Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1897: Cho anh một bậc thang bò xuống (2)

Diệp Thừa Dân dù thế nào cũng không ngờ Vương Tử Quân mở miệng lại hỏi như vậy. Lão vốn cho rằng mình là một cao thủ đánh thái cực quyền, Vương Tử Quân cũng là một người nhìn rõ tình thế, nhưng không ngờ đối phương thậm chí có cảm giác tốt như vậy, căn bản cho ra một câu hỏi như thế.

Với sự lão luyện của Diệp Thừa Dân, lúc này lão cũng cảm thấy rất khó trả lời. Nếu như lão hợp ý với Vương Tử Quân, như vậy trả lời không là vấn đề, nhưng bây giờ vấn đề mấu chốt là lão không tình nguyện cho Vương Tử Quân tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy, nếu cho ra câu trả lời đông cứng thì tình huống quá xấu hổ rồi.

Diệp Thừa Dân nhìn ánh mắt giống như tràn đầy hy vọng nhìn Vương Tử Quân, Diệp Thừa Dân nghĩ mình nên dùng giọng lạnh băng nói: "Trưởng phòng Tử Quân, tôi không nhìn trúng cậu."

Diệp Thừa Dân gần đây cảm thấy phản ứng của mình rất linh mẫn, hắn luôn cảm thấy mình không phải là một người không giỏi ăn nói, nhưng lúc này đối diện với Vương Tử Quân thì lão cảm thấy mình với "phản ứng linh mẫn" căn bản vẫn còn nhiều chênh lệch.

Thế nhưng câu nói kia thật sự khó thể nào cho ra khỏi miệng.

- Bí thư Diệp, cám ơn anh đã coi trọng, ngài tín nhiệm làm cho tôi thêm tin tưởng vào công tác của mình. Vương Tử Quân tuy cực kỳ buồn cười thế nhưng lại vẫn áp chế trong lòng, hắn dùng giọng nghiêm trang nói với Diệp Thừa Dân. Hắn nói như vậy cũng không có ý nghĩa gì khác, chẳng qua giống như câu nói: "Không tranh bánh bao thì cũng phải tranh nhau vài câu nói!"

Diệp Thừa Dân lúc này có chút ngạc nhiên, hắn không ngờ mình còn chưa tỏ thái độ thì trưởng phòng Vương kia đã nói lời cảm ơn sự ủng hộ của mình. Tuy lão tuyệt đối không phải những người ăn ở hai lòng, nói năng lung tung, thế nhưng lại cảm thấy tình cảnh này khá xấu hổ.

Khi Diệp Thừa Dân chuẩn bị hắng giọng nói cậu con trẻ, tương lai còn dài, lúc này trọng điểm của cậu là nên cúi người làm tốt công tác, tích lũy cơ sở tốt về sau. Đúng lúc này chợt nghe Vương Tử Quân nói: - Bí thư Diệp, tôi biết ngài coi trọng tôi, chính tôi cũng muốn dùng cố gắng của mình để không phụ lòng tín nhiệm của lãnh đạo, thế nhưng tôi biết rõ tình hình của mình, tôi còn trẻ, còn phải ở lại Nam Giang một thời gian nữa.

- Tuy lãnh đạo muốn nhận lấy áp lực đẩy tôi tiến lên, thế nhưng với góc độ của tôi, tôi cảm thấy không nên làm phiền lãnh đạo. Tôi nên tiếp tục công tác ở phòng tổ chức thêm một thời gian nữa, làm tốt công tác cải cách nhân sự rồi nói sau.

Diệp Thừa Dân nhìn Vương Tử Quân ném cho mình một bậc thang, lão nào không hiểu tâm tư của đối phương? Lúc này lão có chút tức giận, đồng thời cũng có chút buồn cười. Người này đúng là không chỉ có ý nghĩ tầm thường, ngay lúc này vẫn có thể nói ra những lời trêu chọc mình.

Diệp Thừa Dân không thoải mái thì không thoải mái, thế nhưng cũng tuyệt đối không lên tiếng. Nếu lão lên tiếng sẽ coi như tiến vào trong tình huống bị đùa giỡn, chỉ sợ sẽ càng thêm phiền toái.

- Tử Quân, thành tích công tác của cậu là cực kỳ rõ ràng ở Nam Giang, tôi cũng tán thành với năng lực công tác của cậu. Nhưng đúng như những gì cậu vừa nói, thời gian cậu đến Nam Giang quá ngắn, cũng cần nên có thời gian lắng đọng, hơn nữa công tác cải cách nhân sự cũng không thể nào rời khỏi tay cậu được.

- Khi đề bạt thì lãnh đạo không suy xét cậu, cũng không phải là vì công tác của cậu tốt hay xấu, nhưng khi cho ra lời nói an ủi, chắc chắn sẽ không bao giờ ly khai khỏi cậu. Diệp Thừa Dân nói bằng giọng điệu khống chế thế cục quen thuộc, hắn cảm thấy mình đã khống chế được lời nói của mình, đã tìm được sự tin của mình.

- Cám ơn bí thư Diệp đã có lời khẳng định với tôi, sau này tôi sẽ càng có thêm có thái độ chăm chú, hoàn thành các nhiệm vụ công tác mà tỉnh ủy giao phó. Vương Tử Quân dùng giọng đầy chính nghĩa đảm bảo với Diệp Thừa Dân, sau đó nâng bình trà lên châm đầy ly cho Diệp Thừa Dân, lại nói tiếp: - Bí thư Diệp, tuy tôi cảm thấy mình không thích hợp làm phó bí thư tỉnh ủy, thế nhưng tôi cảm thấy đồng chí Đậu Minh Đường có đầy đủ lý lịch, có năng lực công tác rất mạnh, hơn nữa người này công bình công chính. Nếu như anh ấy có thể được đề cử lên cho thượng cấp, lại được thượng cấp tán thành, nhất định sẽ có lợi cho đoàn kết ban ngành ở tỉnh Nam Giang chúng ta.

Vương Tử Quân nói hai từ đoàn kết cực kỳ trịnh trọng, hắn tin tưởng Diệp Thừa Dân là người thông minh, nhất định sẽ hiểu hai từ này có ý nghĩa gì.

Tuy trong tất cả các ban ngành thì lãnh đạo đứng đầu và thứ hai căn bản luôn có ma xát, hơn nữa ma xát như vậy cũng được lãnh đạo tuyến trên tình nguyện nhìn vào. Dù sao thì hai vị lãnh đạo đứng đầu có ma xát cũng có lợi cho sự lãnh đạo của các vị bên trên, nhưng dù là lãnh đạo nào cũng không muốn mâu thuẫn ở tuyến dưới được công khai hóa. Thế cho nên khi đối diện với sự kiện điều động thủ hạ ở địa phương, dù là vị lãnh đạo nào cũng chú trọng chỉ tiêu đoàn kết ban ngành.

Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy Nam Giang, lão tất nhiên càng hiểu rõ tình huống tồn tại trong ban ngành tỉnh Nam Giang. Nhưng đối với đối kháng giữa mình và Chử Vận Phong, bên trong ban ngành có nhiều ý kiến khác nhau, lão tuyệt đối không bao giờ muốn để lộ sự đối kháng này ra bên ngoài.

Dù sao thì tuyến trên căn bản luôn mong muốn lãnh đạo đứng đầu địa phương phải chú trọng đoàn kết.

Dù bên dưới có người kiêu ngạo không tuân theo, thế nhưng anh cũng phải là người biết dẫn dắt ban ngành của mình tiến lên.

Tuy Diệp Thừa Dân đã định ra nhân tuyển của mình ở vị trí phó bí thư tỉnh ủy Nam Giang là Hoắc Quang Lĩnh, thế nhưng lão không mười phần tin tưởng vào điều này. Dù sao thì Chử Vận Phong cũng quyết không lui bước, hơn nữa nếu dựa theo sắp xếp ở thường ủy tỉnh ủy, Lý Thừa Uyên còn vượt mặt cả Hoắc Quang Lĩnh.

Thế sự căn bản khó thể nào lưỡng toàn, Diệp Thừa Dân đang cho ra chuẩn bị chơi trò cao tay với Chử Vận Phong. Dù sao thì lão không thể lui ở sự kiện này, mà Chử Vận Phong chỉ sợ cũng không thể lùi được. Khi hai bên căn bản không thể nhường nhịn nhau, như vậy chỉ có thể áp dụng phương pháp tự ai người ấy lo, tranh chấp cho phía mình.

Nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại cho ra một phương án mới, để Đậu Minh Đường tiến lên. Diệp Thừa Dân nhai nuốt hai chữ đoàn kết của Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ đến việc nếu Đậu Minh Đường tiến lên thì bên phía Chử Vận Phong sẽ thế nào, sau đó không khỏi động lòng.

Diệp Thừa Dân trầm ngâm một lát rồi dùng giọng giống như lơ đãng nói: - Ngoài bí thư Minh Đường thì trưởng phòng Tử Quân còn có nhân tuyển gì khác nữa không?

- Tôi cảm thấy đồng chí Lý Thừa Uyên là không tồi, anh ấy công tác nhiều năm ở Nam Giang, căn bản hiểu rõ tình huống của tỉnh Nam Giang như lòng bàn tay. Nếu như để cho đồng chí chủ tịch Lý Thừa Uyên tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy, như vậy sẽ là một xúc tiến cực kỳ tốt cho tình hình phát triển hiện tại của Nam Giang. Vương Tử Quân không chút do dự mà dùng giọng trầm bổng nói, ý nghĩa lời nói của hắn là quá rõ ràng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất