Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1944: Nói có lý, nắm có chứng (1)

Bí thư thị ủy Lâm Hồ thuộc về quyền hạn của tỉnh ủy Nam Giang, thế cho nên cạnh tranh lần này căn bản là rất kịch liệt. Vương Tử Quân làm trưởng phòng tổ chức, tất nhiên trở thành người được chú ý trọng điểm trong sự kiện lần này.

Vương Tử Quân cũng không muốn có tác dụng chủ yếu trong thế cục chính trị hiện tại ở tỉnh Nam Giang, hắn tự hiểu lấy bản thân mình. Nếu như muốn trở thành một lực lượng có quyền hạn trung bình, hắn có thể làm được, nhưng lúc này hai lực lượng quá mạnh của Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong đang nắm quyền chủ động, thế cho nên với vị trí hiện tại của hắn cũng không làm gì khác hơn được.

Cho dù Vương Tử Quân ở vào vị trí hiện tại của Đậu Minh Đường, hắn cũng không dễ dàng làm được. Dù sao thì ưu thế của lãnh đạo đứng đầu và thứ hai tỉnh ủy cũng không dễ dàng triệt tiêu đi.

Khi xe đi vào cổng, Vương Tử Quân xuống xe chợt nghe thấy bên trong vang lên tiếng cười vui sướng. Sau đó bên trong vang ra giọng nói của Đậu Minh Đường: - Tiểu Bắc, ở Nam Giang nên siêng ra ngoài đi dạo một chút, bà nhà tôi không có bổn sự gì khác, thế nhưng nếu muốn tìm một chỗ vui chơi thoải mái thì căn bản không thua gì hướng dẫn viên du lịch đâu.

- Bí thư Đậu, ngài đại giá quang lâm cũng không gọi điện thoại cho tôi, có phải anh muốn đột nhiên tập kích tôi không? Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Đậu Minh Đường đang ngồi trên ghế sa lông nhà mình, hắn mỉm cười nói.

Đậu Minh Đường cũng không phải chỉ đến một mình, bên cạnh hắn còn có phu nhân. Người phụ nữ này họ Triệu, là một giáo viên tiểu học trên cơ bản đã về hưu. Vương Tử Quân đã vài lần đến nhà tìm Đậu Minh Đường, bây giờ thấy vợ Đậu Minh Đường ngồi đó thì cười nói: - Ôi, khách quý đến nhà, chào chị!

- Trưởng phòng Vương, không phải tôi phê bình anh đâu đấy nhé, dù công tác có nặng nề thế nào thì vợ chồng son cũng phải đẩy mạnh giao lưu trao đổi, anh cũng không nên cứ bận rộn trợn mắt tắt đèn như vậy rồi không quan tâm đến cảm nhận của Tiểu Bắc. Chị Triệu thấy Vương Tử Quân vào cửa thì mỉm cười trêu chọc.

Từ góc độ của Đậu Minh Đường, hắn không thể tùy ý trò chuyện với Vương Tử Quân được như vậy. Mặc dù hắn sắp xếp bên trên Vương Tử Quân, cũng đi lại trong quan trường lâu năm, đối nhân xử thế lại bị ảnh hưởng từ trong tiềm thức, thế cho nên mỗi từ mỗi ngữ mỗi hành động đều giống như có ý nghĩa khác, làm cho phương diện trò chuyện với người khác có vài phần cố kỵ. Nhưng chị Triệu lại khác, nàng nói lời này mà căn bản không có áp lực gì.

Mạc Tiểu Bắc tuy có tính tình hơi nguội lạnh, thế nhưng khi đối mặt với một người như chị Triệu thì lại khá hào hứng. Vương Tử Quân và Đậu Minh Đường trò chuyện với nhau được vài phút, chị Triệu lên tiếng nói rằng phụ nữ nói chuyện với nhau đàn ông không được dự thính, thế cho nên đuổi hai người đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân dùng loại trà thủ công Khương Long Cương đưa đến từ tỉnh Sơn Nam để pha một ấm trà khá ngon, chỉ sau một lát thì trong phòng đầy mùi hương trà.

- Trà ngon. Đậu Minh Đường nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó dùng giọng đầy cảm khái nói.

Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Đây là trà mà thư ký trước kia của tôi đưa đến từ tỉnh Sơn Nam, chỗ này của tôi cũng có khá nhiều, nếu bí thư Đậu thích thì lát nữa nên mang về một chút.

- Tôi đây cũng không khách khí. Đậu Minh Đường nói chuyện, sau đó tự châm cho mình chút nước, lại cười nói với Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Tử Quân, sau này nếu tôi quen uống trà của anh, không quen những thứ khác, anh nên phụ trách đấy nhé.

Hai người cười nói vài câu, Đậu Minh Đường chợt nghiêm mặt nói: - Tử Quân, trong lòng anh có tính toán gì với thành phố Lâm Hồ bên kia không?

Vương Tử Quân nghe những lời này, lại nhìn gương mặt trịnh trọng của Đậu Minh Đường, thế là trong lòng thầm nghĩ, Đậu Minh Đường có phải vì chuyện này mà đến không? Đậu Minh Đường không như chính mình, vài năm qua dù mình cố gắng kinh doanh thế nhưng người thân tín bên cạnh là không nhiều.

Nhưng Đậu Minh Đường lại khác, người này làm bí thư thị ủy Đông Hồng nhiều năm, trong tay có nhiều cán bộ thuộc dòng chính của mình. Chẳng lẽ trong số những người kia có kẻ có khả năng tiến lên làm bí thư thị ủy Lâm Hồ?

Lâm Hồ thật sự là địa phương hấp dẫn người ta, tuy quy cách nơi này xem ra kém Ngân Bằng và Đông Hồng, thế nhưng người ta động tâm cũng không phải là vì điều này. Thứ làm cho người ta cảm thấy nên rục rịch chính là thành phố này như một tấm ván bắc cầu, đã chỏ ra nhiều cán bộ là lãnh đạo tỉnh ủy. Hơn nữa nơi đây có thực lực kinh tế khá mạnh, cung cấp cho từng cán bộ tiến vào trong thành phố Lâm Hồ một đảm bảo khá tốt.

Nhưng Vương Tử Quân căn bản cũng không cảm thấy tốt đẹp khi có người thuộc về phía Đậu Minh Đường tiến lên làm bí thư thị ủy Lâm Hồ. Lúc này thế cục Lâm Hồ cực kỳ không ổn, nếu như Đậu Minh Đường chen chân vào, không những không có gì tốt, thậm chí còn phải ngâm mình vào trong bùn.

Vì vậy Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó hắn nói thẳng: - Tôi không định chen chân quá sâu vào sự kiện nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ.

- À, tình huống Lâm Hồ rất phức tạp, đây là nơi mà chủ tịch Vận Phong kinh doanh nhiều năm, uy vọng của nó là thâm căn cố đê.s Đậu Minh Đường lấy một điếu thuốc ra châm lửa, sau đó hít vào một hơi thật sâu, lại dùng giọng âm u nói: - Cho dù để tôi đến thành phố Lâm Hồ, tôi cũng không quá nắm chắc.

Đậu Minh Đường nói càng làm cho Vương Tử Quân thêm sững sốt, hắn lờ mờ cảm nhận được mục đích của đối phương khi đến nhà mình. Hắn không nói lời nào chỉ nhìn Đậu Minh Đường, chờ đối phương nói tiếp.

- Ban ngành thành phố Đông Hồng sẽ được điều chỉnh, tôi nghe nói tuyến trên đã có quyết định, sau khi Lưu Thành Lâm tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy, phó bí thư Trần Cẩn Duy sẽ đi sang hội đồng nhân dân. Đậu Minh Đường nói đến đây thì khẽ gạt tàn rồi nói: - Nếu Chiếu Quang muốn tiến thêm một bước thì ý kiến của Lưu Thành Lâm là rất quan trọng.

Lưu Thành Lâm là chủ tịch thành phố Đông Hồng, sau khi Đậu Minh Đường tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy, hắn được thuận thế đề bạt làm nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy. Chiếu Quang trong lời nói của Đậu Minh Đường chínnh là chủ tịch mặt trận tổ quốc thành phố Đông Hồng Lý Chiếu Quang, người này là dòng chính do chính tay Đậu Minh Đường đề bạt lên, cũng chính là người đáng tin của bí thư Đậu.

Đề bạt Lý Chiếu Quang căn bản rất phù hợp với lợi ích của Đậu Minh Đường, dù sao thì Đậu Minh Đường cũng công tác ở thành phố Đông Hồng nhiều năm, bây giờ tuy tiến lên nắm vị trí quan trọng hơn, thế nhưng cũng cần có một người ở lại thành phố Đông Hồng giúp đỡ mình.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu ý nghĩ của Đậu Minh Đường.

- Trưởng phòng Tử Quân, chuyện thành phố Lâm Hồ thì Thích Phúc Lai nên chịu trách nhiệm chủ yếu, nhưng tôi cho rằng các vị lãnh đạo khác như chủ tịch Lưu Vĩnh và nhóm người còn lại căn bản là phải có đối đãi khác nhau, vì bọn họ cũng không có sai lầm quá lớn. Đậu Minh Đường cũng đã mở rộng chủ đề, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nohis: - Những năm qua kinh tế lâm hồ phát triển rất mạnh, đồng chí Lưu Vĩnh Cương cũng không thể bỏ qua công lao ở phương diện này.

Vương Tử Quân tiễn chân Đậu Minh Đường, hắn miễn cưỡng ngồi xuống ghế sa lông. Đậu Minh Đường và Hoắc Quang Lĩnh có hai ý nghĩ khác nhau, hai ý nghĩ này liên tục va chạm trong lòng hắn.

Lúc bắt đầu thì Vương Tử Quân căn bản không có khuynh hướng cá nhân về sự kiện ai tiến lên đảm nhiệm vị trí cao nhất ở Lâm Hồ, thế nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy mình không được thoải mái.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất