Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1975: Chạy trời không khỏi nắng, lại tăng một bậc (2)

- Cục trưởng Nguyễn, lần này ngài đến Nam Giang với nhiệm vụ quan trọng, tôi cũng không quấy rầy ngài. Nhưng nếu lần sau ngài đến Nam Giang, nhất định phải nể mặt chúng tôi một chút. Kim Hành Thuấn bắt chặt tay Kim Hành Thuấn rồi thân mật nói.

Vẻ mặt Nguyễn Chấn Nhạc cũng rất dễ gần: - Chủ tịch Kim, ngài biết tôi có nhiệm vụ trên người, mà tôi cũng thật sự bất đắc dĩ. Tôi sẽ khắc ghi lời nói của ngài, cũng mong lần sau ngài đến thủ đô thì cho tôi cơ hội.

Lý Tú Tú đứng cung kính sau lưng hai người Kim Hành Thuấn và Nguyễn Chấn Nhạc, nàng giống như phụ trợ cho bầu không khí nói chuyện giữa hai người đàn ông. Khi nàng thấy Tào Kha Nhi đi đến thì đầu tiên là sững sờ, nhưng cũng không dám mở miệng. Nàng chỉ đưa mắt nhìn đối phương, tỏ ý đây là địa bàn của mình, để cho Tào Kha Nhi đừng xen vào.

Hôm nay Tào Kha Nhi mặc một chiếc áo sơ mi trắng, váy ngắn, hai chân thon lộ ra, làm cho dáng người thêm đẹp và là da càng thêm trắng nõn. Hơn nữa nàng quen sống an nhàn sung sướng, thế cho nên khí chất của bản thân căn bản là không dễ học được.

- Kha Nhi đến rồi à? Nguyễn Chấn Nhạc thấy Tào Kha Nhi thì lên tiếng bắt chuyện rất thân thiết, sau đó giới thiệu với Kim Hành Thuấn: - Chủ tịch Kim, đây là em gái của vợ tôi, là Tào Kha Nhi.

- Ha ha, Kha Nhi là mỹ nữ được văn phòng tỉnh ủy Nam Giang công nhận, trước đó vài ngày tôi còn gặp mặt chủ nhiệm Tào, khi đó tôi nói với anh ấy nếu để cho Kha Nhi tiếp tục phát triển ở Nam Giang, như vậy là giúp đỡ lớn với tỉnh Nam Giang chúng tôi. Kim Hành Thuấn nhìn Tào Kha Nhi rồi bày ra bộ dạng trưởng bối nói.

Kim Hành Thuấn biết hai người Nguyễn Chấn Nhạc và Tào Kha Nhi có chuyện, thế nên hắn cũng không dây dưa với Nguyễn Chấn Nhạc, nói lời cáo từ rồi bỏ đi.

Tào Kha Nhi đưa Nguyễn Chấn Nhạc lên chiếc xe Tùng Thử mình vừa mua, sau đó mới cười ha hả không quan tâm đến hình tượng. Nguyễn Chấn Nhạc tuy cực kỳ chiều chuộng cô em vợ của mình, thế nhưng lúc này thấy nàng cười như vậy vẫn cảm thấy có chút khó hiểu.

- Kha Nhi, nha đầu xấu xa này, em vẫn muốn trêu đùa anh sao? Anh có gì không thích hợp sao? Nguyễn Chấn Nhạc vô thức nhìn chính mình, lại phát hiện không có chút vấn đề gì cả.

- Không, anh rể vẫn đẹp trai tiêu sái như ngày nào. Tào Kha Nhi vẫn cười, sau đó nàng dùng giọng vui vẻ giải thích: - Em chỉ là thấy được biểu hiện của một người phụ nữ, thế là cảm thấy rất vui sướng. Cám ơn anh rể, tuy đánh vào mặt một tiểu nhân vật không có gì đáng khoe khoang, thế nhưng em vẫn cảm thấy rất vui.

Nguyễn Chấn Nhạc gần đây rất thận trọng, lúc này nghe thấy Tào Kha Nhi nói như vậy thì không khỏi cười nói: - Em nói người phụ nữ kia sao? Cô ấy trêu chọc công chúa nhà Tào gia sao? Nói cho anh biết, nếu như cô ta nói gì không hay, anh sẽ cho cô ta xuống nông thôn rèn luyện vài năm.

- Được rồi, anh rể, anh không cần cố gắng làm em vui vẻ. Tào Kha Nhi nói rồi khởi động xe, chiếc xe Tùng Thử rất khéo léo, bên trong được Tào Kha Nhi sắp xếp cực kỳ có hương vị của phụ nữ.

- Chất lượng chiếc xe này khá tốt, tuy kém hơn một chút so với những hãng cùng loại, thế nhưng cũng xem như tương xứng. Nguyễn Chấn Nhạc ngồi ở hàng ghế sạch sẽ phía sau rồi vỗ vỗ lên xe cười nói.

- Điều này là đương nhiên, em bỏ ra năm mươi ngàn mới mua được đấy. Tào Kha Nhi có chút tự hào với chiếc xe của mình, lời khích lệ của Nguyễn Chấn Nhạc càng làm cho nàng thêm kiêu ngạo.

Nguyễn Chấn Nhạc cũng không xa lạ gì giá cả xe hơi trên thị trường, sau khi nghe Tào Kha Nhi nói chiếc xe này có giá năm mươi ngàn thì không khỏi dùng giọng trêu chọc nói: - Có phải ông chủ bán xe muốn tặng em không?

- Anh rể, anh cũng quá lạc hậu rồi, chẳng lẽ anh không biết chiếc xe này có giá năm mươi ngàn sao? Loại xe này đã bán được hơn mười ngàn chiếc trong nước rồi đấy. Tào Kha Nhi nói đến đây thì vỗ vỗ lên chiếc xe của mình: - Đây là xe Tùng Thử, em mua vì muốn giúp đỡ sản phẩm trong nước.

- Đây là xe Tùng Thử được Vương Tử Quân cố gắng giúp đỡ sao? Nguyễn Chấn Nhạc nhìn qua cửa sổ xe, lúc này thấy ở thành phố Đông Hồng đầy xe Tùng Thử, hắn không khỏi cảm khái nói: - Vương Tử Quân thật sự làm không ít chuyện hiện thực ở Nam Giang.

- Anh rể, trưởng phòng Vương sẽ bị điều đi sao? Tào Kha Nhi vốn không muốn hỏi vấn đề này, nhưng sau khi nghe Nguyễn Chấn Nhạc chủ động nhắc đến Vương Tử Quân, nàng không khỏi có chút hiếu kỳ, thế là trầm giọng hỏi.

Nguyễn Chấn Nhạc nhìn Tào Kha Nhi, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Vương Tử Quân cũng không có vấn đề gì, tất nhiên sẽ không có chuyện gì.

- Anh rể, anh gạt em, người nào không biết các anh đến Nam Giang là gì cái gì? Anh yên tâm, em rất kín miệng, anh cứ nói cho em biết đi. Tào Kha Nhi dùng ánh mắt bất mãn nhìn Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó lại dùng giọng làm nũng nói.

Nguyễn Chấn Nhạc đối diện với một Tào Kha Nhi cực kỳ thông minh khéo hiểu lòng người, hắn sinh ra cảm giác bức bối khó tiêu tan. Thử nghĩ mà xem, Tào Kha Nhi là chị em với Tào Chân Nhi, vì sao hai bên không chút tương thông?

Nguyễn Chấn Nhạc luôn căng cứng cả người vì công tác, luôn ở vào trạng thái tên đã lên dây, nhưng lúc này khi thấy sự việc biến chuyển, hắn tuy có chút mệt mỏi nhưng tinh thần hoàn toàn trầm tĩnh. Hắn chợt cảm thấy có chút vắng vẻ, một cảm giác cô đơn xâm lấn tâm hồn. Hắn không nhớ rõ bao nhiêu ngày rồi mình chưa chạm qua Tào Chân Nhi, cái này giống như cũng không có gì là kỳ quái, vì khi đối mặt với Tào Chân Nhi thì hắn luôn cảm thấy bộ phận cần tham chiến chợt mềm nhũn, căn bản không thể sẵn sàng chiến đấu.

Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy cả người như đờ đi. Vì thế hắn không quan tâm đến câu hỏi thăm của Tào Kha Nhi về Vương Tử Quân.

- Chúng tôi đến để điều tra xem tác phong công tác của anh ta thật sự có vấn đề gì không, nếu muốn làm ra thành tích thì phải là tác phong không tốt, nhưng tác phong của anh ấy vẫn khá tốt, thế nên lo lắng chỉ là vô cớ mà thôi. Nguyễn Chấn Nhạc nói rồi rút thuốc ra hút, sau đó nghĩ thế nào lại thôi.

- Như vậy anh ta sẽ bị xử lý sao? Không biết vì sao Tào Kha Nhi rất để bụng vấn đề của Vương Tử Quân, thậm chí còn vượt qua cả sự quan tâm với Thân Do Giáp.

- Nhiều lắm là di dời vị trí, vì sao thành tích của anh ta là khó thể chối cãi được. Nguyễn Chấn Nhạc nói rất đúng trọng tâm, không khỏi dùng giọng hâm mộ lên tiếng.

Lời nói của anh rể làm cho Tào Kha Nhi không khỏi thở dài một hơi. Khi nàng chuẩn bị quẹo xe vào, hai người đi đường chợt thu hút sự chú ý của nàng. Hai người kia nhìn giống như có độ tuổi tương tự với nàng, nam thì anh tuấn, nữ xinh đẹp quyến rũ, nhìn qua giống như hai người ngọc đang nắm lấy tay nhau.

Tào Kha Nhi nhìn hai người kia mà không khỏi ngẩn ngơ, xe cũng dừng ngay lại. Nguyễn Chấn Nhạc đang ngồi sau suy nghĩ sự việc, hắn nhìn theo ánh mắt của Tào Kha Nhi, vẻ mặt sững sờ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất