Bí Thư Trùng Sinh

Chương 188: Tôi chính là tôi

- Anh là Vương Tử Quân?

Mạc Hân Di quay sang nhìn Vương Tử Quân rồi cười dịu dàng nói.

- Đúng, tôi là Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn Mạc Hân Di đã khôi phục lại bộ dạng tiểu thư khuê các, hắn dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói.

- Lúc này là năm mới, thủ đô cũng không có gì vui chơi, vừa vặn có vài người bạn tổ chức một cuộc khiêu vũ, không bằng chúng ta đến đó nhé?

Mạc Hân Di nói đến khiêu vũ thì nở nụ cười tươi rói.

" Khiêu vũ? "

Vương Tử Quân năm xưa khi còn là bí thư đảng ủy trong trường đại học cũng đã tham gia những buổi khiêu vũ như vậy, nhưng lúc này hắn chợt cảm thấy nó rất xa xôi, hắn nghe Mạc Hân Di nói lời mời thì gật đầu sảng khoái:

- Được, chúng ta đến đó.

Mạc Hân Di vung tay vẫy một chiếc xe, hai người nhanh chóng rời khỏi biệt thự. Nàng căn bản không quan tâm đến Vương Tử Quân mà lấy gương ra trang điểm lại.

Vương Tử Quân thấy Mạc Hân Di không quan tâm đến mình, thế là hắn cũng không nhiều lời, hắn miễn cưỡng dựa lưng lên ghế, thầm nghĩ những tính toán của ông mình có lẽ đã thất bại rồi.

Mười phút sau xe dừng lại trước một căn biệt thự bốn tầng, Mạc Hân Di lúc này mới ngừng trang điểm, nàng quay đầu sang dặn dò Vương Tử Quân:

- Vương Tử Quân, chút nữa anh đừng đi lại lung tung, kẻo lại đi lạc.

Khi thấy Mạc Hân Di nói như vậy thì không khỏi làm cho Vương Tử Quân sinh ra chút phản cảm, chỉ là ngại mối quan hệ giữa ông nội và Mạc lão, thế cho nên cũng không chấp nhất Mạc Hân Di.

- À, tôi biết rồi.

Vương Tử Quân giả vờ tỏ ra chăm chú, hắn khẽ gật đầu.

- Ôi, Hân Di, cuối cùng em cũng đến, hại chúng tôi đợi em một lúc lâu.

Cửa xe Audi được mở ra, một tên thanh niên trẻ tuổi chải chuốt bóng loáng nở nụ cười nói với Mạc Hân Di.

Khi thấy tên thanh niên này thì Mạc Hân Di nở nụ cười sáng lạn:

- Anh Quân Tài, cái gì mà chờ lâu, anh đúng là không nói lời thật lòng, anh đang đợi em, hay là đợi vị tiểu thư nào khác?

Người thanh niên tên là Quân Tài rõ ràng là một kẻ miệng lưỡi trơn tru, Vương Tử Quân thấy mình chỉ cần cười chào hỏi mà thôi, bịa chuyện vài câu là được.

Nhưng tên thanh niên tên là Quân Tài kia lại không có ý cười, cũng không nói thêm điều gì, ý nghĩ đã rất rõ ràng.

- Hừ, em biết anh Quân Tài nghĩ đến điều gì, không có vị kia trong nhà em ở chỗ này, chẳng lẽ anh nói vài câu cũng không được sao?

Mạc Hân Di tỏ ra rất đáng thương, vẻ mặt thất vọng, mà cũng có chút lạnh lùng.

- Hì hì, xấu hổ quá, em cũng là cô gái lớn, anh cũng không thể chọc em cho vui được..

Tên thanh niên Quân Tầi nở nụ cười, lúc này mới đưa mắt đến Vương Tử Quân ở sau lưng Mạc Hân Di, ánh mắt chớp động, xem như đã hiểu ra điều gì đó.

Mạc Hân Di và Vương Tử Quân cùng xuống xe, nàng cũng thấy rõ Quân Tài nhìn Vương Tử Quân, thế là nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn:

- Anh Quân Tài, vị kia trong nhà đã cho em đến đây, còn đây là Vương Tử Quân, là bạn thế giao của nhà em, lần đầu tiên đến thủ đô, ông cho em đưa anh ấy đi dạo chơi.

- Được, được, em đến là tốt rồi.

Quân Tài nói với vẻ mặt tràn đầy vui mừng, giống như không thèm quan tâm đến lời giới thiệu của Mạc Hân Di.

- Ôi, Hân Di, em đã đến rồi, làm bọn anh chờ nãy giờ.

Vài tên thanh niên cả nam lẫn nữ từ trong phòng khách chạy ra, khi thấy Mạc Hân Di thì tiến lên ôm một cái, sau đó bọn họ tụ tập lại thành một nhóm liên tục cười cười nói nói.

Vương Tử Quân nhìn cách ăn mặc của đám người kia thì biết đây là một nhóm con nhà giàu có quyền quý ở thủ đô, sau lưng đám người này có lẽ đều là một ngọn núi lớn.

- Mạc Hân Di, chị em khi nào mới đến?

Một âm thanh trầm ổn truyền ra, một tên đàn ông hơn hai mươi tuổi bình tĩnh từ trong biệt thự đi ra.

- Anh Kiến Thiết, chị em đã đồng ý đến đây, có lẽ sẽ sắp đến.

Mạc Hân Di dùng ánh mắt cẩn thận nhìn người đàn ông kia.

- Tốt.

Người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó hắn xoay người đi vào biệt thự. Vương Tử Quân lúc này đứng bên cạnh Quân Tài, hắn chợt nghe thấy đối phương khẽ nói một câu, chỉ là một tên phó ban, có gì mà trâu bò? Text được lấy tại Truyện FULL

Biệt thự rất rộng rãi, trong không gian hơn hai trăm mét vuông không những có một đài khiêu vũ, còn có mười cái bàn và nhiều chiếc ghế cao. Mạc Hân Di sau khi tiến vào biệt thự thì ném Vương Tử Quân sang một bên, không quan tâm, chỉ cùng nhỏ to nói chuyện với những cô gái khác.

Khi Vương Tử Quân thấy có chút nhàm chán thì một tên thanh niên bưng ly rượu đi đến, hắn đánh giá Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng ngạo mạn hỏi:

- Tiểu tử cậu là con cóc muốn lấy Mạc Hân Di?

Vẻ mặt Vương Tử Quân không khỏi biến đổi, mà tên thanh niên này vừa nói xong thì đám nam nữ bên kia cũng đưa mắt nhìn sang.

- Con cóc, anh muốn nhắc nhở cậu, đời người giống như một cuộc chơi, nhân vật gì chơi cái gì thì có quy luật hết rồi. Nếu cậu muốn lấy Mạc Hân Di, tôi khuyên cậu đừng nên không biết lượng sức, cậu cũng nên xem lại chính mình, đừng tưởng rằng ở bên dưới là một nhân vật nhỏ mà chạy đến thủ đô làm loạn, thuần túy chẳng đáng là gì cả đâu.

Tên thanh niên kia thấy mình là tiêu điểm của mọi người thì dục vọng càng biểu hiện mạnh liệt, hắn vung vẫy hai chân, hai tay ôm vai, không thèm quan tâm đến phản ứng của Vương Tử Quân.

- Chung Gia Kỳ, nói rất hay, phải làm cho hắn ta hiểu về mình mới được. Không đến phương nam không biết mình ít tiền, không đến thủ đô không biết mình là quan nhỏ, cũng không biết nghĩ mình là loại gì mà dám có ý với Mạc Hân Di? Hừ, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra, quái lạ thật.

Lại một tên thanh niên đi đến dùng ánh mắt trêu tức nhìn Vương Tử Quân, tên này mặc tây trang màu trắng, tóc chải chuốt bóng loáng.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cười chế nhạo của đám thanh niên mà cảm thấy mặt đỏ tía tai, trong lòng thầm tức giận. Hắn cũng không quan tâm đến những lời mỉa mai của đám thanh niên không biết trời cao đất rộng này, nhưng bọn họ dám đùa cợt ông nội mình, đây là thứ mà hắn khó thể tiếp nhận.

- Tôi là con cóc sao? Biết đâu tôi là quan nhỏ, nhưng ít nhất tôi còn có công tác, nếu so với đám ký sinh trùng các người, tôi cảm thấy mình thật sự không tệ.

Vương Tử Quân đặt ly rượu trong tay xuống, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa biệt thự.

Không hài lòng thì thôi, mình cần gì phải so đo với đám người này? Vương Tử Quân hắn có thể nhân cơ hội này rời khỏi thủ đô, chặt đứt ý nghĩ kết thân của ông nội.

- Hắn vừa nói gì?

Tên thanh niên mặc tây trang sững sốt một lúc lâu mới có phản ứng, sau đó hắn xông ra muốn giữ lấy Vương Tử Quân.

Nhưng tên thanh niên còn chưa chụp được vào cổ áo của Vương Tử Quân, đã bị Vương Tử Quân chụp vào cổ tay, hắn cảm nhận được bàn tay yếu đuối của đối phương, thế là cười lạnh một tiếng nói:

- Cút đi.

Chung Gia Kỳ trước nay tuy hoành hành ngang ngược nhưng chủ yếu dựa vào thế lực gia tộc, bây giờ đối mặt với bàn tay có lực của Vương Tử Quân thì không có sức hoàn thủ.

Vương Tử Quân hất bàn tay của Chung Gia Kỳ ra, sau đó hắn cất bước đi ra ngoài biệt thự. Đúng lúc hắn đến cửa thì cửa lại bị đẩy ra, một cô gái mặc quân phục màu xanh đi đến trước mặt hắn.

- Ủa, Vương Tử Quân, sao anh lại ở chỗ này?

Cô gái đối diện thấy mặt Vương Tử Quân thì gương mặt xinh đẹp có hơi ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó đã bị nụ cười che lấp.

Vương Tử Quân cũng không ngờ có thể gặp Mạc Tiểu Bắc ở chỗ này, tuy hắn có chuyện nhưng thấy nụ cười của nàng thì cũng không khỏi hơi ngây người.

- Tôi đến thủ đô có chút việc.

Vương Tử Quân phục hồi sau phút giây ngây ngốc, sau đó dùng giọng bình tĩnh nói.

- Tiểu Bắc, mau đi vào, bên ngoài rất lạnh.

Quân Tài lúc này thấy Mạc Tiểu Bắc đến thì hai mắt sáng ngời, hắn nhanh chóng đi ra cửa.

Lúc này tên thanh niên được gọi là anh Kiến Thiết đang lẳng lặng nói chuyện với đám người cũng đứng lên, hắn cẩn thận sửa sang lại y trang của mình, sau đó mới đi ra cửa với nụ cười trìu mến.

Khoảnh khắc này tất cả ánh mắt của đám người trong đại sảnh đều nhìn về phía cô gái mặc quân trang, mà Mạc Tiểu Bắc lại giống như một cây bạc dương đứng hiên ngang trong gió. Mạc Hân Di đang được những cô gái trẻ vây quanh như sao quanh trăng, bây giờ lại biến thành một ngôi sao nhỏ dưới ánh trăng, căn bản không còn chút ánh sáng.

Mạc Tiểu Bắc đối diện với nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, nàng có hơi cau mày, sau đó ánh mắt lại rơi lên người Vương Tử Quân, nàng nói:

- Bây giờ anh có việc gì thế?

- Tùy tiện đi dạo thôi.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Mạc Tiểu Bắc, sau đó tùy ý đi ra ngoài.

Vương Tử Quân chưa từng có ý nghĩ không an phận với Mạc Tiểu Bắc, tuy cô gái này nhìn xinh đẹp động lòng người nhưng hắn cảm thấy có vài chuyện khó thể thành, hơn nữa trong lòng còn vương vấn hình bóng của Tần Hồng Cẩm mãi không quên.

- Tôi đi với anh.

Ba chữ nhàn nhạt phát ra từ trong miệng của Mạc Tiểu Bắc, nàng vừa nói vừa khẽ cười xin lỗi với tên đàn ông đã đi ra tiếp đón, sau đó dút tay vào túi áo cùng sóng vai Vương Tử Quân đi ra ngoài.

Dương Quân Tài đã đi đến bên cạnh Mạc Tiểu Bắc chợt cau mày, hắn dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Tử Quân cùng đi với Mạc Tiểu Bắc, trong lòng chợt bốc lên ngọn lửa. Hắn không muốn tin, nhưng tình huống trước mắt là thực chất, Mạc Tiểu Bắc với tính cách như vậy lại chủ động đi cùng người đàn ông kia sao?

Bước tiến của Lưu Kiến Thiết lúc này cũng không còn được trấn định tự nhiên như lúc vừa rồi, tâm tình bình tĩnh thường xuyên được trưởng bối khen ngợi cũng trở nên hoảng loạn.

Mạc Tiểu Bắc làm sao vậy? Sao nàng lại chủ động theo gót người đàn ông kia? Hay là một người thích ăn thịt cá hải sản, bây giờ trước mặt xuất hiện một dĩa rau xanh thì trong lòng sinh ra cảm giác mới lạ?

