Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2002: Không phá thì không xây được, không thay đổi thì khó phát triển (1)

Nhà khách Nam Giang chính là khách sạn năm sao đúng tiêu chuẩn, hầu như là một khách sạn đứng những vị trí đầu trong nước, tất nhiên khi xe của Vương Tử Quân dừng ở ngoài khách sạn, giám đốc khách sạn đã nhanh chóng tiến ra nghênh đón. Vương Tử Quân rất có khả năng một ngày nào đó sẽ là đại tướng biên cương, tất nhiên đây là mạch quan hệ hiếm có trong quan trường, dù là ai cũng muốn nắm bắt lấy mạch quan hệ này.

Vương Tử Quân bắt tay với viên giám đốc khách sạn, sau đó hắn đi vào bên trong. Đám nhân viên phục vụ được huấn luyện nghiêm chỉnh nhanh chóng đưa hắn vào một gian phòng đã được chuẩn bị sẵn.

Gian phòng này được thiết kế bên cạnh hồ nước, gió thổi qua mang đến hơi nước mát lạnh, căn bản tạo nên sự đối lập với bầu không khí ngày hè.

- Trưởng phòng Vương, gần đây khách sạn chúng tôi có mời một nhân viên pha chế người nước ngoài, ngài có cần uống một ly rượu không? Viên giám đốc khách sạn thấy Vương Tử Quân ngồi xuống thì dùng giọng gần như nịnh nọt nói.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Không cần, tôi đã quen uống trà.

Vương Tử Quân nói xong thì điện thoại vang lên, là điện thoại của viên giám đốc khách sạn. Người này quá sợ hãi, hắn cầm điện thoại rồi chuẩn bị tắt máy.

- Anh nên tiếp tục bận rộn vì công tác của mình đi, chỗ này của tôi cũng không cần anh đặc biệt đi đến tiếp đãi. Vương Tử Quân biết rõ đối phương là giám đốc khách sạn Nam Giang, căn bản còn nhiều người cần được tiếp đãi, thế nên hắn lên tiếng, cũng không muốn cho đối phương cứ ở lì nơi đây.

Viên giám đốc cúi đầu khom lưng đi ra khỏi phòng, hắn đi ra khỏi cửa thì nhanh chóng gọi điện thoại đi, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Khuất Chấn Hưng: - Bí thư Diệp đã đến rồi.

Viên giám đốc khách sạn không dám đắc tội một người là đệ nhất thư ký tỉnh Nam Giang như Khuất Chấn Hưng, bây giờ chủ tịch Chử đang dần lui ra, bí thư Diệp xem như càng thêm ổn định ở Nam Giang, Khuất Chấn Hưng là thư ký cũng xem như nước lên thuyền lên.

Viên giám đốc nhanh chóng đi ra đại sảnh khách sạn, hắn thấy chiếc xe số một tỉnh ủy Nam Giang đã dừng trên vị trí chuyên dụng. Hắn nhìn bí thư Diệp Thừa Dân đi ra khỏi xe, thế là nhanh chóng tiến lên chào đón.

Hắn là giám đốc khách sạn Nam Giang, hắn biết hôm nay có một hội nghị cần Diệp Thừa Dân chủ trì, nhưng vẫn còn nửa giờ sau mới đến lúc mở hội nghị, đừng nói là bí thư Diệp Thừa Dân, ngay cả các vị phó chủ tịch tỉnh bình thường còn chưa đến. Dưới tình huống này thì người đến tham gia họp đầu tiên phải là những vị lãnh đạo cấp bậc nhỏ hơn, nếu như lãnh đạo đứng đầu đến trước ngồi chờ một lúc lâu mà không thấy người nào đến, không phải là có vấn đề lớn xảy ra sao? Viên giám đốc nghĩ như vậy mà không khỏi sợ đến mức vã mồ hôi ướt đẫm.

Chẳng lẽ sắp xếp sai thời gian? Việc này đúng là quá kỳ quái.

Điều này là không có khả năng, những sai lầm này không nên xuất hiện, vì các vị lãnh đạo đều rất bận rộn, nếu như đặt sai thời gian hội nghị, như vậy Khuất Chấn Hưng và văn phòng tỉnh ủy sẽ cực kỳ khốn khổ. Mặc dù bí thư Diệp sẽ không phát giận, thế nhưng Đào Nhất Hành là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, nhất định sẽ cho ra một lệnh giới nghiêm, sẽ đào móc trách nhiệm của từng người.

Cũng vì hắn ngồi trên vị trí giám đốc khách sạn Nam Giang cũng không dễ dàng, thế nhưng chẳng lẽ có người nào đó không thích mình, bây giờ cố ý hãm hại sao? Chỉ là hắn đã suy nghĩ quá nhiều, thế nhưng dòng suy nghĩ như vậy căn bản làm cho hắn quá sợ hãi, không khỏi suy đoán lung tung về kết quả của mình. Sau khi đi vào đại sảnh thì Khuất Chấn Hưng nhanh chóng đưa Diệp Thừa Dân đi đến một gian phòng.

Sau khi nghe sắp xếp của Khuất Chấn Hưng thì viên giám đốc chợt bừng tỉnh, thì ra bí thư Diệp muốn liên hệ gì đó với trưởng phòng Vương. Hắn là một người cực kỳ linh thông tin tức trong tỉnh Nam Giang, hắn tất nhiên biết rõ bây giờ lời nói của ai có độ nặng nhất Nam Giang. Hiện tại hai vị lãnh đạo kia gặp mặt trò chuyện, có lẽ sắp có động đất ở Nam Giang rồi.

- Bí thư Diệp. Khi đi đến cửa phòng thì Vương Tử Quân đã chờ sẵn, hắn sở dĩ đến trước năm phút vì muốn nghênh đón Diệp Thừa Dân. Dù sao thì Diệp Thừa Dân cũng không yêu cầu hắn đi đến phòng làm việc, thế cho nên hắn cũng phải giữ lễ tiết vốn có của mình.

Khi thấy Vương Tử Quân đi ra nghênh đón, gương mặt cực kỳ nghiêm túc của Diệp Thừa Dân chợt trở nên sáng lạn. Khi thấy mặt Vương Tử Quân thì lão cũng nhanh chóng tiến lên, hơn nữa còn trịnh trọng đưa tay ra với Vương Tử Quân.

Khi đi vào trong phòng thì trà nước đã chuẩn bị xong, Khuất Chấn Hưng và Du Giang Vĩ là hai vị thư ký, bọn họ đều ăn ý rời đi, để lại tất cả không gian cho Diệp Thừa Dân và Vương Tử Quân.

Diệp Thừa Dân ngồi trước mặt Vương Tử Quân, hai bên giống như bạn bè gặp lại, nói chuyện cực kỳ thân thiết. Diệp Thừa Dân nói: - Trưởng phòng Tử Quân, vẫn là lãnh đạo thượng cấp có biện pháp, tôi mãi cường điệu trưởng phòng Tử Quân là người làm việc có lý có chứng cứ, không thể nào làm bậy được, thế nhưng bọn họ căn bản không tin, làm cho anh phải chịu uất ức.

Vương Tử Quân thầm nghĩ ngài mở miệng nói quá hay rồi, bọn họ là ai? Ngoài Chử Vận Phong ra thì bọn họ chính là đám chó của Diệp Thừa Dân anh, anh nói đi hướng đông thì bọn họ không dám quay sang hướng tây, anh nói bọn họ đánh chó thì sẽ không dám đuổi gà. Nếu như anh thật sự lên tiếng, bọn họ cần phải đối nghịch với Vương Tử Quân tôi sao? Đúng là quá buồn cười.

Nhưng những lời như vậy chỉ có thể suy nghĩ trong lòng mà thôi, Vương Tử Quân vẫn phải nói: - Cám ơn bí thư Diệp đã quan tâm, thật ra cũng không có gì gọi là uất ức, ngược lại tôi là người làm việc lỗ mãng, lại nóng tính, thế nên làm cho bí thư gặp phải không ít phiền toái.

- Lỗ mãng sao? Ha ha ha, tôi lại không nghĩ như vậy. Trưởng phòng Tử Quân, nếu như anh làm việc lỗ mãng mà có thể cắt đi khối u ác tính của Nam Giang, như vậy thì vấn đề phát triển khỏe mạnh của Nam Giang sẽ đặt nặng lên vai anh. Diệp Thừa Dân nói rồi cười lên ha hả.

Mặc kệ Diệp Thừa Dân nói những lời này là giả hay thật thì Vương Tử Quân cũng cười theo. Hai người nói đùa vài câu thì bầu không khí trong phòng đã tốt đẹp hơn.

Diệp Thừa Dân uống một ngụm trà, lão thấy Vương Tử Quân chủ yếu là bàn chuyện nhà, lão biết nếu như mình không nói rõ mục đích gặp mặt lần này, như vậy đối phương sẽ chơi trò đánh Thái Cực Quyền với mình.

Nhưng Diệp Thừa Dân cũng không có biện pháp nào khác, dù sao thì quyền chủ động cũng nằm trong tay Vương Tử Quân, cho dù không làm gì thì thành tích vẫn bày ở vị trí đầu tiên, anh có thể làm gì được anh ta?

Vương Tử Quân được lãnh đạo thừa nhận là một người có thể ngồi chiếu trong Trung Nguyên, bây giờ lại bị uất ức, còn không quan tâm đến được mất cá nhân, công lao quá lớn, tất nhiên sẽ được sắp xếp một vị trí cao vời. Ngược lại chính Diệp Thừa Dân muốn bố cục công tác ở Nam Giang, căn bản không thiếu sự ủng hộ của người này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất