Quách Vạn Thần cũng thu ánh mắt từ trên người cô gái kia quay về, hắn nhìn bộ dạng ngạo mạn có mang theo chút vênh váo hung hăng của Thịnh Thanh Long, hai hàng chân mày chợt nhíu lại một cái, nhưng chỉ sau nháy mắt lại biến thành nụ cười. Hắn nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, chút lễ vật nho nhỏ này là tâm ý của ông chủ Thạch, anh cứ nhận lấy.
Vương Tử Quân không nói gì, vẫn chỉ cười nhàn nhạt như trước.
Thịnh Thanh Long thấy bộ dạng không quan tâm của Vương Tử Quân thì cũng không muốn dây dưa nhiều trên phương diện này, hắn thuận miệng nói:
- Nhị đệ của tôi là một đứa thô lỗ, bí thư Vương, lát nữa tôi sẽ cho hắn xin lỗi anh, anh muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, cũng sẽ cho hắn trưởng thành hơn.
Thịnh Thanh Long nói đến đây thì hai mắt chợt lóe sáng:
- Nhưng mong bí thư Vương giao Trương Tiểu Duyệt kia ra, vì tôi còn có việc cần dùng.
- Chuyện cậu em của anh, tất nnhiene có cục công an và pháp luật xử lý, tôi dù là bí thư ủy ban tư pháp, nhưng tôi cũng không thể nào xen tay vào được.
Vương Tử Quân chợt co duỗi bàn tay của mình, hắn nói tiếp:
- Còn Trương Tiểu Duyệt, tôi đã chuẩn bị muốn Thịnh Thanh Long thả mẹ của cô bé ra.
- Bí thư Vương, anh xác định không nể mặt tôi?
Vẻ mặt Thịnh Thanh Long chợt biến đổi, âm thanh lạnh lẽo.
Vương Tử Quân không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Thịnh Thanh Long.
- Bí thư Vương, tôi đã sống ở huyện Lô Bắc nhiều năm, đã từng bán hàng vỉa hè, thu nhặt đồng nát, lại chuyển sang nghề lương thực, chạy qua chạy lại mua bán, sau vài năm lưu lạc cũng có được chút vốn liếng, một đường phát triển đến bây giờ cũng không dễ dàng gì. Tôi đối với bạn bè thì luôn ước lượng lời nói nhiệt huyết và thật tình; đối với kẻ địch thì luôn có sẵn súng săn, không biết bí thư Vương muốn làm bạn của tôi, hay muốn làm kẻ thù của tôi?
Thịnh Thanh Long nâng ly đặt lên mặt bàn, âm thanh không có chút cảm tình, ánh mắt có chút lạnh lẽo giống như hắn và Vương Tử Quân chỉ cách nhau một tấc, nhiêu đó cũng đủ để hâm nóng con người. Nhưng Vương Tử Quân không quan tâm, toàn thân cũng bùng ra khí thế cứng rắn và lạnh lẽo.
- Không đồng chí bất tương mưu, tôi nghĩ chúng ta không thể trở thành bạn.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng gây sự của Thịnh Thanh Long rồi thản nhiên nói.
Trên mặt Thịnh Thanh Long chợt lóe lên vẻ chán ghét, hắn lập tức nói:
Nguồn tại http://Truyện FULL- Núi xanh còn đó thì nước biếc sẽ chảy dài, bí thư Vương, tôi tin sẽ có lúc anh cầu xin làm bạn của tôi.
Thịnh Thanh Long vừa nói vừa ngửa cổ đổ ly rượu vào trong bụng, sau đó hắn ném ly rượu xuống đất nói:
Bí thư Vương, đến khi anh tìm đến tôi, tôi hy vọng anh đã đổi khác.
Vương Tử Quân chỉ mỉm cười mà không nói lời nào, đúng lúc này cửa mở ra, một tên thanh niên hơn hai mươi vội vàng phóng vào:
- Anh Long, không tốt, cảnh sát càn quét địa bàn của chúng ta.
Thịnh Thanh Long chợt ngây người, hắn nhìn tên thuộc hạ mà cau mày, ánh mắt trố lên một lúc lâu không phục hồi. Địa bàn của hắn gần đây cực kỳ an toàn, bao nhiêu năm qua chưa từng xảy ra vấn đề, không ngờ hôm nay lại bị người ta càn quét.
" Cảnh sát! "
Ánh mắt Thịnh Thanh Long đã chuyển lên người Vương Tử Quân, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, giọng điệu lạnh lùng:
- Bí thư Vương, anh ra tay thật độc ác, nhưng tôi đây luôn có nguyên tắc đối nhân xử thế. Người không động vào tôi, tôi sẽ không động người; nhưng nếu người động vào, tôi sẽ trả lại bảy phần; người tiếp tục động vào tôi sẽ cho một châm; tiếp tục động vào sẽ bị nhổ cỏ tận gốc. Anh nên biết tôi là một cây tăm sắt, cắm vào sẽ gãy răng.
Vương Tử Quân chỉ cười cười mà không nói gì.
- Bí thư Tử Quân, chuyện gì xảy ra, cục công an có hành động lớn, vì sao không báo cho tôi biết?
Vẻ mặt Quách Vạn Thần trở nên lạnh lẽo, hắn trầm giọng quát lên với Vương Tử Quân.
- Bí thư Quách, đây là một đợt kiểm tra theo thông lệ của cục công an, cũng không phải một hành động đả kích tội phạm, nếu như tất cả mọi việc đều phải xin chỉ thị của bí thư Quách, có phải là đã quá bảo thủ rồi không? Tôi cảm thấy những chuyện nhỏ nhặt thế này cũng không cần bí thư Quách phải lao tâm.
Vương Tử Quân nói rất hợp tình hợp lý, lại rất khách khí, cũng không kiêu ngạo không xu nịnh, làm cho Quách Vạn Thần phải thu về lời chất vấn của mình.
Thịnh Thanh Long biết rõ lúc này có nói gì cũng như không, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng oán hận nói:
- Đi.
Cô gái mặc sườn xám và tên thanh niên vừa xông vào cũng không dám động chạm đến Thịnh Thanh Long, sau khi nghe được lời phân phó thì đều đi ra ngoài cửa. Nhưng bọn họ còn chưa ra đến cửa thì có vài tên cảnh sát xông vào, đi đầu là cảnh sát Đỗ, lúc này nàng vẫn như bình thường, mặc một bộ đồng phục cảnh sát, càng thêm rực rỡ chói mắt dưới ánh đèn sáng rực của quán ăn Giáp Ngư Thôn.
- Giám đốc Thịnh, chúng tôi hoài nghi công ty Hưng Long của anh kinh doanh bất hợp pháp, cần đưa anh về cục công an tiếp nhận điều tra.
Cảnh sát Đỗ là người lên tiếng, vài tên cảnh sát xông về phía Thịnh Thanh Long.
Thịnh Thanh Long thấy đám cảnh sát bao quanh mình mà vẻ mặt không chút biến đổi, hắn chỉ vào Vương Tử Quân rồi dùng giọng lạnh lùng nói:
- Họ Vương, tôi đây thích anh, anh thích tôi như vậy sao? Kẻ làm việc tuyệt tình sẽ nhận lấy sự việc tuyệt tình, anh muốn chơi tôi, để đó mà xem.
Khi đám cảnh sát xông vào thì Quách Vạn Thần há miệng muốn lên tiếng, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói lời nào. Nhưng lúc này trong ánh mắt của hắn chợt bùng lên cái nhìn phẫn nộ khó thể che giấu.
Thịnh Thanh Long bị đưa đi, trong gian phòng chỉ còn lại một mình Vương Tử Quân và Quách Vạn Thần, lúc này Quách Vạn Thần nâng ly dốc rượu vào bụng, sau đó mới lạnh giọng nói:
- Bí thư Vương, cậu thật sự đáng tán dương, cũng không biết cậu xử lý sự việc thế nào.
Vương Tử Quân nhìn Quách Vạn Thần xoay người bỏ đi mà không nói gì, vẻ mặt vẫn rất tươi cười, nhưng vẻ tươi cười này càng ngày càng giảm đi sau khi Quách Vạn Thần rời khỏi phòng.
Vương Tử Quân rời khỏi quán Giáp Ngư Thôn thì nhận được điện thoại của Trương Tân Dương, lúc này Trương Tân Dương vừa hưng phấn vừa sợ hãi, nếu như có thể thành công nắm bắt Thịnh Thanh Long, như vậy hắn có công lao lớn, nhưng Thịnh Thanh Long dễ dàng xử lý vậy sao? Hành động lần này mới ban đầu đã có báo cáo thắng lợi, đã có hiệu quả lớn, bắt được không ít dân cờ bạc, còn kèm theo hai mươi tiểu thư. Muốn định tội Thịnh Thanh Long thì sẽ là một chuyện không chút khó khăn, nhưng sự việc sẽ thuận lợi như những gì mình tưởng sao?
Sau khi nghe xong báo cáo của Trương Tân Dương thì Vương Tử Quân chỉ nói vài chữ: Nhanh chóng thẩm tra xử lý, cuối cùng thì cúp điện thoại. Hắn biết rõ sự việc mới chỉ là bắt đầu, đây mới chỉ là một phần tử của tập đoàn tội phạm, chính mình tiếp tục sẽ phải đối mặt với áp lực từ cả một tập đoàn lớn.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì tin tức Thịnh Thanh Long bị bắt đã giống như một cơn bão quét ngang huyện Lô Bắc.