Mạc Hân Di cũng há hốc miệng, nàng dùng ánh mắt khó tin nhìn những gì đang diễn ra, người đàn ông mà nàng không thèm ngó ngàng đến lại giống như một ngọn núi lớn áp đảo chị của mình, mà chị mình cũng ngoan ngoãn đi theo hắn.

Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

- Tiểu Bắc, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong rồi.

Dương Quân Tài không cam lòng cho Mạc Tiểu Bắc bỏ đi, hắn lớn tiếng hô lên với hai ngươi Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc.

- Vậy các anh cứ bắt đầu đi.

Mạc Tiểu Bắc nghe thấy Dương Quân Tài nói như vậy thì quay sang nói một câu, sau đó tiếp tục cùng Vương Tử Quân tiến lên phía trước.

- Này, anh bạn, anh đi thì nhân số cũng không đủ, ở lại chơi đùa đi.

Cặp mắt của Lưu Kiến Thiết chợt xoay chuyển, hắn quyết định mở đường đột phá trên người Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng không có tâm tình gì trước lời mời của Lưu Kiến Thiết, lúc này hắn cũng không muốn ở lại đây thêm phút giây nào.

- Chí bất đồng bất tương mưu, anh ấy không phải là cùng một loại người với các anh, mà các anh cứ chơi đùa đi.

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị mở miệng thì Mạc Tiểu Bắc đã xoay người nói với Lưu Kiến Thiết và Dương Quân Tài.

Vương Tử Quân không ngờ Mạc Tiểu Bắc lại nói lời từ chối chém đinh chặt sắt như vậy, hắn đi ra khỏi cửa và quay lại nhìn thoáng qua, Mạc Tiểu Bắc cũng nhanh chóng tiến lên đi theo sau.

- Anh đi đâu vậy?

Mạc Tiểu Bắc dừng lại sau lưng Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi.

- Không đi đâu cả.

Vương Tử Quân nói rồi tiếp tục đi về phía trước.

- Grừm!

Một tiếng mô tô vang lên, một chiếc xe máy dừng lại trước mặt Vương Tử Quân, Mạc Tiểu Bắc chỉ vào chiếc xe máy nói:

- Lên xe đi, tôi đưa anh đi.

Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc ngồi trên xe mà khóe miệng chợt cong lên, hắn thật sự muốn cười. Một nữ quân nhan dịu dàng xinh đẹp lại ngồi trên một chiếc xe máy đầy nam tính thế sao?

Vương Tử Quân dù rất muốn cười nhưng thấy bộ dạng chăm chú của Mạc Tiểu Bắc thì vẫn leo lên xe, chiếc xe máy phát ra những âm thanh khá lớn rồi phóng đi.

- Thấy chưa? Là một con cóc mà cũng được ngồi lên xe của Mạc Tiểu Bắc.

Một tên thanh niên hơn hai mươi dùng ánh mắt không tưởng nhìn Mạc Tiểu Bắc và Vương Tử Quân bỏ đi, hai bàn tay có hơi rung động.

Lưu Kiến Thiết và Dương Quân Tài cùng nhìn về phía tên thanh niên kia, bốn mắt phẫn nộ làm cho đối phương cảm thấy trong lòng run lên.

Mạc Tiểu Bắc bỏ đi giống như làm cho bầu không khí của bữa tiệc khiêu vũ giảm xuống cực độ, mất hết hưng phấn.

- Anh Kiến Thiết, bây giờ bắt đầu được chưa?

- Các người cứ chơi đùa đi, tôi còn có việc.

Lưu Kiến Thiết nhìn tên thanh niên mở miệng hỏi mình mà phất tay giống như đuổi ruồi, sau đó nhanh chóng tiến ra cửa. Dương Quân Tài cũng giống như rất bận rộn, hắn gọi điện thoại rồi nhanh chóng bỏ đi, thế là một buổi khiêu vũ tan rã trong bầu không khí không vui.

Chiếc xe mô tô tuy rất khí phách nhưng gió lạnh gào thét bên tai giống như những ngọn dao cắt vào da thịt, làm cho Vương Tử Quân cảm thấy lạnh run người. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mạc Tiểu Bắc, nàng chạy càng nhanh thêm, thế là hắn cũng không nói gì. Ai ngờ Mạc Tiểu Bắc dùng dư quang khóe mắt nhìn hắn, sau đó lớn tiếng nói:

- Vương Tử Quân, cần phải chịu lạnh tốt mới được.

May mà mười phút sau thì chiếc xe dừng lại, Vương Tử Quân nhìn căn tứ hợp viện trước mắt mà ngây người, thầm nghĩ tiểu nha đầu này đưa mình đến khu nhà tứ hợp viện nổi tiếng Bắc Kinh sao?

- Xuống xe.

Mạc Tiểu Bắc nhảy xuống xe, cơ thể tạo nên một đường cong trên không trung.

- Đây là nơi nào?

Vương Tử Quân chà xát hai tay lạnh cóng, hắn cuối cùng cũng mở miệng hỏi vấn đề mình quan tâm.

- Đi tìm cái gì ăn cái đã.

Mạc Tiểu Bắc nói rồi đi vào trong tứ hợp viện.

Bên ngoài tứ hợp viện có treo một bảng hiệu, trên đó viết những món hầm cách thủy rất lạ. Đẩy cửa đi vào mới biết bên trong được lắp đặt thiết bị như một quán cơm, cách bài trí như kiểu Nhật Bản, các món ăn có hương vị vùng Đông Bắc. Hai người ngồi đối diện nhau, nhiệt độ trong phòng khá ấm, có cảm giác của mùa xuân.

Vương Tử Quân lần đầu tiên đi vào trong quán ăn được lắp đặt thiết bị cách điệu như thế này, hai chân dài không có chỗ đặt, muốn duỗi ra một chút cho đỡ mỏi thì lại đụng vào bàn chân mềm mại của Mạc Tiểu Bắc, thế nên lại rụt về ngồi thẳng lưng. Mạc Tiểu Bắc ở phía đối diện có hơi đỏ mặt, nhưng sau đó nàng lại giả vờ như không có gì xảy ra, nàng cầm lấy thực đơn xem món ăn để che gương mặt mình lại.

Vương Tử Quân trà trộn vào trong quan trường có ba thứ làm cho chính mình phải cảm khái, một là hội nghị nhiều, văn kiện nhiều, xã giao nhiều. Hắn cũng là người từng ăn qua nhiều sơn hào hải vị, nhưng món ăn ở quán cơm đông bắc này vẫn làm cho hắn ngạc nhiên. Người đông bắc tùy tiện, món ăn cũng rất khí khái, chim trên trời, cá dưới nước, thú trong rừng, quả trên cây, cỏ trên đất, tất cả đều có thể làm món ăn, đều không thoát khỏi số phận được hầm cách thủy. Tuy hắn đã ném qua nhiều sơn hào hải vị nhưng bữa cơm hôm nay vẫn rất thỏa mãn.

Hai người ăn bốn món, thịt heo dưa chua nấu miến, cá sốt cà, gà xé, bánh canh, dù là nóng hay lạnh đều có cả. Vương Tử Quân thầm cảm thán hương vị món ăn đông bắc, thật sự là thể hiện tinh túy của Trung Quốc.

Dù là kiếp trước hay kiếp này thì Vương Tử Quân ăn cơm đều thực hiện quy luật dưỡng sinh, đó là nhai từ từ và nuốt chậm, nhưng khi bàn tay trắng nõn của Mạc Tiểu Bắc cầm đũa thì hắn thiếu chút nữa cắn vào lưỡi.

Vương Tử Quân tự nghĩ mình đã gặp qua nhiều người phụ nữ, mỗi người một vẻ, ăn cơm lại có cùng một hình tượng: Gắp thức ăn xem xét một lúc lâu như xem tướng, sau đó chú ý bỏ vào miệng giống như một con mèo nhỏ ăn cơm, hắn chưa từng thấy người phụ nữ nào dùng cơm như Mạc Tiểu Bắc. Phải dùng từ ngữ gì để nói về tốc độ dùng cơm của nàng? Vương Tử Quân suy nghĩ một lúc lâu, thật sự không thể nào tìm ra từ ngữ phù hợp, dù dùng từ " gió cuốn mây tan " cũng giống như chưa đủ.

Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc cúi đầu và cơm, đúng lúc Mạc Tiểu Bắc ngẩng đầu lên, nàng thấy mình sững sờ thì hờn dỗi nói:

- Thế nào, chưa thấy phụ nữ dùng cơm sao?

Vương Tử Quân cười lớn, hắn thấy tướng ăn của Mạc Tiểu Bắc thì không khỏi sinh ra hảo cảm, cô gái này hoàn toàn không có bộ dạng giả bộ, chưa từng kệch cỡm, rất thẳng thắn, có bản sắc.

Cuối cùng hai người cũng ăn sạch sẽ mọi thứ, Vương Tử Quân lấy khăng giấy đưa cho Mạc Tiểu Bắc ở đối diện, sau đó hai người nhìn nhau cười ha hả.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất