Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1954: Ơn nghĩa người dưng (1)

- Trưởng phòng Tử Quân, đề nghị của anh rất hay, tôi giúp đỡ đề nghị này, nhưng có điều ba vị đồng chí xuống Nam Giang nhận chức căn bản có năng lực không tương đồng, muốn lựa chọn ra một người làm bí thư thị ủy thì căn bản còn cần phòng tổ chức bỏ ra nhiều tâm tư hơn.

Vương Tử Quân ra khỏi phòng làm việc của Diệp Thừa Dân mà có chút hưng phấn, dù sao chuyện này không những hóa giải nguy cơ khi phải cho ra lựa chọn đứng về một bên, hơn nữa còn làm cho cảm giác mình mất nhiều sức lực nhưng bị người ta hái mất quả ngon tan biến vài phần.

Mình có thể để cho Ngụy Triệu Bác tiến lên, cứ để cho sự việc tiến triển như vậy, còn chuyện tiếp theo, cứ để cho Ngụy Triệu Bác tác động. Nếu như Ngụy Triệu Bác không làm được, như vậy mình cũng không cần tốn nhiều sức lực.

- Bánh tráng trứng cay giòn đây, không sợ anh không ăn, chỉ sợ anh không nếm thử, mời mọi người đến thưởng thức.

- Bánh quẩy, đậu hũ nóng, càng ăn càng muốn ăn, cực kỳ có lợi, đi qua không nên bỏ qua.

- Mì cay chính tông đây, không ăn không biết, ăn rồi khó thể quên.

...

Một thành phố nhỏ ở phương bắc, mặt trời như một lò lửa bùng sáng, loại ánh sáng hừng hực này cũng không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả. Ánh nắng rơi lên người giống như hóa thành những cây kim đâm vào da, làm cho người ta mơ hồ cảm thấy nóng rát và đau nhức. Lúc này không gian bên người giống như một lò nướng, một thau nước hắn ra đường nhanh chóng bị ánh mặt trời thiêu đốt bốc hơi, chưa thấy mặt đất ẩm ướt được bao lâu thì đã khô như đất nung rồi.

Trên một con đường nhỏ không tên, Trịnh Uy Quân đang đi với bộ dạng mất hết hồn vía, hắn nhìn những cửa hàng nhỏ đang tỏa mùi hương hai bên đường mà hai mắt không khỏi tỏa sáng. Hắn dùng ánh mắt tham lam nhìn những món ăn cực kỳ hấp dẫn, trong bụng vang lên những âm thanh sùng sục. Hắn đưa tay vào trong túi áo, sau đó muốn đi thật nhanh, thế nhưng những âm thanh mời chào cứ như tự động chui vào trong tai làm hắn không nhịn được sự hấp dẫn của nó. Lúc này hai chân của hắn giống như đeo chì, mỗi bước chân giống như đang kéo theo cả ngàn quân.

Trước kia những quán ăn ven đường căn bản không có bất kỳ loại giấy chứng nhận đảm bảo vệ sinh nào sẽ chẳng bao giờ được Trịnh Uy Quân đưa mắt nhìn qua. Nhưng bây giờ những món ăn được bày bán ven đường lọt vào mắt hắn lại trở nên cực kỳ ướt át quyến rũ. Hắn đã ăn ba cái bánh bao, lúc này rất muốn ăn một miếng thịt lớn, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến xem như an ủi cái bụng của mình.

Nhưng chỉ là một ý nghĩ đơn giản như vậy lại không cách nào thực hiện được, thật sự là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán. Lần này hắn chạy trối chết vốn chuẩn bị không ít tiền, Trịnh Uy Quân hắn là người quen sống xa hoa phú quý, sao có thể trải qua cuộc sống quẫn bách như thế này được? Chẳng qua cuộc sống lo lắng hãi hùng làm cho kế hoạch của hắn bị rối loạn, đám người kéo đến từ bên kia làm cho hắn liên tục thay đổi chốn dung thân, cuối cùng biến thành một người không còn xu nào.

Lần này Trịnh Uy Quân chạy đến một thành phố nhỏ ở phương bắc, đây cũng là hành động bát đắc dĩ, hắn chỉ còn đủ tiền mua vé xe lửa đến đây mà thôi.

- Anh bạn, thịt kho tàu nóng sốt, béo mà không ngán, vừa vào miệng đã tiêu hóa ngay, có cần nếm thử một chút không? Một người phụ nữ trung niên mập mạp giống như thấy được ánh mắt tham lam của Trịnh Uy Quân, nàng vừa lau tay vào chiếc tạp dề đầy mở vừa cười chào hỏi khách.

Trịnh Uy Quân nuốt nước bọt một cách khó khăn, hắn muốn khoát tay từ chối vì mình không có xu nào, thế nhưng trong bụng giống như đang có hàng ngàn con kiến đang bò làm cho toàn thân ngứa ngáy, ý nghĩ không được ăn làm cho bản thân cảm thấy cực kỳ khó chịu.

- Anh bạn, có cần ăn thêm một bát mì không? Món mì của tôi là tổ truyền, hương vị cực kỳ đặc biệt, ăn mì với thịt kho tàu đảm bảo sẽ làm cho miệng anh bạn đầy dầu mỡ. Người phụ nữ trung niên dùng một cái chén nhỏ múc thịt kho tàu đặt bên cạnh Trịnh Uy Quân, sau đó cười tủm tỉm đề nghị.

- Cho...Cho tôi hai chén. Trịnh Uy Quân không thể không bội phục bà chủ quán, người phụ nữ này chỉ nói vài tiếng mà đã làm cho khí chất anh hùng hảo hán của hắn tan biến đi hơn phân nửa.

Hai chén mì ăn với thịt kho tàu, Trịnh Uy Quân ăn như sói như hổ. Khi miếng thịt kho tàu cuối cùng được bỏ vào miệng, ánh mắt hắn chợt lóe lên, thì ra món thịt kho tàu này là mỹ vị của thế gian, trước kia sao mình không cảm nhận được cơ chứ?

- Chị, ví của tôi đã bị người ta trộm mất, tôi đã ba ngày chưa được ăn cơm, tôi...Tôi thật sự đói muốn chết, thế cho nên cầu xin chị cho tôi ở lại lao động một ngày, xem như trả tiền bữa cơm này, có được không? Trịnh Uy Quân lúc đầu còn cảm thấy những lời xin xỏ giống như ăn mày thế này nói không nên lời, nhưng khi bà chủ cầm khăn đến thu dọn bát dĩa, hắn vẫn phải dùng giọng gian nan nói ra.

Lúc đầu bà chủ quán có chút nổi giận, nhưng khi Trịnh Uy Quân nói hết lời, vẻ mặt của nàng có vẻ thoải mái hơn một chút. Nàng nở nụ cười tha thứ với hắn: - Anh bạn, à, ai mà không có lúc thất bát? Bữa cơm này xem như chị mời cậu, cậu cứ đi làm gì thì làm, không cần làm việc trả tiền.

Trịnh Uy Quân nhìn bộ dạng hào sảng của người phụ nữ trước mặt, hắn không khỏi muốn quỳ xuống dập đầu vài cái. Người phụ nữ này quá chất phác đáng yêu, vì vậy hắn cực kỳ cảm động và dùng giọng kiên trì nói: - Chị, tôi chẳng có gì cả thế nhưng vẫn còn có chút sức lực, nếu chị không để tôi làm việc một ngày, tôi căn bản cảm thấy không yên.

Dưới sự kiên trì của Trịnh Uy Quân, người phụ nữ trung niên cuối cùng cũng đồng ý yêu cầu của hắn. Trịnh Uy Quân là một ông chủ lớn lăn lộn nhiều năm, thật sự không thích ứng với những công việc nặng nhọc. Nhưng hắn trở thành ông chủ nhiều năm, hắn không có gì khác nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén, thế cho nên làm việc cũng cực kỳ gọn gàng.

Những công việc trong cửa hàng ven đường thế này căn bản là có hạn, bên trong hơi tối, ban ngày cũng phải mở đèn. Người phụ nữ có chút áy náy, nói nơi này không có cửa sổ nên rất nóng. Trịnh Uy Quân nói cũng không nóng, nếu so với bên ngoài còn tốt hơn rất nhiều.

Trịnh Uy Quân đổ mồ hôi đầm đìa trong không gian nhỏ hẹp, chỉ một lát sau mồ hôi đã chảy thành sông nhưng ánh mắt hắn vẫn rực sáng và đảo quanh bốn phía. Sau khi bưng thức ăn cho người khách cuối cùng, người phụ nữ lại múc thức ăn cho Trịnh Uy Quân ăn một bữa ngon miệng.

Lúc này Trịnh Uy Quân căn bản không đói như sáng sớm, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ có hương vị, đây chính là thức ăn hắn lấy được thông qua lao động của chính mình.

Khi con người bận rộn thì thời gian giống như trôi qua nhanh hơn, vô tình Trịnh Uy Quân đã làm việc được một ngày, đến khi dọn quán thì hắn biết người phụ nữ trung niên kia tên là Mai Linh, chồng bị tai nạn xe qua đời, chỉ còn lại mẹ con nàng trông coi quán ăn nhỏ này sống qua ngày.

- Anh bạn, anh cũng mệt nhọc rồi, một trăm đồng này xem như tiền công của anh hôm nay, anh cầm về nhà đi. Người phụ nữ trung niên Mai Linh đặt những tấm ván cửa lên chiếc xe nhỏ, sau đó lấy ra tờ một trăm đồng dính đầy dầy mở đưa cho Trịnh Uy Quân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất