Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1868: Khai sáng và khơi dòng lịch sử (2)

- Lời này của anh cũng không đúng, vài ngày trước tôi đã xem qua tài liệu của phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang, trưởng phòng tổ chức đã tỏ thái độ rất rõ ràng, sẽ kiện toàn cơ chế tuyển chọn cán bộ công chức, căn bản chú trọng công bằng công chính, không thể có khả năng cho người ta thích làm gì thì làm. Cô gái nói làm cho đám bạn bè chung quanh có thêm chút niềm tin, người thanh niên bên kia cũng cười cười nói: - Trên có chính sách dưới có đối sách, tôi cũng tin vào lời nói của lãnh đạo, thế nhưng cuộc thì nay có thật sự thực tế hay không thì khó mà nói được. Ngay cả thi đại học cũng có vấn đề, như vậy huống hồ là chuyện này?

- Một vị trưởng phòng tổ chức không thể nào tự làm mọi thứ được, chẳng lẽ phải đến giám sát cả trường thi? Dù là như vậy thì vẫn phát sinh lỗ hổng. Người thanh niên kia nói đến đây thì chợt cảm thán: - Nếu như lãnh đạo nhắm một mắt mở một mắt, như vậy những người có quan hệ căn bản sẽ được mở rộng cửa, chúng ta muốn thắng được bọn họ sao? Đúng là mơ tưởng.

Đám người nghe những lời của tên thanh niên thì không biết nói gì hơn, cảm xúc hạ xuống khá thấp.

Người thanh niên kia thấy tất cả mọi người đều mất hứng thì giảm thấp âm thanh nói với đám người chung quanh: - Tôi nói mọi người cũng đừng nói cho ai nhé! Tôi có một người đồng hương là bạn cùng phòng với Trần Tử Khải, theo lời của Trần Tử Khải thì hắn ghi danh thi làm cán bộ của tỉnh đoàn, các anh biết rõ anh ấy vì sao không quá lo lắng không, vì Diêu Trung Tắc chính là dượng của anh ấy.

Mặc dù phần lớn đều là sinh viên, thế nhưng bọn họ cũng biết Diêu Trung Tắc là ai.

Đa số mọi người đều hiểu vấn đề, thế cho nên sau khi nghe những lời của tên thanh niên kia thì đa số chọn trầm mặc.

- Ôi, xưa nay đều lưu hành quan lại bao che cho nhau, tôi nói cho mọi người biết, trưởng phòng Vương tuy chính trực nhưng có một số việc không làm chủ được, ví dụ như vấn đề của Trần Tử Khải...

Những người kia thảo luận ra sao thì Du Giang Vĩ cũng không mở miệng, nhưng bây giờ xem ra đám người kia đang cố gắng làm giảm thấp hình tượng của trưởng phòng, hắn không thể không mở miệng. Tuy bây giờ không còn là thời cổ đại, nhưng tư tưởng chủ nhục thì thần đau vẫn là thâm căn cố đế, huống hồ Vương Tử Quân còn ở chỗ này.

- Này, cậu em, bây giờ mới là lúc báo danh, cậu đã tỏ ra ũ rũ như vậy, điều này cực kỳ bất lợi cho thành tích thi tuyển của cậu. Hơn nữa có phải là công bình công chính hay không thì phải thi mới biết được, cậu cần gì phải ở đây nói loạn lên? Cách ăn mặc của Du Giang Vĩ rõ ràng là một cán bộ công chức, tên thanh niên kia nhìn Du Giang Vĩ rồi cười nói: - Chú à, nhìn anh thì giống như là người đang tham gia công tác, bên trong thế nào thì anh hiểu rõ ràng. Thế nào? Còn muốn gạt chúng tôi sao? Tôi nói cho anh biết, sinh viên thời nay cũng không phải là ếch ngồi đáy giếng, chúng tôi đã gặp nhiều bầu không khí xã hội không lành mạnh rồi.

Tên kia vừa nói vừa nháy mắt với những người chung quanh, thế là mọi người không nhịn được mà cười lên ha hả. Du Giang Vĩ căn bản là mất mặt, hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy Vương Tử Quân đã đi rồi.

Lúc này Du Giang Vĩ trừng mắt nhìn tên thanh niên kia, sau đó nhanh chóng theo Vương Tử Quân đi ra ngoài. Khi đi đến nơi không có mấy người, Du Giang Vĩ chợt khẽ nói: - Trưởng phòng Vương, không phải tôi so đo với những sinh viên kia, tôi chỉ sợ lời nói của bọn họ ảnh hưởng đến tính tích cực của công tác báo danh.

Vương Tử Quân hiểu tâm tư của Du Giang Vĩ, hắn cười nói với Du Giang Vĩ: - Giang Vĩ, những chuyện thế này căn bản không dễ giải thích, lúc này công tác thi cử mới bắt đầu được triển khai, có những nghị luận như vậy cũng không có gì là kỳ quái. Chỉ cần chúng ta dùng hành động thực tế để chứng minh công tác tuyển sinh lần này là công bình công chính, như vậy sẽ dễ dàng hơn chuyện mất công phí lời với bọn họ.

- Trưởng phòng Vương nói đúng, vừa rồi tôi căn bản không kiểm soát được tâm tình của mình. Du Giang Vĩ thấy Vương Tử Quân cười cười thì khẽ nói.

Vương Tử Quân không nói thêm điều gì, hắn đi xem xét hiện trường báo danh vài lượt, sau đó leo lên xe. Lần này sở nội vụ tỉnh ủy chuẩn bị có chút vội vàng, thế nhưng nhìn qua lại có vẻ quy phạm hơn những đợt dự thi vào kiếp trước.

Xe chậm rãi rời khỏi hiện trường báo danh, hoàn cảnh bốn phía chậm rãi yên ả thoải mái hơn. Du Giang Vĩ thầm định giá những lời nói của mình vào ngày hôm nay, đúng lúc này Vương Tử Quân chợt nói: - Cậu nên chú ý với công tác thi cử lần này, đặc biệt là danh sách thí sinh tham gia.

Du Giang Vĩ chợt sững sờ, ngay sau đó hắn đã hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân. Hắn nhanh chóng tỏ thái độ: - Trưởng phòng Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chú ý.

Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, hắn chưa ngồi được bao lâu thì nhận được điện thoại của một vị cục trưởng trong ban tổ chức trung ương. Vị cục trưởng kia gọi điện thoại căn bản rất khách khí với Vương Tử Quân, nó cho hắn biết tuyến trên cực kỳ coi trọng công tác thi tuyển cán bộ công chức ở tỉnh Nam Giang, cảm thấy rất hài lòng với những thành tích mà tỉnh Nam Giang đạt được trong hành động cải cách nhân sự lần này, sau đó sẽ chuẩn bị đến Nam Giang kiểm tra khảo sát công tác nhân sự.

Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn chú trọng công tác nghiên cứu nhân sự, tất nhiên thành tích lớn nhất của đơn vị chính là được lãnh đạo đi đên kiểm tra tổng kết kinh nghiệm, do đó tiến hành mở rộng. Lúc này công tác cải cách nhân sự ở Nam Giang đang được triển khai từng bước, lãnh đạo thượng cấp cũng bắt đầu coi trọng một địa phương thí điểm như Nam Giang.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống và khẽ xoa thái dương, tuy đây là một tin tức theo đúng thông lệ, thế nhưng những ngày qua vất vả qua lại làm hắn cảm thấy mệt mỏi khó chịu nổi.

Vương Tử Quân cố gắng bình ổn tâm tình của mình, hắn cầm văn kiện lên nhìn. Tuy văn kiện này biểu hiện tinh thần chỉ thị rất rõ ràng, thế nhưng hắn vẫn đang có gắng hoàn thiện hơn.

Dù sao kiếp trước đã chứng minh nhiều sai lầm, thật sự cũng không nên đi theo những con đường sai lầm như vậy, cố gắng tìm ra những biện pháp giải quyết sai lầm là có chút khó chịu, thế nhưng Vương Tử Quân cảm thấy nếu như giảm bớt sai lầm thì tất cả căn bản rất đáng giá.

- Trưởng phòng Vương, đây là loại trà vô hại mà thành phố La Nam mới trồng được, tôi đặc biệt hái từ nông thôn đưa đến cho ngài. Đảng Hằng cầm một hộp trà trong tay đưa cho Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân căn bản rất vui vì Đảng Hằng đến Nam Giang thăm mình. Hắn tiếp nhận hộp trà, khẽ mở nắp, cảm thấy hương thơm mát xông vào mũi. Khi Vương Tử Quân còn công tác ở thành phố La Nam đã chú trọng đẩy mạnh diện tích trà, vì có cơ sở tốt đẹp như vậy mà lúc này trà của La Nam đã chiếm lĩnh hơn một nửa thị trường trong nước.

- Đảng Hằng, xem ra anh rất hiểu tôi. Vương Tử Quân đặt hộp trà xuống rồi nói.

- Trưởng phòng ngài ở chỗ này có thiếu người không? Nếu thiếu người thì dứt khoát điều tôi đến là được. Đảng Hằng uống một ngụm trà rồi nhanh chóng tiếp lời.

Vương Tử Quân chỉ cười cười mà không nói theo lời của Đảng Hằng. Lúc này Đảng Hằng là trưởng phòng tổ chức thành phố La Nam, hai năm qua thành phố La Nam liên tục phát triển mạnh mẽ, bây giờ cán bộ thành phố La Nam đều được điều phối vị trí cao, mặc dù Đảng Hằng chỉ là trưởng phòng tổ chức thị ủy, thế nhưng cũng là một vị cán bộ cấp giám đốc sở.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất