Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2402: Sóng cuộn bờ cát (2)

Tiếng cười vui sướng vang lên ở vùng ngoại thành. Lúc này trong biệt thự số một ở khách sạn Thịnh Thế thành phố Rừng Mật, trong khu biệt thự cực kỳ bí ẩn đối với người ngoài, Sầm Vật Cương đang âm trầm nhìn báo cáo trong tay, đối diện với lão chính là thư ký trưởng Phương Anh Hồ của văn phòng tỉnh ủy.

Phương Anh Hồ bình thường đều ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương, thế nhưng hôm nay khi đưa báo cáo kia cho Sầm Vật Cương, hắn cũng chỉ có thể thức thời đứng đối diện với lãnh đạo. Hắn biết rõ lúc này bí thư Sầm nổi giận nhưng không phát ra, nhưng nếu chỉ cần phát giận thì rõ ràng là mạnh mẽ như sấm sét.

- Bốp. Sầm Vật Cương ném báo cáo lên mặt bàn, sau đó đứng lên khỏi ghế sa lông, giống như đang chống cự lại điều gì đó, lại đi tới đi lui trong phòng. Sau khi đi lại vài lượt thì lão mới nói với Phương Anh Hồ: - Thư ký trưởng Anh Hồ, các lãnh đạo chủ yếu đã xem qua văn kiện này chưa?

- Bí thư Sầm, văn phòng đã phân phát văn kiện này cho những người tương quan rồi. Phương Anh Hồ nhìn gương mặt tái nhợt của Sầm Vật Cương rồi dùng giọng chú ý nói.

- Những lãnh đạo khác nói như thế nào? Sầm Vật Cương nhìn Phương Anh Hồ rồi lạnh lùng hỏi.

Phương Anh Hồ do dự giây lát, sau đó mới dùng giọng thành thật nói: - Còn chưa có phản ứng.

Sầm Vật Cương cũng không nói gì thêm, thật ra khi hỏi câu này thì lão đã có được đáp án. Mặc dù bây giờ tốc độ phát triển và sản lượng kinh tế của tỉnh Mật Đông căn bản đã trượt đi với biên độ rất lớn, thế nhưng người nắm công tác kinh tế là Vương Tử Quân. Nguyên nhân tạo nên kết quả này chính là Vương Tử Quân cho ra yêu cầu quá nghiêm đối với phương diện môi trường.

Lúc này không nói đến phương diện thu hút được bao nhiêu đầu tư, rất nhiều xí nghiệp đặt bản doanh ở Mật Đông căn bản vì không đạt được tiêu chuẩn bảo vệ môi trường, sau khi tính toán chi phí xử lý chất thải, căn bản phải cho ra quyết đoán rời khỏi Mật Đông. Trong số đó có một xí nghiệp đầu tư vài tỷ, trước kia vì muốn giữ xí nghiệp này lại mà Sầm Vật Cương đã phải ra mặt làm vài phần công tác.

Thế nhưng cuối cùng xí nghiệp này vẫn phải rời đi, điều này làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, căn bản càng thêm khó chịu vì ý nghĩ của Vương Tử Quân.

- Hừ hừ, đều là người tốt, xem ra chỉ có mình tôi làm người xấu thôi. Sầm Vật Cương nói một câu oán hận, sau đó nói với Phương Anh Hồ: - Anh gọi điện thoại cho Đồ Phấn Đấu, hỏi xem vì sao thành phố Linh Long lại xuất hiện tình huống này, để cho anh ấy viết báo cáo đưa cho tôi.

Phương Anh Hồ có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng có phản ứng. Sầm Vật Cương cũng không phải không hiểu rõ vì sao tình hình phát triển kinh tế của Linh Long chậm lại, nguyên nhân chủ yếu của những lời nói kia chính nằm ở sáu chữ "Viết và báo cáo cho tôi".

- Bí thư Sầm, tôi sẽ ngay lập tức thông báo cho anh ấy. Phương Anh Hồ đồng ý một tiếng rồi rời khỏi phòng, bên trong chỉ còn lại một mình Sầm Vật Cương. Sầm Vật Cương ngồi trên ghế sa lông, lão nhìn danh sách trong báo cáo, cảm giác phẫn nộ dần giảm xuống.

Sầm Vật Cương căn bản có chút kỳ quái vì chính mình lại phải áp chế cơn giận như vậy, nhưng sau đó cảm giác kỳ quái lại biến thành bình thường. Lão cảm thấy sở sự kiện này mình không nên phẫn nộ, thậm chí có thể nói lão loáng thoáng cảm thấy vui vẻ.

Dù sao thì bản báo cáo kia cũng là một cơ hội đáng chờ mong, bây giờ thời cơ đã đến, bản báo cáo này là vũ khí cực kỳ sắc bén để lão tấn công người kia.

Rốt cuộc vẫn là cán bộ thanh niên, có nhiều thứ vĩnh viễn không thể nào lắng đọng được. Nóng vội thì cho ra quyết sách sáo? Bây giờ thì tốt lắm, anh áp đặt căn bản là sảng khoái, thế nhưng anh cũng nên là người giải quyết di chứng của nó đi.

- Biết đâu sẽ có thể làm người tên kia phải cất bước? Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi khẽ lẩm bẩm. Nếu đuổi Vương Tử Quân ra khỏi Mật Đông, đây là quyết tâm lớn của Sầm Vật Cương, tuy người ta có năng lực công tác cực mạnh, thế nhưng lão tuyệt đối không cho phép quan trường Mật Đông có hai âm thanh lớn cùng tồn tại.

- Tin tưởng sau khi ăn quả đắng này thì tên kia phải tỉnh táo lại. Thanh niên cần phải học tập bổ khuyết thiếu sót, chẳng lẽ bất kỳ quá trình phát triển nào cũng là sóng cuộn bờ cát sao?

- Chủ tịch, đây là điều tra về nguồn nước của tỉnh Mật Đông trong khoảng thời gian gần nhất, mời ngài xem qua. Hà Kiến Chương ngồi đối diện với Vương Tử Quân, sau đó vui vẻ đưa một phần văn kiện cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân tiếp nhận nhìn thoáng qua, những ngày qua hắn đã học được khá nhiều tri thức về thủy lợi, thế nên nhìn vào văn kiện này có thể hiểu được vài phần. Sau khi nhìn báo cáo về chất lượng nguồn nước, hắn cười cười nói: - Chủ tịch Kiến Chương, nhìn vào bản báo cáo này có thể thấy được công tác của chúng ta rất hiệu quả.

- Đúng vậy, thành tích rõ rệt. Hà Kiến Chương chỉ vào nội dung báo cáo rồi nói: - Chủ tịch, mời ngài nhìn vào dòng cuối cùng, lúc này chất lượng nguồn nước ở tỉnh Mật Đông căn bản là tốt hơn cũng không phải chỉ là một nửa mà thôi.

Vương Tử Quân đặt văn kiện lên mặt bàn rồi khẽ nói: - Khi được nhìn thấy văn kiện này, tôi cảm thấy công tác của chúng ta trong năm nay là không uổng chút nào.

Hà Kiến Chương nhìn bộ dạng thản nhiên của Vương Tử Quân, trong lòng có chút ảm đạm. Lần này hắn có mang theo hai văn kiện, đây chỉ là một trong số đó, một phần văn kiện khác chính là danh sách sắp xếp kinh tế mà hôm qua hắn đi họp và nhận được.

Mặc dù phần danh sách kia chưa chính thức được truyền xuống, thế nhưng tính quyền uy của nó là cực kỳ chân thật đáng tin. Hắn nghĩ đến phương diện lần này mình đi họp và có người chỉ trích tình hình kinh tế của tỉnh Mật Đông, thế là không khỏi cảm thấy có chút khổ sở.

Tốc độ phát triển kinh tế chính là một trong những phương diện biểu hiện rõ ràng nhất thành tích của một ban ngành, trong chuyện này người bị ảnh hưởng lớn nhất chính là Vương Tử Quân.

Dù sao thì Vương Tử Quân cũng là người đứng đầu ủy ban nhân dân tỉnh, là người nắm phương diện kinh tế.

- Chủ tịch Hà, lần này hội nghị kinh tế được tổ chức thế nào? Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi khẽ hỏi Hà Kiến Chương.

Hà Kiến Chương không biết nên mở miệng thế nào, lúc này nghe Vương Tử Quân hỏi thì không khỏi thở dài một hơi. Hắn đưa một phần văn kiện trong tay cho Vương Tử Quân rồi nói: - Chủ tịch, mời anh xem qua cái này.

Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện rồi đưa mắt xem xét. Mặc dù văn kiện này không đánh số thứ tự thế nhưng nó lại là một sắp xếp khi căn cứ vào tình hình phát triển kinh tế của các địa phương, Mật Đông khoảng thời gian trước có vượt lên, thế nhưng bây giờ lại nằm ở cuối bảng.

Hà Kiến Chương không lên tiếng, hắn chờ Vương Tử Quân mở miệng. Mặc dù hắn thấy Vương Tử Quân một năm qua có nhiều công tác, thế nhưng bây giờ tình hình kinh tế Mật Đông quá kém, căn bản là nguy cơ lớn nhất của Vương Tử Quân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất