Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2513: Người tốt chỉ cần làm tốt là được (2)

Hôm nay Liêu An Như nhìn biểu hiện của Vương Tử Quân mà không khỏi cảm thấy rất ngọt ngào, nàng nhìn thấy hắn lên tiếng trên đài chủ tịch, nàng cảm thấy giống như mình nhận được giải thưởng lớn của quốc tế, cảm thấy rất vui mừng.

- Két. Khi Liêu An Như đang dùng ánh mắt đầy tình cảm nhìn Vương Tử Quân, lúc này xe lại bị Vương Tử Quân thắng lại. Điều này làm cho Liêu An Như có chút kinh ngạc, nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, chợt thấy cũng không có thứ gì chắn đường.

"Làm sao vậy?" Khi Liêu An Như còn đang cảm thấy nghi hoặc thì Vương Tử Quân đã khẽ nói: - Chờ anh một chút, anh đi xuống xe một chút.

Liêu An Như nhìn về phía Vương Tử Quân đi xuống xe, chợt thấy có vài người đang đi đến. Dưới ánh đèn nhìn không rõ ràng tướng mạo của những người kia, thế nhưng nhìn từ phương diện trang phục thì biết bọn họ đều là thanh niên.

Với thân phận của Vương Tử Quân thì sao lại phải xuất hiện cùng những người kia? Liêu An Như thầm nghi hoặc, thế nhưng nàng vẫn đàng hoàng ngồi trên xe.

- Xe ở đây rồi, chúng ta về nhà thôi. Lỗ Trạch Cảnh đỡ Văn Ngư Nhi có vẻ say khướt mà nụ cười trên mặt có vài phần thần bí, vài người đàn ông đi phía sau nở nụ cười vui vẻ nhìn hai người.

- Tôi...Tôi phải về nhà, tôi có chút chóng mặt. Văn Ngư Nhi lúc này đã không còn đứng vững, nàng chao đảo người, thiếu chút nữa động vào một thùng rác ở bên cạnh.

- Về nhà không có gì hay, đi thôi, chúng ta đi uống rượu, anh biết một chỗ rất hay. Lỗ Trạch Cảnh nói, hắn định ôm lấy Văn Ngư Nhi, thế nhưng Văn Ngư Nhi dùng sức đẩy hắn ra, làm cho hắn thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Vài tên thanh niên đi theo Lỗ Trạch Cảnh tuy muốn cười nhưng không dám, dù sao thì bọn họ cũng là người đi theo Lỗ Trạch Cảnh, nếu Lỗ Trạch Cảnh nổi giận thì tháng ngày sau đó của bọn họ cũng không tốt lành gì.

Lỗ Trạch Cảnh cố gắng đứng vững người, hắn không những không nổi giận mà còn nở nụ cười. Hắn bắt lấy tay của Văn Ngư Nhi rồi cười hì hì nói: - Tiểu Ngư Nhi của anh, em thật sự quá mạnh mẽ, đi theo anh đi thôi, lát nữa anh sẽ cho em thấy anh có mạnh hay không.

Nhưng khi bàn tay của Lỗ Trạch Cảnh chuẩn bị động lên người Văn Ngư Nhi, lúc này chợt phát hiện có người khác đang đỡ lấy Văn Ngư Nhi. Khi thấy người kia thì Lỗ Trạch Cảnh không khỏi trở nên ngẩn ngơ.

- Con bà nó, mày muốn làm gì? Mày có biết đại ca của bọn tao là ai không? Tao nói cho mày biết, đi đường phải chú ý, nếu không tao đánh chết mày. Một tên đàn ông luôn theo sát Lỗ Trạch Cảnh cảm thấy đã đến thời điểm mình được biểu hiện, thế là tiến lên một bước lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.

- Cút. Lỗ Trạch Cảnh lúc này vã mồ hôi hột, hắn có chút cảm giác say thế nhưng bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

- Mày có nghe lời anh của tao nói không? Mau chút đi, con bà mày... Người kia cho rằng Lỗ Trạch Cảnh nói với Vương Tử Quân, thế là không khỏi có thêm vài phần khí thế.

- Bốp. Lỗ Trạch Cảnh không dám cho tên kia tiếp tục lên tiếng, hắn cực kỳ sợ hãi từ tận đáy lòng với vị chủ tịch tỉnh này. Người này ép mình phải bị giam vài tháng ở thủ đô, khi ra đi còn bị bố mắng cho một chặp. Chính mình sở dĩ được thả ra cũng là vì người ta cũng không quá so đo, lần này nếu tiếp tục đắc tội Vương Tử Quân...

Sau khi tát tên thuộc hạ một cái nổ đom đóm, Lỗ Trạch Cảnh dùng giọng chú ý nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, ngài...Ngài sao lại...

Vương Tử Quân nhìn về phía Lỗ Trạch Cảnh, hắn trầm giọng nói: - Thế nào lại cho Tiểu Nghư Nhi uống say như vậy? Tôi nói cho anh biết, nếu như còn xuất hiện tình huống này, không nói đến bí thư Văn, tôi cũng không tha cho anh.

Vương Tử Quân nói rồi kéo Văn Ngư Nhi về phía mình nói: - Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.

Khi Vương Tử Quân kéo Văn Ngư Nhi, lúc này Văn Ngư Nhi chợt ngã nhào vào lòng hắn.

Vương Tử Quân căn bản chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ với những biểu hiện này của Văn Ngư Nhi, thế nhưng hắn không phát hiện ở phía sau không xa có ánh mắt lóe lên hào quang.

- Chủ tịch Vương, tôi chỉ muốn...Muốn Ngư Nhi tỉnh rượu. Nhìn Văn Ngư Nhi ngã vào lòng Vương Tử Quân, Lỗ Trạch Cảnh không khỏi nuốt nước miếng. Hôm nay hắn trăm phương ngàn kế rủ Văn Ngư Nhi đi uống rượu, thấy kế hoạch sắp thành công, không ngờ miệng đến miệng lại mọc cánh bay mất, lại đụng phải Vương Tử Quân.

Mình sao lại như vậy, vừa ra khỏi cửa thì gặp Vương Tử Quân. Tuy cảm thấy ngột ngạt nhưng lỗ trạch cảnh vẫn cẩn thận nói với Vương Tử Quân.

Lỗ Trạch Cảnh căn bản thật sự nổi giận với vị chủ tịch Vương này, khi chủ tịch Vương nhìn về phía hắn, càng giống như một con sói đang nhìn vào mình.

Nếu như vị chủ tịch Vương này ra tay với mình, chính mình thật sự không có khả năng hoàn thủ. Tuy nghĩ như vậy nhưng Lỗ Trạch Cảnh đối mặt với chất vấn của Vương Tử Quân thì vẫn cảm thấy luống cuống tay chân. Tên côn đồ bị Lỗ Trạch Cảnh tát cho suýt ngất xỉu căn bản cảm thấy đi cũng khó mà ở cũng không hay.

Bọn họ nhìn vào động tác của Lỗ Trạch Cảnh thì ý thức được ông chủ của mình gặp phải người khó chơi, ba chữ chủ tịch Vương phát ra từ miệng Lỗ Trạch Cảnh càng làm cho bọn họ cảm thấy muốn hôn mê. Khi đám người cảm thấy lo lắng, có vài tên lặng lẽ đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, không khỏi thầm than: "Trời ạ, chẳng lẽ đây là chủ tịch Tiểu Vương thường hay xuất hiện trên tivi sao?"

- Hừ! Vương Tử Quân căn bản không muốn dài dòng với Lỗ Trạch Cảnh, hắn nhìn thoáng qua Văn Ngư Nhi rồi nói: - Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.

Văn Ngư Nhi lảo đảo bị Vương Tử Quân kéo lên tay lái phụ, sau khi đẩy cô gái này lên xe, Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Liêu An Như ở phía sau theo bản năng rồi nở nụ cười bất đắc dĩ. Hắn chỉ khẽ nói: - Đây là con gái của bí thư Văn, không thể bỏ qua được.

- Tử Quân, thật sự là anh sao? Tôi không nằm mơ đấy chứ? Không chờ Liêu An Như trả lời, Văn Ngư Nhi chợt dùng ánh mắt mê ly nhìn Vương Tử Quân rồi lẩm bẩm.

Văn Ngư Nhi nói ra những lời này không khỏi làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác đổ mồ hôi hột. Hắn không ngờ tiểu nha đầu này lại xưng hô với mình như vậy, hắn nhanh chóng đưa mắt nhìn Liêu An Như, chợt thấy nàng đang dùng ánh mắt trêu tức nhìn mình.

- Nha đầu này đúng là, uống rượu thì nói bậy bạ, sao cô có thể nói như vậy với một người cùng cấp bậc với bố của mình được? Vương Tử Quân không thể làm cho Liêu An Như hiểu lầm, hắn nghiêm mặt khiển trách Văn Ngư Nhi.

- Anh Tử Quân, điều này không liên quan đến bố tôi, anh chính là anh Tử Quân của tôi. Văn Ngư Nhi mê mẩn ngản đầu lên, sau đó nàng đưa ngón tay nhỏ sờ về phía Vương Tử Quân: - Anh không phải chỉ lớn hơn tôi chục tuổi sao? Tôi thích anh thì thích anh, làm sao không được? Anh làm gì được tôi?

Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác thất bại, hắn đưa bàn tay của Văn Ngư Nhi ra, sau đó xấu hổ nói với Liêu An Như: - Anh thấy nên sắp xếp phòng cho tiểu nha đầu này, em chăm sóc cô ấy một chút, anh thấy cô ấy quá say rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất