ rõ kiếp trước ông cụ đã xem xét đối tượng gì cho mình.
Vương Tử Quân nghĩ đến tư tưởng gần như cố chấp của ông nội, hắn nhịn không được phải phất tay nói:
- Mẹ, trên sự kiện này thì thái độ của mẹ cực kỳ quan trọng, mẹ nên cùng con nhất trí hành động, nếu không thì hạnh phúc tuổi già của con trai sẽ bị hủy trong hôn nhân môi giới như vậy...
- Tút, tút, tút...
Âm thanh quen thuộc vang lên, Vương Tử Quân lấy máy nhắn tin ra xem, là tin nhắn của Tiểu Huy. Hắn thầm nghĩ tiểu tử này đã lâu không liên hệ, thế nên lập tức cầm điện thoại gọi đi.
- Vương Tử Quân, tiểu tử cậu thật sự ở Giang Thị sao? Mấy người chúng tôi đang nói đến cậu đấy, mau đến đây, quán bar Hồng Phường!
Điện thoại vừa nối thông thì âm thanh vui vẻ của Tiểu Huy đã vang lên.
Quán bar Hồng Phường là ở chỗ nào, không chờ Vương Tử Quân hỏi thì bên kia đã cúp điện thoại. Hắn nhìn ánh mắt điều tra của mẹ, thế là không khỏi cười nói:
- Mẹ, nhóm Tiểu Huy hẹn con ra ngoài chơi.
Quán bar Hồng Phường ở trên một con đường nhỏ, những ánh đèn rực rỡ bùng ra khắp bốn phía làm cho những kiến trúc ở chung quanh trở nên ảm đạm, Vương Tử Quân lần đầu tiên tiến vào quán bar vừa khai trương chưa lâu này, mới đi vào bên trong đã thấy Tiểu Huy ngồi cùng hai thanh niên ở phía bên kia.
- Tử Quân, đây này.
Thấy Vương Tử Quân thì Tiểu Huy hưng phấn vẫy tay, âm thanh của hắn tuy vang dội nhưng vẫn bị tiếng nhạc mạnh lấn át.
Trong quán bar, những cô gái ăn mặc hở hang đang thi nhau nhảy múa, ánh đèn lúc sáng lúc tối làm cho bầu không khí chung quanh bùng lên sức hấp dẫn rất nguyên thủy.
Những thứ mới lạ đến rất nhanh, Vương Tử Quân thầm cảm thán, sau đó đi đến ngồi bên cạnh Tiểu Huy.
- Hay cho Vương Tử Quân, quay về cũng không liên lạc với tôi, có phải đã quên anh em rồi không?
Tiểu Huy vừa gọi cho Vương Tử Quân một ly rượu vừa lớn tiếng oán trách.
Vương Tử Quân hầu như đã quen với tính cách hồ đồ tự nhiên của Tiểu Huy, hắn cười hì hì tiếp nhận ly rượu, căn bản cũng không quan tâm đến khiêu khích của Tiểu Huy, sau đó khẽ gật đầu với hai người bên kia:
- Trương Diễm Thuận, Địch Thư Đồng, đã lâu không gặp.
Trương Diễm Thuận và Địch Thư Đồng cũng cùng Vương Tử Quân lớn lên, nhưng quan hệ tư nhân lại không được tự nhiên như Tiểu Huy và Vương Tử Quân, thế nên bây giờ gặp Vương Tử Quân cũng chỉ gật đầu cười thăm hỏi mà thôi.
Bốn người xem như là bạn bè ở cùng một chỗ, thế cho nên nhanh chóng trò chuyện vui vẻ. Trong lúc nói chuyện thì Vương Tử Quân biết Trương Diễm Thuận lúc này đang làm một vị phó khoa ở phòng tài chính tỉnh, mà Địch Thư Đồng cũng đang công tác ở sở nông nghiệp, đều là cấp phó khoa.
- Bí thư Vương, trong đám bạn bè thì cậu là người cấp bậc cao nhất, là bí thư đảng ủy xã cấp chính khoa, mọi người mời cậu một ly.
Tiểu Huy vừa nói vừa nâng ly rượu lên.
Vì uống rượu tây nên Vương Tử Quân cũng có vẻ thả lỏng hơn, hắn nâng ly rượu cụng với ba người kia, sau đó uống một hơi cạn sạch.
- Tiểu Huy, cậu xem cô nàng kia, cánh tay căng tròn, nhìn có vẻ cảm xúc rất tốt. Cô ta đang ngồi kia uống rượu giải sầu, không bằng chúng ta thử xem ai có thể ôm được mỹ nhân về.
Địch Thư Đồng đặt ly rượu xuống rồi chỉ vào một góc nói.
Nhóm Tiểu Huy đều còn trẻ, cũng không có sở thích gì đặc biệt, cũng thích theo đuổi các cô gái đẹp. Lúc này nghe lời của Địch Thư Đồng thì cũng nhanh chóng nhìn sang.
Trong góc kia là một cô gái mặc váy tím, đang uống rượu giải sầu một mình. Cô nàng có mái tóc bồng bềnh, gương mặt trắng nõn tự nhiên, dáng người thon thả cao ráo, dưới ánh đèn quán bar nhấp nháy giống như một nữ thần bùng ra sức quyến rũ vô hạn.
Vương Tử Quân nhìn thấy cô gái kia mà không khỏi ngẩn ngơ, hắn thật sự không ngờ có thể gặp mặt nàng ở chỗ này.
Khoảnh khắc khi Vương Tử Quân ngây người thì Trương Diễm Thuận lớn tiếng giật dây:
- Bây giờ không phải lưu hành theo kiểu luận cấp bậc sao? Tử Quân, bây giờ nếu so cấp bậc thì cậu cao nhất, thế nào, cậu lên trước đi.
Trương Diễm Thuận lúc này ồn ào cũng nhớ về thời đại học, khi đó Vương Tử Quân thật sự là quân tử, chưa từng tham gia vào những chuyện thế này, bây giờ hắn lên tiếng xúi giuc căn bản chỉ là muốn trêu chọc bạn bè mà thôi.
Tiểu Huy và Địch Thư Đồng cũng ồn ào theo, nhưng khi bọn họ cho rằng Vương Tử Quân sẽ cầu xin tha thứ, chợt thấy Vương Tử Quân đứng lên, đi hai ba bước đến bên cạnh cô gái kia, sau đó cầm lấy ly rượu trên bàn, lại nói:
- Đi theo anh.
Khi ly rượu bị lấy đi, cô gái chợt đứng lên, đang định nổi giận thì chợt phát hiện người đang giữ tay mình là Vương Tử Quân, thế nên gương mặt muốn nổi giận chợt trầm xuống.
Không biết có phải vì uống quá nhiều không, hay vì cơ thể không phối hợp tốt, khoảnh khắc nàng ngây người thì chợt lệch sang một bên, tuy chỉ là lệch người đổ xuống ghế sa lông nhưng Vương Tử Quân vẫn vội vàng đưa tay đỡ lấy.
Vương Tử Quân đưa tay đỡ, thế nên thân hình thướt tha của nàng ào vào tay hắn, nhìn qua giông như hai người đang ôm nhau.
- Vương Tử Quân, ha ha, anh đến thì tốt, giúp em uống rượu...Uống rượu.
Tần Hồng Cẩm ngẩng gương mặt tinh xảo lên, bật ra hơi thở như lan, nàng dùng hai mắt mê ly nhìn Vương Tử Quân rồi lầm bầm nói.
- Em uống say rồi, đi theo anh.
Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm đã say đến mức rối tinh rối mù, hắn không nói hai lời mà dìu nàng đi ra ngoài cửa.