Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2372: Khúc chiết tất nhiên phải qua tang thương (2)

Sầm Vật Cương cười cười nói: - Tôi đã bàn xong chuyện với thư ký trưởng, mời bí thư Văn vào phòng ngồi.

Sầm Vật Cương vẫn bảo trì sự tôn trọng với phó bí thư Văn Thành Đồ. Nếu như Văn Thành Đồ biết rõ tình cảnh của Vương Tử Quân khi đến Mật Đông, nhất định sẽ tự cảm thấy mình rất may mắn, chính mình căn bản nhận được thêm vài phần kính trọng.

Cho dù Sầm Vật Cương sở dĩ cho ra vài phần kính trọng được quyết định bằng vị trí của Văn Thành Đồ vào lúc hiện tại, thế nhưng có một điều quan trọng khác chính là vì Mật Đông có Vương Tử Quân.

Năm xưa Sầm Vật Cương dùng ưu thế tuyệt đối để hoàn toàn áp đảo Đường Chấn Huy, vì vậy cũng không quá quan tâm đến Vương Tử Quân. Bây giờ Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương nhìn qua có vẻ hòa thuận êm ái thế nhưng một vài người có kinh nghiệm thế sự lại thấy rõ hai người có cạnh tranh. Mặc dù sau khi Vương Tử Quân tuyển cử thành công thì căn bản đặt tất cả tâm tư lên phương diện công tác, thế nhưng Sầm Vật Cương vẫn cảm thấy mình bị uy hiếp.

Nhìn từ góc độ của Sầm Vật Cương thì căn bản cực kỳ coi trọng cảm giác bị uy hiếp này.

- Bí thư, đây là một văn kiện của phòng tổ chức, ngài đã xem qua chưa? Văn Thành Đồ nói rồi đưa một phần văn kiện cho Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương tiếp nhận văn kiện nhìn thoáng qua, trong văn kiện chính là các vị trí còn trống sau khi cán bộ về hưu hoặc điều chỉnh công tác. Có hai vị trí quan trọng mà người ta cần quan tâm, một là giám đốc sở giao thông công chánh, hai là bí thư thị ủy Thanh Chuyên.

Nếu so ra thì vị trí giám đốc sở giao thông căn bản có lực hút hơn, vì bí thư thị ủy Thanh Chuyên tuy cùng cấp với giám đốc sở giao thông, thế nhưng tình huống của thành phố Thanh Chuyên không làm cho người ta cảm thấy thích thú.

Phòng tổ chức tỉnh ủy đã nói ra hai đồng chí phù hợp với vị trí giám đốc sở giao thông, mà ở vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên chỉ có một lời đề nghị, đó là chủ tịch Phùng Vũ Trách thành phố Thanh Chuyên.

Sầm Vật Cương đã nhận được văn kiện này trước Văn Thành Đồ, khi Uông Thanh Minh còn chưa xác định được rõ ràng nhân tuyển thì đã đưa văn kiện này đến, chủ yếu là trưng cầu ý kiến của Sầm Vật Cương.

Nhưng lúc này Sầm Vật Cương vẫn cố gắng bày ra bộ dạng chăm chú. Lão nhìn danh sách một lúc, sau đó mới giống như vô tình nói với Văn Thành Đồ: - Tôi cũng vừa xem qua văn kiện này, nhưng có vài vị trí mà tôi cảm thấy phòng tổ chức nên xem xét lại cho chu đáo.

- Bí thư, phương diện điều động lần này tôi cảm thấy chúng ta nên chú ý đến cán bộ trẻ. Lúc này trẻ hóa cán bộ đang được đề cao, chúng ta nên cho cán bộ trẻ một cơ hội, để đẩy bọn họ lên võ đài chính trị rộng rãi hơn. Văn Thành Đồ tiếp tục lên tiếng: - Đổi mới quan niệm sẽ có thể thúc đẩy phát triển, phương diện này người trẻ tuổi dễ dàng tiếp nhận hơn chúng ta. Vài năm qua thành phố Thanh Chuyên căn bản không có điểm nhấn phát triển nào, tôi cảm thấy chúng ta nên lấy Thanh Chuyên làm nơi thí điểm.

Sầm Vật Cương nhìn Văn Thành Đồ chậm rãi lên tiếng mà không khỏi nở nụ cười lạnh, lão biết rõ ý nghĩa lời nói của Văn Thành Đồ. Trong tranh đấu lần trước thì Văn Thành Đồ đã phải nếm mùi khổ sở, bây giờ tất nhiên muốn tìm lại thể diện của mình.

Lần này Vương Tử Quân chỉnh đốn khu quy hoạch lấy thành phố Thanh Chuyên làm đầu tàu công tác, là địa phương bắn phát súng khai hỏa đầu tiên. Cũng vì tác dụng gương mẫu của thành phố Thanh Chuyên mà mới có kết quả oanh liệt như lúc này. Thanh Chuyên sở dĩ làm được như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là chủ tịch thành phố Thanh Chuyên là Phùng Vũ Trách nhận được chỉ thị của Vương Tử Quân.

Bây giờ Văn Thành Đồ căn bản áp đặt ý nghĩ trẻ hóa cán bộ lên vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên, có lẽ là xuất phát từ điểm này.

Mặc dù Sầm Vật Cương có chút khinh thường ý nghĩ của Văn Thành Đồ, thế nhưng lão vẫn thản nhiên nói: - Trước nay chúng ta luôn có gắng nếm thử phương diện trẻ hóa cán bộ, tôi cảm thấy trẻ hóa cán bộ là một sự kiện tốt, rất có lợi cho sự triển khai mở rộng công tác.

- Tôi sẽ đem ý kiến của ngài nói với trưởng phòng Uông, để cho anh ấy cân nhắc thêm một chút. Văn Thành Đồ khẽ cười với Sầm Vật Cương rồi nói.

Sau khi nói xong thì Văn Thành Đồ chuẩn bị rời đi, nhưng Sầm Vật Cương lại chỉ lên bàn trà nói: - Bí thư Văn, anh còn chưa uống một ngụm trà nào, sao lại vội vàng bỏ đi rồi? Hai người chúng ta đã nhiều này chưa trò chuyện với nhau, tâm sự một chút cũng không có vấn đề.

- Nói thật, tôi cũng muốn thổ lộ tâm tình với bí thư, vì hai người chúng ta cũng đã lâu rồi chưa trò chuyện với nhau.

Văn Thành Đồ nâng ly trà lên uống một ngụm rồi cười nói: - Bí thư Sầm, trên thế giới này có đôi khi anh không thể không cảm thấy quá nhỏ bé, ví dụ như hôm nay, sáng sớm tôi đi làm thì nhận được điện thoại của một người bạn cũ, anh ấy kính nhờ tôi quan tâm đến khu quy hoạch trong huyện của mình.

Văn Thành Đồ nói đến đây thì tỏ ra rất cảm khái: - Nếu không phải tôi đến công tác ở Mật Đông, chỉ sợ anh ấy cũng không gọi điện thoại cho tôi.

Sầm Vật Cương khẽ cười rồi nói: - Xem ra bí thư Văn cũng bị quấy rầy vì sự kiện này. Chỗ tôi căn bản là có nhiều người hơn, mới sáng sớm đi làm đã có ba người đến phòng làm việc của tôi, tất nhiên cũng chỉ vì một việc, đó là mong tôi nói lời biện hộ cho khu quy hoạch dưới huyện nhà, để cho chủ tịch Vương có thể hạ thủ lưu tình.

- Tôi tất nhiên không thể nào so sánh với ngài được, ngài là người đứng đầu một tỉnh, là người xử lý tất cả sự việc ở Mật Đông, người ta không tìm đến ngài thì còn tìm đến ai? Văn Thành Đồ mỉm cười nói một câu, sau đó hai người cười phá lên ha hả.

- Chuyện này có tìm tôi cũng không được gì, vì chủ tịch Vương là người chủ trì sự kiện này, nên cứ để anh ấy thao tác thì hay hơn. Sầm Vật Cương nói đến đây thì thở dài: - Có một số việc nhìn qua thì khá dễ dàng, thế nhưng muốn thật sự làm được thì hơi khó.

Sầm Vật Cương nói những lời này giống như cảm khái, thế nhưng lại giống như đang muốn biểu đạt tâm tình của mình.

Hà Kiến Chương đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đang tiếp điện thoại. Vương Tử Quân tươi cười nói với đầu dây bên kia, mở miệng là gọi lão lãnh đạo, căn bản rất thân mật.

Khi Hà Kiến Chương đang do dự có nên lảng tránh đi hay không, lúc này Vương Tử Quân dùng giọng ngại ngùng nói: - Lão lãnh đạo, tôi còn có chút công tác, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho ngài.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi đứng lên khỏi ghế sa lông rồi cười nói: - Vừa rồi một vị lão lãnh đạo gọi điện thoại đến, nói đến chuyện một huyện trong tỉnh, xem ra các đồng chí của chúng ta căn bản là thần thông quảng đại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất