Hôm nay Nguyễn Chấn Nhạc suất lĩnh những cán bộ lãnh đạo có liên quan ở thành phố Đông Bộ gồm hai vị chủ nhiệm văn phòng, bảo vệ môi trường, các vị trưởng phòng ban ngành vệ sinh và chủ nhiệm Lý đến hiện trường khu công nghiệp Lam Hà, hơn nữa đi theo còn có một đám phóng viên.
Đám phóng viên đều là những người có thể quản được, là người đến từ các tạp chí lớn ở thành phố Đông Bộ, là người sinh trưởng ở địa phương, không phải đến từ nơi khác. Nguyễn Chấn Nhạc nói cho đám phóng viên biết, hôm nay hắn dẫn theo một đám quan viên đến quan sát tình huống ô nhiễm ở khu công nghiệp Lam Hà, muốn cho mọi người thấy sự coi trọng cao độ của mình. Lúc này đám cán bộ tạo thành một ban ngành rất có lực, tiến hành xâm nhập điều tra tình huống ô nhiễm của dòng sông Lam Hà, vì muốn thẩm tra giải quyết vấn đề một cách triệt để mà không tiếc bất kỳ cái giá nào.
Sau khi sự kiện ô nhiễm sông Lam Hà được truyền thông đưa tin thì nhận được sự chú ý cao độ từ cao đến thấp. Nguyễn Chấn Nhạc là người chủ trì ở thành phố Đông Bộ cần phải cho ra quyết sách, cũng cần phải làm cho người bên ngoài biết rõ, chính mình cực kỳ coi trọng sự kiện này. Thế nên hắn mặc một bộ tây trang thẳng thớm, đeo cà vạt chạy đến hiện trường ô nhiễm ngút trời, hôi thối nồng nặc mà chẳng mấy quan tâm, điều này thật sự tạo ra hiệu quả rất lớn. Nguyễn Chấn Nhạc còn đặc biệt giao cho thư ký nhiệm vụ mời phóng viên của đài truyền hình Đông Bộ, đưa theo máy ghi hình tốt nhất, hắn cường điệu:
- Phải yêu cầu bọn họ đưa các thiết bị chiếu sáng đến.
Hiện trường phỏng vấn nhất định phải là lộ thiên, đã có ánh sáng tự nhiên, điều này không khỏi làm cho thư ký cảm thấy buồn bực, vì sao lại phải mang theo cả thiết bị chiếu sáng? Nguyễn Chấn Nhạc nói, tốt nhất là phải làm cho chung quanh phát sáng, phải làm nổi bật một dòng sông Lam Hà đen đúa hôi thối lên màn hình tivi.
Chắc chắn trước kia Nguyễn Chấn Nhạc sẽ căn bản không biết nói những lời thế này, bây giờ hắn có thể đứng trước mặt mọi người và nói ra những lời như thế. Hắn nói với phóng viên tối nay sẽ khó thể ngủ được, vì nghĩ đến phương diện dòng sông Lam Hà bị ô nhiễm mà trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hắn là lãnh đạo đứng đầu thế nhưng thiếu quan tâm xem xét, thật sự phải xin lỗi nhân dân. Đài truyền hình là một đơn vị chân thành, phái ra hai đồng chí quay phim lão luyện, còn mang theo cả thiết bị chiếu sáng, thế cho nên vận chuyển khí tài rất vất vả. Sau khi sắp xếp trang thiết bị ra hiện trường, lại tiếp tục khổ sở xem xét, cuối cùng mới cho lên màn ảnh tivi một khung cảnh tuyệt vời. Bí thư Nguyễn xuất hiện với bộ dạng cực kỳ phấn chấn, khí độ bất phàm, bí thư mở miệng hiệu triệu cán bộ quần chúng phải hành động triệt để vì ô nhiễm, vừa có được núi vàng núi bạc vừa phải bảo vệ non xanh nước biếc.
Cuối cùng bí thư Nguyễn Chấn Nhạc mở miệng cường điệu:
- Cần phải chú trọng phương thức phát triển kinh tế, trong hoàn cảnh và tài nguyên năng lượng ngày càng khan hiếm, hoàn cảnh sinh thái ngày càng kém đi thì phương diện phát triển xanh luôn được chú ý cao độ. Ai vừa phát triển xanh sạch vừa đẩy mạnh kinh tế đi lên, như vậy người đó sẽ chiếm tiên cơ, sẽ có chuyền chủ động.
Nguyễn Chấn Nhạc rất hài lòng với đợt phỏng vấn lần này, hắn nói như vậy sẽ đẩy mạnh độ tin cậy của lãnh đạo với quần chúng. Trên thực tế thì mọi người đều hiểu rõ, hành động của hắn chỉ là biểu hiện một tư thái, lúc này hắn không phải làm việc gì lớn, chỉ là toàn lực ngăn cản những tiếng nói ồn ào từ bên ngoài.
Sông Lam Hà có bị ô nhiễm hay không thì Nguyễn Chấn Nhạc căn bản hiểu rất rõ. Ai là người khởi xướng? Hắn là lãnh đạo đứng đầu thì căn bản khó thể nào chạy thoát được. Lúc này từ trên xuống dưới đều chú ý, hắn không thể không nhanh chóng hành động, cố gắng ứng phó, phải có những hành động đủ lớn. Đây đều là những động tác cần phải có, nếu không có cách nào đáp lại, hắn căn bản khó thể nào trả lời được câu hỏi khó từ lãnh đạo tỉnh ủy. Bạn đang đọc chuyện tại
TruyệnFULL.comNguyễn Chấn Nhạc là người tham chính nhiều năm, hắn lại là người được chọn nối nghiệp cho một gia tộc ở thủ đô, thế nên kinh nghiệm công tác không phải là thứ mà đám quan viên bình thường có thể so sánh được. Dựa theo tố chất của mình, hắn biết rõ lúc này mình nên làm những gì. Có đôi khi anh phải làm những việc mà mình không muốn, hơn nữa anh phải làm cho nó càng thêm lớn mạnh, càng phải gióng trống khua chiêng, phải làm sao để diễn cho đủ, tất nhiên cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi. Sau khi anh biểu hiện thái độ kiên quyết và cực kỳ cố gắng, sau đó vì nhiều nguyên nhân khách quan, sự việc khó giải quyết này sẽ bị đẩy dời, người bên ngoài sẽ chú ý đến những phương diện khác. Khi đó anh có thể lén lút làm cho các hạng mục công tác có liên quan bị gác lại, bị làm nhạt, không giải quyết được gì, vì vậy mà mây đen tan biến, bóng tối bị đẩy lùi.
Nguyễn Chấn Nhạc là người công tác lâu năm trong quan trường, sao hắn không hiểu rõ thủ đoạn này cho được? Vì vậy Nguyễn Chấn Nhạc ở trường hợp công khai cho ra chỉ lệnh, yêu cầu công tác xử lý ô nhiễm được đẩy mạnh, còn biểu hiện tâm tư của mình ở sự kiện này, đó là cực kỳ quan tâm xử lý, giống như đã thực sự nắm bắt được sự việc.
Vương Tử Quân xem bản tin Nguyễn Chấn Nhạc đi thị sát khu công nghiệp Lam Hà, ngay lúc đó đã nghĩ thông suốt. Nguyễn Chấn Nhạc đang bày tỏ một loại tư thái của mình với công chúng. Với vị trí của Nguyễn Chấn Nhạc vào lúc này không nói như vậy thì sao được? Cũng không thể công khai tỏ thái độ, mặc kệ nó từ từ sẽ đến. Vì mọi người biết rõ dòng sông Lam Hà ô nhiễm như thế nào, nếu một chỉ lệnh của Nguyễn Chấn Nhạc đưa ra và tất cả mọi thứ được quay lại vị trí ban đầu, như vậy thì chẳng phải quá toàn diện rồi sao?
Nguyễn Chấn Nhạc này đã đi một nước cờ tốt, chỉ là không biết lấy ai làm vật hy sinh. Dù đã xa rời thành phố Đông Bộ một thời gian khá dài, thế nhưng trong lòng Vương Tử Quân vẫn liên tục lóe lên hình ảnh nhiều vị cán bộ nơi này.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó nở nụ cười vui vẻ nói:
- Quốc Lương, bây giờ có bận rộn gì không?
Triệu Quốc Lương nghe thấy Vương Tử Quân xưng hô mật thiết thì lên tiếng:
- Bí thư Vương, bây giờ ngài có rảnh để trò chuyện không?
Vương Tử Quân rất có cảm tình với viên thư ký trước kia của mình, hắn cười cười nói:
- Tôi đang rảnh, cậu cứ nói đi.
- Bí thư Vương, hôm nay tôi vô tình thấy chủ tịch Trình Hiểu Bình rời khỏi phòng làm việc của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, nhìn bộ dạng thật sự giống như mất hết hồn vía.
Triệu Quốc Lương là người rất mẫn cảm chính trị, tuy đây chỉ là một tin tức đơn giản, thế nhưng người hữu tâm nghe thấy lại có thể sinh ra nhiều liên tưởng từ đơn giản đến phức tạp.
Vương Tử Quân không thể nghi ngờ là một người hữu tâm như vậy, lúc này nghe Triệu Quốc Lương báo cáo, hắn đã hiểu điều mà Nguyễn Chấn Nhạc đang làm.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt kiên quyết của Nguyễn Chấn Nhạc trên tivi, hắn lắc đầu mà căn bản không nói gì, tiếp tục nghe Triệu Quốc Lương lên tiếng.
- Bí thư Vương, chiều này tôi đi đến phòng tài liệu kiểm tra về những văn kiện có liên quan đến khu công nghiệp Lam Hà, phát hiện tất cả văn kiện đều có chữ ký của chủ tịch Trình Hiểu Bình. Hơn nữa ngay cả trong hội nghị thường ủy Đông Bộ thì bí thư Nguyễn Chấn Nhạc cũng căn bản không cho ra bất kỳ chỉ thị gì liên quan đến khu công nghiệp Lam Hà.
Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Đông Bộ, địa vị của một người ở lại như Triệu Quốc Lương căn bản là ngày càng kém. Nhưng dù sao thì Vương Tử Quân để lại ở thành phố Đông Bộ khá nhiều thủ hạ, Triệu Quốc Lương tuy phát triển kém nhưng muốn biết được một việc gì đó thường khá dễ dàng.
Phản ứng của Triệu Quốc Lương căn bản chứng minh ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn chưa từng bỏ qua sự quan tâm đến Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng lúc này căn bản không khỏi bội phục vì những suy tính sâu xa của đối phương.