Bí Thư Trùng Sinh

Chương 140: Chó không thể không sủa, mèo không thể không ăn vụng

- Bí thư Mạnh, anh nói anh em Mạnh gia đã đồng ý rồi sao?

Vương Tử Quân cầm điện thoại lên, trên mặt là cảm giác vui vẻ khó áp chế, nhưng giọng điệu lại có hơi nhàn nhạt.

- À, bí thư Mạnh, anh xem, trước đó đã làm tốt công tác đền bù giải tỏa nhưng bọn họ không phối hợp, bây giờ phát sinh sự việc thế này, các thôn khác còn yêu cầu không cần thu đất của bọn họ. Bây giờ thì xong, vì vậy vài vấn đề về tuyển công, tôi sẽ sắp xếp chủ tịch Cừu Gia Thành và bí thư Dân Cường đến tiếp xúc với những thôn khác.

Lời nói của Vương Tử Quân tuy không phải là phê bình nhưng cũng làm cho bí thư Mạnh đỏ mặt:

- Bí thư Vương, anh xem, đều do tôi công tác không đủ mạnh, gây phiền toái cho ủy ban.

Vương Tử Quân thấy bí thư Mạnh nói chuyện ấp úng thì cười hì hì, trong miệng lại nói câu trấn an: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com

- Không có gì, tôi không truy cứu thái độ của anh, vì anh là đảng viên, chút tư tưởng giác ngộ là phải có, xe lửa có chạy nhanh cũng nhờ đầu tàu kéo đi.

Bí thư Mạnh khúm núm đồng ý, lão chùi mồ hôi trán, trong lòng thầm an tâm hơn rất nhiều. Dù thế nào thì chiêu này thành công cũng không làm cho những thôn khác tiếp tục chạy tranh giành chỉ tiêu, vì vậy cũng coi như là kết quả tốt.

...

- Cái gì? Bắt được một người hành tung khả nghi? Anh ta nói mình là phóng viên? Có giấy chứng nhận không?

Vương Tử Quân nhíu mày theo bản năng, hắn tuy không sợ phóng viên nhưng vấn đề này có hơi kỳ quặc, một phóng viên sao lại chạy đến thôn Hậu Truân?

Sau khi kết thúc trò chuyện với bí thư Mạnh, Vương Tử Quân chợt ý thức được sự xuất hiện của tên phóng viên kia có vấn đề, có âm mưu gì đó, mà xã Tây Hà Tử cũng không phải nơi chó ăn đá gà ăn sỏi. Lần trước khi ký kết hợp đồng với tập đoàn Chính Hồng thì huyện ủy đã chào hỏi truyền thông, phòng tuyên truyền lại chuẩn bị xe đưa đón, thế nên mới đưa đến vài tên phóng viên, bây giờ thôn Hậu Truân sao lại xuất hiện phóng viên? Hơn nữa lại vào đúng thời điểm anh em Mạnh gia đang náo loạn với ủy ban vì vấn đề đền bù đất đai.

Dựa theo kinh nghiệm công tác ở tuyến cơ sở, những chuyện náo loạn về đất đai thế này thường cưỡng chế giải quyết, phát sinh xung đột cũng là khó tránh khỏi. Mỗi khi gặp sự kiện đền bù giải tỏa thì ủy ban đều có một câu: Phòng hỏa, phòng trộm, phòng phóng viên. Nếu như chút chuyện hành chính như vậy bị phóng viên chọc ra, xử lý thì dễ nhưng sẽ liên quan đến mũ quan của cán bộ lãnh đạo.

Vương Tử Quân có ý nghĩ như vậy, hắn nhấc điện thoại gọi đến đồn công an xã, chưa đến năm phút sau thì Triệu Tứ Dược đã vội vàng chạy đến.

- Bí thư Vương, anh tìm tôi sao?

Triệu Tứ Dược biểu hiện rất cung kính, hắn đứng trước mặt Vương Tử Quân và nói lời vấn an.

- À, dạo này đồn trưởng Triệu có vẻ rất bận rộn?

Vương Tử Quân phất tay cho Triệu Tứ Dược ngồi xuống, sau đó dùng giọng nhàn nhạt nói.

Triệu Tứ Dược dù thật sự có việc trong lòng, thế nhưng cũng là một cán bộ công tác lâu năm, Vương Tử Quân hỏi như vậy cũng không nghĩ ngợi như vậy mà liên tục kêu khổ:

- Bí thư Vương, thật sự không có biện pháp, tôi chỉ có chức vụ nhỏ ở đồn công an xã nhưng cũng đủ lục phủ ngũ tạng, những ngày qua tôi chạy như ngựa, vừa nắm trị an vừa làm công tác tư tưởng, còn có vụ án mạng năm ngoái, bên trên yêu cầu quá nghiêm, án mạng phải phá, đã là vụ án mà cục công an thành phố lên tiếng đốc thúc. Nói thật với bí thư Vương, tôi đây thậm chí còn không có thời gian đứng thở.

- À, gánh vác vấn đề an toàn cho một xã, Tứ Dược, trọng trách trên vai của anh rất nặng.

Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ những gì Triệu Tứ Dược đang kêu khổ, trong lòng hắn như một tấm gương sáng, không phải muốn nói lý do vì sao ít chạy đến chỗ tôi sao? Giải thích chẳng qua chỉ là những lời nói nhảm, có được gì đâu?

- Bí thư Vương, anh yên tâm, cho dù bận rộn, chỉ cần ủy ban có lời mời, tôi cũng sẽ chạy đến ngay.

Triệu Tứ Dược nở nụ cười nhìn Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng nghiêm trang đảm bảo.

- À, như vậy cũng tốt.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn thuận miệng sắp xếp:

- Anh chuẩn bị một chút, chúng ta đi đến thôn Hậu Truân một chuyến.

"Đi đến thôn Hậu Truân? Chẳng lẽ Vương Tử Quân cùng đường, chuẩn bị dùng lực lượng của đồn công an để giải quyết vấn đề đất đai của anh em Mạnh gia?"

Những ngày qua Triệu Tứ Dược vì tị hiềm nên tránh mặt, cũng không nghe được chút tin tức gì liên quan đến ủy ban xã, dù biết Vương Tử Quân tổ chức họp, cũng không biết nội dung cuộc họp là gì.

Triệu Tứ Dược cũng không thèm quan tâm, hắn thấy xã xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu Vương Tử Quân không tổ chức họp cán bộ thôn mới là lạ.

- Vâng, bí thư Vương, tôi phải đi gọi người.

Triệu Tứ Dược nói, trên mặt có hơi vui sướng.

Triệu Tứ Dược nhíu mày, chút biến hóa rất nhỏ này bị Vương Tử Quân thu vào trong mắt, trong lòng hắn vốn có chút hoài nghi, bây giờ càng có vài phần kết luận với suy đoán của mình.

- Anh ra trước đi.

Vương Tử Quân phất tay nói, tỏ ý cho Triệu Tứ Dược đi trước sắp xếp, mà chính mình thì ngồi xuống bàn làm việc, hai tay khẽ vuốt lông mày.

Bộ dạng này của Vương Tử Quân rơi vào trong mắt Triệu Tứ Dược, làm cho trong lòng hắn bùng lên chút khoái cảm, đó chính là vị bí thư này đang rất mệt mỏi. Cái gì gọi là mệt mỏi? Tất nhiên là phiền toái đến từ thôn Hậu Truân?

- Chỉ cần sau sự kiện này thì anh cũng không còn phải mỏi mệt nữa.

Một ý nghĩ chợt bùng lên trong đầu Vương Tử Quân khi Triệu Tứ Dược bước ra khỏi phòng.

Triệu Tứ Dược quay về đồn công an, hắn gọi tâm phúc của mình, chính là Hào Đại Phát vào trong phòng làm việc. Hào Đại Phát hơn hai mươi tuổi, dĩ vãng chính là một tên côn đồ trên đường gần xã Tây Hà Tử, sau đó được tuyển vào làm đội viên phòng ngự của đồn công an xã, được Triệu Tứ Dược chiêu an.

- Đồn trưởng Triệu!

Hào Đại Phát dù ở bên ngoài hoành hành ngang ngược đã quen nhưng đứng trước mặt Triệu Tứ Dược lại vô cùng cẩn thận, hắn đi đến phòng làm việc của Triệu Tứ Dược rồi cung kính chào hỏi.

- Đến đây, đứng đó làm gì, Tao có thể ăn mày sao?

Triệu Tứ Dược trừng mắt nhìn, trong miệng lên tiếng chửi mắng, mà Hào Đại Phát cũng nhếch miệng cười rồi chà xát tay nói:

- Anh tìm tôi có việc gì?

Người sống giữa đất trời có một vài việc giống như không thể nói lý, có người nói hòa nhã thì cảm thấy xa lạ; có kẻ không nói hai lời, gặp mặt là chửi mắng, như vậy lại trở nên dễ sai bảo, trong lòng lại hướng về phía người nói, Triệu Tứ Dược và Hào Đại Phát là loại quan hệ thế này.

Khi thấy ly nước của Triệu Tứ Dược đã không còn, Hào Đại Phát tranh thủ châm đầy. Đúng lúc này Triệu Tứ Dược đứng lên cầm ly nước duy nhất trên bàn đặt xuống trước mặt Hào Đại Phát, lúc này Hào Đại Phát thấy Triệu Tứ Dược tự tay rót nước cho mình, hắn sợ co rúm chân tay, trong miệng kinh hoàng nói:

- Đồn trưởng Triệu, chuyện rót nước thế này để tôi tự mình xử lý, tôi cũng không dám làm phiền ngài.

Nếu như là trước kia Triệu Tứ Dược sẽ biết thời biết thế, chút chi tiết nhỏ nhặt thế này thì hắn sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ hắn lại không thèm phân trần, trực tiếp cầm lấy bình nước.

Hào Đại Phát thấy hành vi khác thường của Triệu Tứ Dược, đối phương khách khí với mình như vậy, trong lòng tràn đầy không yên. Hắn thà để cho Triệu Tứ Dược chỉ mũi mắng vài câu, đạp mạnh vài cái cũng không muốn như vậy. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân giống như đầy sâu bọ, ngứa ngáy khó chịu, nhưng lại không thể nào gãi đúng điểm ngứa được.

Hào Đại Phát cũng không ngốc, hắn biết rõ tính cách của Triệu Tứ Dược, lãnh đạo khách khí với mình, không phải là chuyện gì tốt, thậm chí có thể là điềm xấu chuẩn bị khai đao. Nghĩ đến bộ dạng cao cao tai thượng của Triệu Tứ Dược vào lúc thường ngày, lại liên tưởng đến tình hình bây giờ, Hào Đại Phát cảm thấy tâm tình như treo ngược lên, rất bất ổn.

Chẳng lẽ Triệu Tứ Dược sẽ xử lý mình? Có chuyện gì mình xử lý không tốt rơi vào trong tai đồn trưởng Triệu rồi sao? Là quan hệ bất chính với người phụ nữ kia, hay là vì mình thu hai trăm đồng của Vương Lão Ngũ? Một mớ ý nghĩ bùng lên trong đầu Hào Đại Phát, hắn là kẻ trong lòng có quỷ, chỉ cảm thấy da đầu run lên, mồ hôi chảy xuống tong tong.

- Đồn trưởng Triệu, tôi sai rồi.

Hào Đại Phát cắn răng và cho ra quyết định, nếu giấu diếm trước mặt đồn trưởng Triệu, như vậy không bằng thẳng thắn nói ra, như vậy sẽ thuận tiện để tranh thủ một chút khoan dung.

Triệu Tứ Dược tất nhiên biết rõ Hào Đại Phát là ai, bây giờ nghe thấy đối phương nói như vậy, tất nhiên trong lòng sẽ hiểu có vấn đề. Hắn vừa vặn có việc cần sắp xếp cho Hào Đại Phát, thế là cười thầm, tôi còn chưa nói gì thì anh đã bị chụp vào, đúng là không ra gì.

- Cậu còn biết sai rồi sao?

Thấy Hào Đại Phát không nói lời nào thì Triệu Tứ Dược dùng vẻ mặt âm trầm hỏi.

- Đồn trưởng Triệu, tôi không nên đến với người phụ nữ ở phố sau, tôi làm ra sự việc này thật sự là không thể chịu nổi...

Hào Đại Phát ngẩng đầu nhìn Triệu Tứ Dược, sau đó lại vội vàng cúi đầu giống như một đứa bé bị bắt làm kiểm điểm vậy.

"Chóng mặt, tiểu tử này có quan hệ với một người phụ nữ ở phố sau!"

Triệu Tứ Dược thầm mắng Hào Đại Phát chỉ biết hái hoa ngắt cỏ nhưng trong miệng lại cười hì hì:

- Chỉ có chút chuyện vậy thôi sao?

- Tôi còn lấy tiền của người ta.

Hào Đại Phát dù là tên xảo quyệt nhưng đối mặt với những người hiểu rõ mình như Triệu Tứ Dược thì khó tránh khỏi cảm giác nhút nhát, vừa sợ hãi đã phải lên tiếng.

Triệu Tứ Dược không có hứng thú hỏi tiếp, nhưng Hào Đại Phát đứng phía trước như một con gà trống bại trận chờ xử lý.

- Đại Phát, cậu để tôi phải nói thế nào mới tốt đây? Chó không thể không sủa, mèo không thể không ăn vụng. Những chuyện hư hỏng của cậu đã sớm được người ta báo cho đồn công an, sợ rằng đã đủ khai trừ cậu hai lần rồi.

Triệu Tứ Dược bày ra bộ dạng chỉ hận rèn sắt không thành thép, nổi trận lôi đình với Hào Đại Phát.

Hào Đại Phát cũng không dám thở mạnh, Triệu Tứ Dược đi tới đi lui vài lượt trước mặt Hào Đại Phát, sau đó đặt mông ngồi xuống, lại ném cho Hào Đại Phát một điếu Hồng Tháp Sơn.

Hào Đại Phát cung kính nhận lấy điếu túuốc, hắn bật lửa cho Triệu Tứ Dược, sau đó tranh thủ châm thuốc cho mình. Triệu Tứ Dược tiến lên vỗ vỗ vai của Hào Đại Phát rồi nói:

- Cậu làm ra những chuyện hư hỏng thế này thì ai cũng đều đã biết, thế nhưng chỉ có một vài thứ cậu không biết, cậu biết vì sao mình còn được mặc bộ đồng phục này và đứng đây không?

- Tôi biết, biết rõ, tất cả là nhờ đồn trưởng Triệu là cây đại thụ che chở cho tôi.

Hào Đại Phát cung kính nói với Triệu Tứ Dược.

- À, Đại Phát, cậu cảm thấy làm đội viên phòng ngự thế nào?

Triệu Tứ Dược hít vào một hơi rồi thản nhiên nói.

- Tốt, rất tốt, đồn trưởng Triệu, tôi cảm thấy rất tốt.

hào đại phát nghe thấy Triệu Tứ Dược nói như vậy thì lập tức trở nên gấp gáp, tuy hắn không chính thức là cảnh sát nhân dân, nhưng qua một tháng thì thứ gì nên cầm, nên cười, nên nắm, nên có...Còn nhiều hơn cả đám cán bộ xã. Nếu muốn hắn bỏ qua cho chức vụ với uy phong như vậy, hắn cũng không muốn.

- Nhìn cậu kìa, chẳng lẽ cậu không muốn trở thành cảnh sát chính thức sao?

Triệu Tứ Dược khẽ gạt tàn thuốc, sau đó dùng giọng không đếm xỉa nói.

"Cái...Cái gì? Là cảnh sát chính thức?"

Nói thật thì Hào Đại Phát tuy cảm thấy mình có thể uống được cả thùng bia, có thể hò hét vang dội nhưng đứng trước mặt cảnh sát thì vẫn biết rõ thân phận của mình. Dù là những chú cảnh sát vừa mới tốt nghiệp cũng cao cao tại thượng trước mặt hắn, hừ, không phải chỉ là một vị cảnh sát chính thức thôi sao? Hào Đại Phát thầm cảm thấy bực bội, nhưng cũng biết độ nặng lời nói của Triệu Tứ Dược.

- Cậu không muốn sao?

Triệu Tứ Dược giống như đang dùng mọi cách để thu hút người khác, hắn lại dùng giọng nhàn nhạt hỏi.

- Muốn, tại sao lại không muốn chứ?

Hào Đại Phát nhanh chóng lên tiếng, hắn nhìn vào Triệu Tứ Dược, hai mắt sáng rực lên:

- Đồn trưởng Triệu, ngài có việc gì cần phân phó? Chỉ cần Hào Đại Phát này có thể làm được, dù là lên núi đao xuống vạc dầu thì tôi cũng không nuối tiếc.

- Nhìn xem, cậu là công an trừ hại cho dân, trừ bạo an dân, bảo vệ một phương bình an, cậu lên núi đao xuống vạc dầu làm gì? Đó là những chuyện đám côn đồ thổ phỉ làm, tôi không cần cậu làm những chuyện phạm pháp, tôi chỉ muốn cậu làm một việc nhỏ thôi. Chờ lát nữa đồn công an chúng ta sẽ cùng bí thư Vương đi xuống thôn Hậu Truân, ý nghĩ của bí thư Vương chính là giết một người dạy trăm người, anh thấy đối tượng muốn đối phó thì ra tay ngay, dùng sức trừng trị.

Triệu Tứ Dược ném điếu thuốc trong tay vào gạt tàn rồi hung hăng nói.

"Ra tay đánh người, cứ tưởng chuyện gì lớn lao!"

Hào Đại Phát vỗ ngực của mình, hắn dùng giọng sắt son đảm bảo:

- Đồn trưởng Triệu cứ yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối không làm anh thất vọng. Đúng rồi, đánh thành tiêu chuẩn gì?

- Nửa sống nửa chết.

Triệu Tứ Dược cười hì hì, sau đó nói tiếp:

- Chủ yếu là đánh vào mặt, hiểu không?

- Đồn trưởng cứ yên tâm, những chuyện như vậy tôi rất quen.

Hào Đại Phát vỗ ngực dùng giọng đầy đắc ý nói.

- Được, cậu đi gọi phó đồn trưởng Tôn đến đây, nói là tôi cho gọi.

Sau khi sắp xếp xong thì Triệu Tứ Dược cười nhạt một tiếng khua tay nói với Hào Đại Phát.

Khi Hào Đại Phát đi ra, chỉ một lát sau phó đồn trưởng đã đi đến. Triệu Tứ Dược dùng giọng chân thật đáng tin phân phó với vị phó đồn trưởng, để cho hắn dẫn đội ngũ cùng cán bộ ủy ban đi xuống thôn Hậu Truân, hắn còn phải vào huyện họp.

Mười phút sau, ba gã công an của đồn công an cộng với năm tên phối hợp phòng ngự tạo thành một đội ngũ đi về phía thôn Hậu Truân. Triệu Tứ Dược ngồi trong phòng làm việc, hắn nhắn tin đến một số máy quen thuộc, nội dung chỉ có ba chữ: "Bắt đầu rồi".

Lúc này Vương Tử Quân đã triệu tập hơn mười vị cán bộ thôn và các thành viên ban ngành đứng sẵn, khi phó đồn trưởng đến báo cáo Triệu Tứ Dược phải đi họp, Vương Tử Quân tỏ ra rất bất mãn, đồng thời cũng lên tiếng với vị phó đồn trưởng, yêu cầu Triệu Tứ Dược họp xong đến gặp mình ngay.

Một chiếc xe jeep, một chiếc xe cảnh sát, cộng thêm chục chiếc xe máy tạo thành một đội ngũ xuất phát về phía thôn Hậu Truân. Vương Tử Quân ngồi ở ghế đầu, Trương Dân Cường, Cừu Gia Thành và Tề Á Bân ngồi ở hàng ghế sau.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất