Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2113: Gió mây thay đổi, bây giờ đến phiên anh (1)

Sau khi nghe Mạc Tiểu Bắc thuật lại câu chuyện như vậy thì Vương Tử Quân có chút khó chịu, hắn tiến lên cầm lấy bàn tay của ông cụ, hai mắt chợt đỏ ửng lên.

Không biết có phải vì cố tình hay là vì có cảm ứng mà lúc này Mạc lão gia tử chợt tỉnh lại, ông cụ nở nụ cười vui vẻ, gương mặt có vài phần vui mừng, sau đó dùng giọng có chút oán trách nói: - Anh công tác bận rộn mà chạy đến đây làm gì? Tòng quân không được phép xảy ra vấn đề, anh là một vị lãnh đạo thì cần phải làm gương cho người khác.

- Ông, cháu cũng không phải vứt bỏ công tác mà đến với ông, trong tỉnh có một hạng mục cần được xử lý, lãnh đạo tín nhiệm nên phái cháu đến. Ngài xem, cháu đến thủ đô vì có công tác cần, thế nên bây giờ đến thăm ông một chút không được sao? Vương Tử Quân nhìn Mạc lão gia tử rồi cười hì hì nói.

Mạc lão gia tử nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì nhếch môi cười nói: - Tử Quân, tôi biết rõ tình huống này, tôi cũng muốn đi gặp các chiến hữu thế nhưng mọi người đều đã đến. Còn có cháu của tôi nữa, Tiểu Bảo Nhi đâu? Tiểu tử đó đi đâu rồi?

Mạc lão gia tử bây giờ tỏ ra cực kỳ tỉnh táo, Vương Tử Quân thật sự sinh ra xúc động muốn khóc. Mạc Tiểu Bắc đứng bên cạnh và hai vành mắt đã đỏ hồng.

- Ông, xem ngài nói gì kìa, đừng làm cho cháu sợ. Cháu đã chuẩn bị xong lễ vật mừng thọ ngài một trăm tuổi, Tiểu Bảo Nhi cũng đang rèn luyện thư pháp, nét chữ của nó rất đẹp, thầy giáo nói có thể đi thi được rồi. Đúng rồi, ông nội, cháu tiết lộ cho ông một bí mật, cháu của ngài có nói, khi đến ngày mừng thọ của ngài, nó nhất định sẽ chuẩn bị cho ngài một món lễ vật lớn, chính là một bức thư pháp do chính tay nó viết ra. Vương Tử Quân nói làm cho Mạc lão gia tử càng nở nụ cười thỏa mãn. Lão nhìn Vương Tử Quân rồi cười nói: - Lễ vật thì cũng không cần, thế nhưng nhất định phải được gặp Tiểu Bảo Nhi.

Mạc lão gia tử nói xong thì giống như cảm thấy rất mệt mỏi. Lúc này làn da của ông cụ nhìn không được tốt, khá xám, ánh mắt lại rất chăm chú, chỉ bằng mắt thường thì khó thể nào xác định được nhịp thở của ông cụ vào lúc này.

Khi mọi người đang trò chuyện với nhau thì thư ký riêng đi theo Mạc lão gia tử tiến vào nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Vương, vừa mới nhận được thông báo, lãnh đạo thứ ba trung ương muốn đến thăm cụ.

Tuy đám người Vương Tử Quân có thái độ rất nhạt với tình huống lãnh đạo hàng thứ ba trung ương đến thăm, thế nhưng nhân viên công tác lại chuẩn bị rất nhanh, có người gọi điện thoại cho Mạc Đông Tường, để hỏi xem Mạc Đông Tường có thể đến hay không?

Đáng tiếc là lúc này Mạc Đông Tường vừa mới ra ngoài thực địa kiểm tra, vừa rời khỏi thủ đô chưa lâu. Vì vậy mà nhiệm vụ tiếp đãi được giao cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân đã gặp mặt vị lãnh đạo này, thế nhưng khi đó cũng không tiến hành trao đổi quá nhiều. Vì sao thi vị trí của hắn cũng còn chưa đến mức có thể xâm nhập trao đổi với lãnh đạo.

Nửa giờ sau Vương Tử Quân nhận được tin lãnh đạo đến. Khi Vương Tử Quân nở nụ cười tươi sáng vươn hai tay nghênh đón, vị lãnh đạo kia cũng tiến lên khẽ bắt tay hắn.

Bàn tay của lãnh đạo thứ ba trung ương căn bản rất ấm áp, sau khi nhìn thấy đó là Vương Tử Quân thì cười nói: - Tử Quân, cậu công tác rất tốt, nếu không phải hy vọng cậu có thể rèn luyện thêm vài năm dưới cơ sở, tôi sẽ điều cậu đến, cho cậu phụ trách mảng kinh tế.

Vương Tử Quân vừa cảm tạ sự tín nhiệm của lãnh đạo vừa nhìn về phía nhóm nhân viên đi theo. Thật ra hắn chỉ có ấn tượng với vài vị nhân viên đi theo, căn bản cũng không thể nhận ra những người khác, liếc mắt nhìn sang chỉ là một phản ứng theo bản năng mà thôi.

Nhưng lại có tình huống làm cho Vương Tử Quân cảm thấy bất ngờ, vì hắn thật sự gặp mặt người quen trong đám nhân viên công tác kia, hắn thấy Nguyễn Chấn Nhạc đang nở nụ cười đứng bên kia, đang cười tủm tỉm nhìn mình.

Vương Tử Quân cảm thấy trước kia giao chiến với Nguyễn Chấn Nhạc cũng không phải là chuyện gì quá vui sướng. Hắn nhìn Nguyễn Chấn Nhạc rồi khẽ nở nụ cười, sau đó đi cùng lãnh đạo vào trong phòng bệnh.

Mạc lão gia tử thuộc về thế hệ cách mạng giai cấp vô sản trước đó, những người trong thế hệ này cũng không còn mấy ai được khỏe mạnh. Lãnh đạo đến thì tất nhiên phải hỏi thăm bệnh tình của Mạc lão gia tử, trước đó ông cụ đã nói chuyện mệt mỏi với Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc, lúc này Mạc Tiểu Bắc vẫn ở bên cạnh giường với hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào không nói nên lời. Nàng biết rõ nếu như không phải tình hình của ông ngày càng xấu, chỉ sợ vị lãnh đạo kia cũng không tự mình đi đến nơi này.

Ông cụ vừa rồi nói khá nhiều với chồng mình, nó có nghĩa là gì? Chẳng lẽ đó là hồi quang phản chiếu sao? Mạc Tiểu Bắc nghĩ như vậy mà thiếu chút nữa đã khóc ròng.

Người nhà lúc này căn bản là khá rối, thế nên phương diện giới thiệu bệnh tình được giao cho tổ chữa bệnh. Lúc này tổ chữa bệnh chia người ra xem bệnh cho ông cụ và báo cáo với lãnh đạo trung ương, theo lời của chuyên gia thì ông cụ lúc này tuy thật sự sinh bệnh thế nhưng sức khỏe đã rất yếu, giống như một cây đèn đã cạn dầu, chỉ còn lại một ngọn lửa sinh mệnh cuối cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt. Hai ngày gần đây ông cụ ngày càng đãng trí, cũng không còn nhiều thời điểm tỉnh táo. Nếu như tình hình cứ tiếp diễn như vậy mà không có chuyển biến tốt đẹp, trước đó còn có kết luận cho rằng sẽ khó tỉnh lại.

Lãnh đạo trung ương có mặt ở đây thì Vương Tử Quân phải là người luôn theo sát bên cạnh, không ngờ lúc này Mạc lão gia tử cảm ứng được điều gì đó lại mở mắt ra. Lúc này ông cụ giống như đã mất hết tất cả khí lực, vừa mở mắt thì tinh thần rất suy yếu, giống như đó là một việc gì đó cực kỳ khó khăn cần tốn một lực lượng rất lớn. Thư ký của lãnh đạo hỏi xem tình hình của ông cụ thế nào, tổ chữa bệnh căn bản không cho ra câu trả lời chính xác, đáp án dĩ nhiên là với tình hình này có thể sống được hơn mười ngày, biết đâu bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi.

Vương Tử Quân lẳng lặng đứng ở một bên, thỉnh thoảng nói chen vào vài lời, thế nhưng trong lòng lại đang nghi hoặc vì sao Nguyễn Chấn Nhạc lại đi theo đoàn của lãnh đạo.

Thừa dịp vài người trong Mạc gia chạy đến, Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng, hắn thấy Nguyễn Chấn Nhạc đứng một bên, chung quanh có không ít người đang đứng trò chuyện với Nguyễn Chấn Nhạc.

- Chào chủ tịch Tử Quân. Nguyễn Chấn Nhạc thấy Vương Tử Quân đi đến thì không khỏi mỉm cười chào hỏi.

Vương Tử Quân cũng không phải là người không độ lượng, hắn nở nụ cười tủm tỉm với Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó bắt chặt tay đối phương.

Chợt nghe Nguyễn Chấn Nhạc nói: - Sắp tới công tác của tôi sẽ được điều chỉnh.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất