Khi Vương Tử Quân định lên tiếng thì Lâm Dĩnh Nhi mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt chạy từ trong nhà ra ngoài, nàng hưng phấn chạy đến, vừa chạy vừa dùng giọng không kịp thở giải thích:
- Vừa rồi nấu nước, em quên tắt.
Vương Tử Quân thấy Lâm Dĩnh Nhi bày ra lý do như vậy thì không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng khi nhìn nụ cười ẩn giấu của Lâm Trạch Viễn, hắn vẫn cố gắng thu lại nụ cười của mình, hắn nghiêm trang gật đầu nói:
- Vấn đề an toàn là trên hết, an toàn là đệ nhất.
Lâm Trạch Viễn tuy có thể nghe rõ lời nói dối của Lâm Dĩnh Nhi, trong lòng thầm nghĩ máu nước nóng trong nhà nào cần phải tắt đi? Lão thấy con gái mình giải thích mà bộ dạng có chút ngốc nghếch, vẻ mặt có hơi đỏ hồng, hơi xấu hổ và thẹn thùng. Lão là một bí thư tỉnh ủy, mỗi ngày đều duyệt qua vô số hạng người, nào không phải là hạng cao nhân? Chỉ cần nhìn bộ dạng con mình đỏ mặt chạy ra, liếc mắt nhìn đã thấy một bộ dạng thật sự chính mình còn chưa từng được gặp trong quá khứ, thế là trong lòng đã hiểu có chuyện gì xảy ra.
Thật ra ấn tượng của Lâm Trạch Viễn về Vương Tử Quân là rất tốt, đứa bé này xuất thân danh môn, trên người lại không có bất kỳ khí tức gì của đám công tử ăn chơi trác táng, luôn giữ khuôn phép, lại cắm rể phát triển ở cơ sở, hơn nữa gia đình còn có bối cảnh cực cao, lão thấy rõ tất cả. Đối phương không quá dựa giẫm vào bối cảnh đã có thể phát triển một cách sinh động như vậy, nếu như cho hắn một khoảng không rộng lớn, lại giúp đỡ một tay, như vậy đứa nhỏ này chẳng phải như rồng bay lên chín tầng trời sao? Lão thầm nghĩ như vậy, khi nhìn mặt Vương Tử Quân thì trong lòng có thêm vài phần tán thành.
Con gái Lâm Dĩnh Nhi chính là khối thịt mềm nhất trong lòng Lâm Trạch Viễn, các vị đồng sự và chiến hữu của lão đều biết rõ điều này. Có một lần Lâm Dĩnh Nhi phát sốt, mở miệng nói lời mê sảng, nói mớ muốn bố làm cá Tương Hương cho mình ăn. Thế là Lâm Trạch Viễn chạy từ đơn vị về nóng lòng như lửa đốt, lão tắt điện thoại, ở cùng với con gái một ngày. Đối với một vị bí thư tỉnh ủy mà ngày thường luôn xem công tác là đệ nhất thì đây đúng là một việc chưa từng có.
Sau này Lâm Trạch Viễn nói thẳng với con gái:
- Dĩnh Nhi, con là cây trụ tinh thần của bố, là điểm yếu của bố, con cũng đừng hại bố nhé.
Lâm Dĩnh Nhi không biết điểm yếu là gì, sau này nàng xem phim kiếm hiệp mới biết người ta luyện võ đến tầng cao nhất thì toàn thân cứng rắn như sắt, cực kỳ khủng bố. Thế nhưng trên người những cao thủ như vậy cũng có một điểm cực kỳ yếu, là bộ vị có sức chống đỡ kém nhất, đây chính là điểm yếu. Nàng hiểu được câu nói của bố mình có nghĩa là gì, thế là không khỏi nở nụ cười đắc ý. Nhưng sau này nàng càng khôn khéo hiểu chuyện, học tập tốt, học xong phổ thông thì thi vào đại học chính quy, hơn nữa thành tích là cực tốt, mỗi lần về trường, dù Lâm Trạch Viễn có cho nàng đi nhờ xe, nàng vẫn kiên trì với chiếc xe đạp của mình, nàng không muốn làm ảnh hưởng đến bố mình.
Không biết từ lúc nào, Lâm Trạch Viễn phát hiện con gái mình bắt đầu tỏ ra vui vẻ hưng phấn khi gặp mặt tiểu tử Vương Tử Quân, cuối cùng lão cũng sinh ra cảm giác bất an. Với một người đầy kinh nghiệm cuộc đời và quan trường như lão, tất nhiên lão có thể đoán được con gái mình đang thích tiểu tử kia.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện hôn sự đã được đàm phán thành công giữa Vương gia và Mạc gia thì Lâm Trạch Viễn lại mơ hồ cảm thấy trong lòng có hơi đau, con gái mình từ nhỏ nếu gặp chuyện đau lòng sẽ chui vào một góc co rút người lại, sẽ yên lặng chảy nước mắt như một chú mèo nhỏ bất lực. Lão nghĩ đến tương lai một ngày nào đó Vương Tử Quân sẽ thành thân với con gái của Mạc gia, lão nghĩ điều đó sẽ gây nên thương tổn rất lớn cho Dĩnh Nhi của mình, thế là lão không khỏi hất tay lên giống như muốn chụp lấy thứ gì đó bóp lại thật chặt. Trái tim lại chợt co thắt rất mạnh, giống như dù là chính mình bị đau cũng không muốn con gái bị tổn thương.
- Tiểu Vương, cậu đến tìm tôi có việc gì?
Lâm Trạch Viễn kéo Vương Tử Quân vào trong phòng rồi mỉm cười hỏi.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn nhìn bộ dạng tùy ý của Lâm Trạch Viễn, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bác Lâm, cháu bị người ta ức hiếp, cần bác đến làm chủ.
Lâm Trạch Viễn thấy Vương Tử Quân nói rất nghiêm trang, thế cho nên chút cảm giác bức bối vì chuyện con gái sẽ đau lòng chợt tan biến sạch sẽ. Con gái mình thích ánh mắt thanh tỉnh của tiểu tử kia, cá tính thẳng thắn cũng không phải là lỗi của lão, lão cũng không vì con gái mình thích Tiểu Vương mà vung tay ném lưới nhốt lại được. Lão nghĩ như vậy mà trong lòng cũng bình thường trở lại, biết đâu sau này Vương Tử Quân lấy vợ sinh con, như vậy con gái sẽ tốt hơn.
- Bị người ta ức hiếp sao? Bí thư Tiểu Vương cậu không phải làm việc rất tốt sao, thế nào lại có người ức hiếp cậu? Hùng Trạch Luân ức hiếp cậu sao? Nếu như vậy, tôi sẽ cho anh ta biết tay.
Lâm Trạch Viễn cười cười nhìn Vương Tử Quân, sau đó lão cười ha hả dùng giọng trêu chọc nói.
Cho Hùng Trạch Luân biết tay, đúng là chỉ có bí thư tỉnh ủy mới nói ra được những lời như vậy, Vương Tử Quân nhìn người đàn ông ngồi giống như một ngọn núi trước mặt mình, trong lòng thầm sinh ra một cảm giác kính sợ.
Lâm Trạch Viễn tuy nói cười với vẻ mặt làm cho người ta sinh ra cảm giác như tắm gió xuân, thế nhưng sau khi gió xuân thổi qua thì ngọn núi lớn vẫn bất động và uy nghiêm.
- Bí thư Lâm, những lời này của ngài cũng không nên cho bí thư Hùng nghe được, nếu anh ấy nghe thấy vậy thì sẽ đêm ngày ngủ không yên. Người ức hiếp cháu không phải ở thành phố Hồng Ngọc, mà chính là người ở thành phố Giang Thị.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt không chút biến đổi của Lâm Trạch Viễn, chút lo lắng trong lòng càng tăng tiến.
- Người này có một đống rác thải tuồn ra bên cạnh, lại ỷ mình có một ông bố hùng mạnh mà đi gây rối khắp nơi, chưa nói đến những thứ khác, hắn đi buôn lậu các loại siêu xe, trò này cũng đủ để cho hắn vào tù bóc lịch, đừng nói đến những thứ khác.
Vương Tử Quân nói xong thì bắt đầu uống trà, vẻ mặt bí thư Lâm Trạch Viễn vẫn không biến đổi, nhưng hai mắt sáng ngời lại lóe ra luồng sáng nhàn nhạt.
- Cậu chuẩn bị đấu với hắn một trận?
Vẻ mặt Lâm Trạch Viễn chợt khôi phục lại bình tĩnh trong nháy mắt, lão đặt ly trà xuống và khẽ hỏi.
- Dù thế nào cũng phải cho hắn biết tay, nếu không hắn sẽ cho rằng Vương đại bí thư là người dễ ức hiếp, lúc này cháu muốn cắt đứt chân chó của hắn, cũng không biết một con chó không có chân còn chạy được nữa không?
Vương Tử Quân nói rất hời hợt, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Viễn, coi như nói một câu chuyện đáng cười cho bí thư Lâm.
Nhưng vấn đề là trong lời nói của Vương Tử Quân có ẩn giấu nhiều nội dung, Lâm Trạch Viễn hiểu, hơn nữa cực kỳ hiểu rõ. Lão dùng ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân, trong lòng không khỏi sinh ra chút cảm khái. Lần đầu tiên gặp mặt thì Vương Tử Quân đã làm mình sinh ra cảm giác vui vẻ, cũng không biết một người như Vương Quang Vinh thế nào lại sinh ra một đứa con trai tốt như vậy?
- À, chó đã không còn chân thì tất nhiên sẽ không chạy được, hơn nữa đôi khi chặt đứt chân chó còn kéo cả chủ của nó nhảy vào.
Âm thanh của Lâm Trạch Viễn không quá lớn nhưng lời nói lại đi theo đường mê cung, nhưng ý nghĩa thật sự của nó thì hai người đều hiểu.
- Nhưng chỉ sợ cậu không đánh gãy được chân chó, lại bị chó cắn vào người, vì thế sẽ thua thiệt lớn.
Vương Tử Quân thấy Lâm Trạch Viễn nói một câu hai nghĩa thì cũng không khỏi nở nụ cười, hắn khẽ cười và dùng giọng tự tin nói:
- Điều này bí thư Lâm không cần quan tâm, tôi đã chuẩn bị xong đả cẩu bổng, dùng nó đánh chó là cực kỳ thuận tay.
- Cốc, cốc, cốc!
Khi hai người đang nói chuyện vui vẻ thì tiếng đập cửa khẽ vang lên, ngay sau đó thì cửa mở, Lâm Dĩnh Nhi thò đầu vào bên trong với nụ cười rạng rỡ:
- Hai vị đại bí thư đã quên dùng cơm, bố, không phải bố muốn ăn thịt chó đấy chứ, con chạy đến chú Đào mua một cái chân chó về hầm cách thủy, nhưng cũng không dễ ăn đâu.
Vương Tử Quân và Lâm Trạch Viễn nghe được lời của Lâm Dĩnh Nhi thì không khỏi phá lên cười ha hả, điều này làm cho Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy khó hiểu, nhưng hỏi vì sao thì hai người lại không trả lời.
Trong nồi đất là những phần thịt kho thơm nức mũi, Lâm Trạch Viễn con lấy ra một chai rượu Mao Đài được cất giấu lâu năm, dù là Lâm Dĩnh Nhi uống một ly thì gương mặt cũng đỏ bừng bừng. Nhưng hai người Lâm Trạch Viễn và Vương Tử Quân lại không tiếp tục nói về vấn đề đánh chó, giống như sự việc chưa từng phát sinh.
Đêm tĩnh lặng không một tiếng động, Vương Tử Quân sau khi rời khỏi nhà của Lâm Trạch Viễn thì cũng không về nhà ông nội, hắn trực tiếp rời khỏi khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy.
Tuy Vương Tử Quân đã lệnh cho Thái Thần Bân đi nghỉ ngơi, thế nhưng xe của Thái Thần Bân vẫn dừng trước cổng khu nhà thường ủy tỉnh ủy để chờ hắn. Khi hắn thông qua đèn đường nhìn thấy Thái Thần Bân vẫn đợi trong xe, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác ấm áp.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị mở cửa xe, một luồng ánh sáng mạnh từ xa chiếu đến, dưới luồng sáng rực rỡ, một chiếc xe thể thao màu đen từ xa chạy đến với tốc độ như tên rời cung.
Chiếc xe phóng đến như bay và nhanh chóng đến trước mặt Vương Tử Quân, một tiếng thắng gấp vang lên chói tai, xe dừng lại ngay bên cạnh Vương Tử Quân.
- Ôi, đây không phải là bí thư Vương sao? Xe đẹp đấy.
Cửa sổ xe khẽ hạ xuống, Tôn Xương Hạo lộ mặt ra, hắn dùng ánh mắt tràn đầy khiêu khích nhìn thoáng qua chiếc Santana của Vương Tử Quân rồi nói tiếp:
- Lần sau đi đường nên cẩn thận một chút, thành phố Giang Thị cũng không phải là một thành phố như Hồng Ngọc.
Tôn Xương Hạo nói rồi lại khởi động xe thể thao, một luồng khói đen từ ống pô bùng ra, xe chạy đi như bay về phía trước, chỉ sau nháy mắt đã biến mất.
Thái Thần Bân ngồi trong xe kéo cửa sổ xuống, trong tay không biết từ khi nào đã có thêm một cái khóa xe khá dài, Vương Tử Quân hiểu ý của đối phương, hắn phất tay với Thái Thần Bân:
- Đi thôi.
Vương Tử Quân nhìn ánh trăng có vẻ hơi u ám, hắn có chút trầm ngâm, sau đó cầm lấy điện thoại, hắn muốn đích thân đi đến, nhưng lúc này hình như đã hơi muộn.
Âm thanh hào sảng của Lý Thiên Phóng vang lên từ đầu dây bên kia:
- Tử Quân, tiểu tử cậu đã lâu không đến nhà tôi, có phải là không có chuyện thì chẳng nhớ đến chú không đấy?
- Cháu nào dám, không phải là chú Lý quá bận rộn huấn luyện sao, mới đầu năm mới đã ra ngoài dã ngoại huấn luyện, cháu đi chút tết mà chỉ thấy được dì Phương và Hồng Giang.
Nếu nói trong đám người quen biết Vương Tử Quân thích liên hệ với ai nhất thì đó chính là Lý Thiên Phóng, hắn rất thích tính cách của chú Lý, không những vì hai nhà có sự thân cận tuyệt đối, hơn nữa người này rất hào sảng vài thoải mái.
- Ha ha, nói vậy thôi, đó là một người làm chú như ta không đúng. Nhưng này Tử Quân, tôi phải tính sổ cậu mới được, tiểu tử cậu mượn tôi hai chục ngàn, cậu phải trả lại cho tôi, tính lợi tức phải đúng đấy nhé, là năm phần trăm.
Lý Thiên Phóng dù mở miệng là muốn đòi tiền nhưng Vương Tử Quân nghe vào và hiểu ngay, đó chính là đối phương không muốn chiếm tiện nghi của mình.
Tên tuổi của siêu thị Quân Thành đã vang dội khắp tỉnh Chiết Giang, Lý Thiên Phóng tuy không tiếp xúc nhiều với địa phương, thế nhưng biết rõ mình chỉ bỏ ra hai chục ngàn đã được năm phần trăm cổ phần, đó là nguồn tài phú lớn thế nào? Theo tính cách của hắn thì hắn cũng không muốn chiếm tiện nghi của Vương Tử Quân.
- Chú nói vậy cũng không được, chú Lý, cháu nói rõ cho chú biết, khi đó chú đầu tư thì hai chục ngàn là con số lớn, chú cũng không nên muốn thêm lợi nhuận. Hơn nữa đây cũng không phải gọi là nhập cổ phần, là Hồng Giang đầu tư, chú cứ nên để cho Hồng Giang đến tìm cháu thì hay hơn.
Vương Tử Quân nói rồi giọng điệu chợt biến đổi, hắn nhanh chóng bất mãn nói:
- Chú Lý, nếu chú còn nhắc đến chuyện này thì cháu sẽ giận.
Lý Thiên Phóng cười ha hả hai tiếng, cũng không nói thêm điều gì nữa. Lúc này Phương Xuân Lan ngồi ở bên cạnh hắn cũng thầm cảm thấy vui mừng. Tất nhiên nàng sẽ không đồng ý chuyện chồng mình muốn đổi lại cổ phần để lấy hai chục ngàn, dù nàng không biết bây giờ siêu thị Quân Thành phát triển mạnh đến mức nào, nhưng nghĩ đến năm phần trăm cổ phần thì cũng đủ cho đứa con Hồng Giang của mình không cần lo lắng gì cả, lại có thể nói là cơm no áo ấm cả đời. Người sống cả đời chẳng phải chỉ mong muốn con cái sống thoải mái sao? Ông lão nhà mình đúng là bướng bỉnh, không biết gì cả.
Tiền này đến tay cũng không phải là cướp đoạt, chính là đầu tư vào siêu thị Quân Thành vào lúc mới bắt đầu khai trương, dù là ai cũng không coi đó là một vấn đề, là phạm sai lầm. Đầu tư sẽ luôn có nguy hiểm, ai có thể đảm bảo sẽ có lợi nhuận.
Sau khi Lý Thiên Phóng cúp điện thoại thì Phương Xuân Lan thuận tay đặt một quả táo đã gọt sẵn ở bên cạnh chồng, nàng khẽ nói:
- Nói đến Tử Quân thì thấy nó có bản lĩnh không nhỏ, lại là người nhân nghĩa, trước kia đứa bé này kéo chúng ta nhập cổ phần, em còn tưởng rằng cậu ấy đến vay tiền thật. Anh nói xem, cạu ấy sao lại nghĩ đến biện pháp vay tiền để cho mình nhập cổ phần? Bây giờ tất cả thành phố trong tỉnh Chiết Giang này, có nơi nào mà siêu thị Quân Thành không mọc lên như nấm.
Lý Thiên Phóng khẽ gật đầu, nhưng hắn cũng không đặt sự việc lên trên vấn đề của siêu thị Quân Thành. Hắn nghĩ đến cuộc điện thoại của thủ trưởng vào hôm nay, lại nghĩ đến Vương Tử Quân, thế là không khỏi cầm một điếu thuốc lên châm lửa.
Năm xưa thấy anh em Vương Quang Vinh không đi cùng đường, lúc đó Lý Thiên Phóng còn cảm khái thủ trưởng sẽ không có người kế tục, bây giờ xem ra lời nói của mình là hơi sớm.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, chiếc Santana cũng đưa Vương Tử Quân vào đại học Giang Thị, sau khi sắp xếp khách sạn cho Thái Thần Bân, Vương Tử Quân bước nhanh về nhà mình.
Vương Tử Quân rời khỏi nhà được hơn một tháng, bây giờ nghe được âm thanh quen thuộc của mẹ thì hắn có chút kích động. Triệu Tuyết Hoa thấy con trai quay lại thì càng vui vẻ, bà vừa hỏi han vừa nấu vài món ăn cho hắn.
Vương Quang Vinh đang ngồi trên ghế sa lông uống trà, Vương Tử Quân ăn cơm xong thì Triệu Tuyết Hoa mới đi đến ghế ngồi xuống, bà đưa ánh mắt dò xét nhìn con trai.
Vương Tử Quân đeo đôi dép lê đi đến ngồi xuống bên cạnh Vương Quang Vinh, sau đó cùng mẹ nói về những chuyện xảy ra trong nhà.
- Con về khi nào?
Vương Quang Vinh nhìn bộ dạng phấn chấn tinh thần của Vương Quang Vinh, lão trầm giọng hỏi.
- Con về hôm nay, có vài việc cần làm.
Vương Tử Quân cũng không giấu diếm, hắn thuận miệng nói ra những việc mình cần xử lý ở thành phố Giang Thị.
Kiếp sống phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy làm cho Vương Quang Vinh ngày càng thêm trầm ổn, nhưng lúc này nghe đứa con dùng giọng không quan tâm nói về những sự việc xảy ra hôm nay, trong lòng lão vẫn không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh: So chiêu với Tôn Xương Hạo, như vậy thì rõ ràng chờ đón cơn giận của chủ tịch Tôn Tiến Đông, tuy lão rất tin tưởng vào chỗ dựa của mình là Vương lão gia tử, thế nhưng nghĩ đến tình huống Tôn Tiến Đông kinh doanh nhiều năm ở tỉnh Chiết Giang, lão cũng cảm thấy bất an không yên.
- Chuyện này không có dư âm quay lại sao?
Vương Quang Vinh trầm ngâm một lát rồi dùng giọng trầm thấp nói.
- Không bố ạ!
Vương Tử Quân nhìn thẳng vào hai mắt Vương Quang Vinh, sau đó dùng giọng cực kỳ kiên định nói.
Vương Quang Vinh khẽ gật đầu, lão nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi nói:
- Hôm nay tỉnh ủy đưa đến một phần văn kiện, nói là trong quá trình thay đổi chế độ xã hội ở nhà máy cơ khí có xuất hiện hiện tượng xói mòn tài sản quốc hữu.
Nhà máy cơ khí? Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ:
- Chẳng lẽ người phụ trách thay đổi chế độ xã hội ở nhà máy cơ khí là chủ tịch Tôn?
Chủ tịch Tôn trong miệng Vương Tử Quân chính là bố của Tôn Khải, chính là phó chủ tịch thường vụ Tôn Lương Thăng, bây giờ có người tố cáo xuất hiện tình xuống xói mòn tài sản quốc hữu trong quá trình thay đổi chế độ xã hội của công ty cơ khí, rõ ràng là muốn nhắm về phía chủ tịch Tôn. Vương Tử Quân nghĩ đến những vấn đề trong công tác thay đổi chế độ xã hội một công ty, hắn chợt nhíu mày.
Thay đổi chế độ của xí nghiệp chính là một nan đề khó khăn vào thời đại này, mà những lãnh đạo nhận công tác thay đổi chế độ xã hội của xí nghiệp cũng không khỏi phải có chút nhượng bộ. Những nhượng bộ này cũng có nhiều tình huống, cũng có thể hiểu được, nhưng nếu có người muốn nắm nó để bới lông tìm vết, sợ rằng sẽ bùng lên những con sóng không nhỏ.
Bây giờ có người đứng ra tố cáo, như vậy có thể thấy bọn họ đang chĩa mũi dùi vào Tôn Lương Thăng.
Người ta ra tay cũng không chậm, Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống Tôn Xương Hạo lớn tiếng khiêu khích, hắn chợt cười lớn. Nếu muốn thì phải nhìn vào kết quả, ai thua ai thắng phải xem vào thủ đoạn của mình.
- Tỉnh ủy có ý kiến gì?
Vương Tử Quân tuy đã hiểu vấn đề nhưng vẫn nhịn không được phải hỏi Vương Quang Vinh.
- Răn trước ngừa sâu, trị bệnh cứu người, đảm bảo tài sản quốc hữu không bị xâm phạm.
Vương Quang Vinh nói bằng giọng rất khách khí và khách sáo, nhưng sau đó lại tiếp tục nói:
- Đây là chỉ thị mà bí thư Từ đã tự tay phê duyệt.
Bí thư Từ chính là Từ Song Lộ, Vương Tử Quân khi nghe thấy cái tên này thì hầu như cùng nghĩ đến cái tên của một người cùng ngã ngựa với Tôn Tiến Đông ở tỉnh Chiết Giang vào kiếp trước. Từ Song Lộ có thể nói là một đồng minh lớn của Tôn Tiến Đông, cũng chỉ vì có được sự ủng hộ của Từ Song Lộ mà Tôn Tiến Đông mới có thể đỗ trạng nguyên ở tỉnh Chiết Giang, cường thế vô cùng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
Rõ ràng Từ Song Lộ phê chỉ thị như vậy sẽ làm bốc lên con sóng ngất trời ở nhà máy cơ khí, hạch tâm của sóng gió chính là bố của Tôn Khải, là chủ tịch Tôn Lương Thăng.