Nếu phân tích ở phương diện cân đối quyền lực, nếu lần này thật sự phải thỏa mãn ý nguyện của Vương Tử Quân, như vậy phương án nhiệm kỳ mới căn bản là có mười phần sai, ít nhất cũng là một phen uổng công vô dụng. Uông Thanh Minh thầm nghĩ như vậy, thế là ánh mắt nhìn về phía Sầm Vật Cương càng thêm không yên.
Sầm Vật Cương nhìn Uông Thanh Minh đang cẩn thận đứng ở phía đối diện với mình, thế là hắn miễn cưỡng cười nói: - Tôi biết rồi.
Uông Thanh Minh lúc này cực kỳ không yên, hắn căn bản hiểu rõ tính tình của Sầm Vật Cương. Tuy lúc này Sầm Vật Cương biểu hiện điềm nhiên như không, thế nhưng thực tế thì bí thư Sầm đang nổi giận.
Vương Tử Quân này rõ ràng là người nắm lợi thế thì căn bản là không buông ta. Uông Thanh Minh trầm ngâm giây lát, sau đó khẽ nói: - Bí thư Sầm, nếu không thì tôi đi tìm bí thư Văn, mong anh ấy ra mặt trưng cầu ý kiến của chủ tịch Vương?
Để cho Văn Thành Đồ ra mặt, đây là biện pháp duy nhất của Uông Thanh Minh. Tuy hắn căn bản xem thường Văn Thành Đồ, thế nhưng lúc này không thể không thừa nhận Văn Thành Đồ căn bản cao hơn hắn một bậc, ưu thế này cũng biểu hiện rất rõ ràng.
Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Trưởng phòng Thanh Minh, anh cứ đi đi, chuyện này tôi tự xử lý.
Thật lòng thì Uông Thanh Minh căn bản rất tình nguyện muốn giải nạn cho bí thư Sầm, thế nhưng dưới tình huống này thì không còn nằm trong tầm tay khống chế của hắn. Khi hắn đi vào trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, hắn căn bản muốn đẩy chuyện này ra, bây giờ xem như đã đạt được mục đích, thế là dùng giọng biết thời thế nói: - Bí thư Sầm, vậy ngài cứ vội vàng đi, tôi đi trước.
Sầm Vật Cương nhìn Uông Thanh Minh rời đi mà không khỏi thở dài một hơi, hắn nâng ly lên uống một ngụm, sau đó đứng lên. Vương Tử Quân có thể không có ý kiến sao? Người ta không có ý kiến rõ ràng là chờ mình đi qua.
Sầm Vật Cương nghĩ đến ý nghĩa của phương pháp biểu hiện thái độ của Vương Tử Quân mà không khỏi nổi giận muốn vỗ bàn. Lão thậm chí còn muốn gọi Uông Thanh Minh quay lại, không phải là Vương Tử Quân anh không có ý kiến sao? Được, tôi sẽ phổ biến theo nội dung của phương án.
Thế nhưng Sầm Vật Cương biết rõ hậu quả của sự kiện mình cố chấp như vậy là gì.
Chính mình bây giờ rõ ràng là lấy dây buộc mình, chuyện này nên làm gì bây giờ? Cho Văn Thành Đồ đi qua sao?
Vương Tử Quân lần này có quyết tâm không cúi đầu với mình, nếu không sẽ không nói với Uông Thanh Minh những lời như vậy. Nếu như mình không tìm Vương Tử Quân thương lượng sự việc, như vậy người ta sẽ thúc đẩy sự việc con sông Thanh Sa. Sầm Vật Cương là người cầm lái tỉnh Mật Đông, thế nên căn bản phải chịu trách nhiệm đối với nhưng tai họa ngầm ở con sông này. Như vậy phương án nhiệm kỳ mới của phòng tổ chức căn bản sẽ bị phí đi phân nửa.
Một phương án phí đi phân nửa, xem như là bị bỏ qua, phổ biến nó ra còn ý nghĩa gì không?
Sầm Vật Cương thở dài một hơi, lão đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cổ kim nội ngoại xưa nay đều chú trọng người chí lớn, chú trọng hoàn thành việc lớn, những người như vậy cần phải có trí tuệ, có sự khiêm tốn, được một không vinh mất một không nhục, phóng khoáng sảng khoái. Vì sự phát triển của Mật Đông, chính mình cúi đầu một chút có gì là không được?
Nhưng nếu như mình cúi đầu, người bình thường tuy không biết gì, thế nhưng Sầm Vật Cương tin tưởng những người đang ngồi ở vị trí cao đều xem như thầm hiểu rõ vấn đề.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Phương Anh Hồ đi đến. Hắn là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, lúc này hắn không thể không đến. Khi thấy Sầm Vật Cương đang nhìn ra ngoài cửa sổ thì hắn không khỏi trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, ai gây chuyện thì phải chịu trách nhiệm, ngài không cần lo lắng về phương diện này.
Phương Anh Hồ nói ra những lời này thật sự có một nửa là thật tình, một nửa như vậy chính là bất mãn với hành vi của Vương Tử Quân. Hơn nữa hắn là thư ký trưởng, hắn lúc này càng không thể giả vờ như không biết. Uông Thanh Minh có thể đi nhưng hắn căn bản là không thể đi được.
Ai bảo hắn là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy? Người ngoài nhìn vào thấy công tác của hắn rất đơn giản, nhưng hắn là người đi theo sau lưng Sầm Vật Cương, hắn càng phải làm những gì mình nên làm. Sự việc này nói ra thì đơn giản, thậm chí là đơn điệu, không có vấn đề gì cả, thế nhưng thực tế thì Phương Anh Hồ cảm thấy áp lực của mình là rất lớn.
Nói nhiều thì lãnh đạo sẽ cảm thấy anh không biết tự lượng sức, nói năng lung tung, khoa tay múa chân; nói ít thì lại bị người ta cho rằng sẽ nghĩ nhiều, không chịu bày mưu tính kế cho lãnh đạo, thế cho nên những người như Phương Anh Hồ căn bản khó thể nắm chắc được.
Trong sự kiện này Phương Anh Hồ biết mình căn bản không thể cho ra quyết sách gì thay cho Sầm Vật Cương, thế nhưng hắn vẫn nói ra lời đề nghị của mình. Nói đúng thì xem như hắn hiến kế cho lãnh đạo; nếu nói không đúng, lãnh đạo chỉ cười bỏ qua mà thôi. Dựa vào chỉ số thông minh của một người làm cấp dưới, sao có thể anh minh hơn lãnh đạo của mình? Dựa theo kinh nghiệm quan trường của Phương Anh Hồ, hắn tin tưởng một vị thủ hạ có thiếu hụt căn bản sẽ được lãnh đạo tín nhiệm hơn một kẻ quá anh minh.
Sầm Vật Cương quay đầu nhìn thoáng qua Phương Anh Hồ, sau đó cười cười nói: - Anh Hồ, bây giờ cũng không phải là lúc hờn dỗi, chúng ta đã thua, thế nên phải chấp nhận thua, anh nói xem có đúng không?
Phương Anh Hồ nhìn gương mặt tươi cười của Sầm Vật Cương, hắn không khỏi cảm thấy trong lòng càng không thoải mái. Hắn pha trà châm nước cho bí thư Sầm, sau đó khẽ nói: - Bí thư, ngài để cho trưởng phòng Uông đi trưng cầu ý kiến của anh ta, như vậy đã quá nể mặt anh ta rồi, anh ta cho ra hành vi như vậy không phải đạp vào thể diện của ngài sao?
Sầm Vật Cương không trả lời câu nói của Phương Anh Hồ, nhưng đã hai lần lão trưng cầu ý kiến của Vương Tử Quân, tình cảnh này hiện ra trong đầu lão, khi đó chính mình rõ ràng là từng bước ép sát Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân rõ ràng là không nuốt trôi cơn tức này, chuyện này nếu đặt lên người mình, chỉ sợ mình cũng không bao giờ bỏ qua.
Nhưng nếu tự mình đi tìm Vương Tử Quân, Sầm Vật Cương cảm thấy gương mặt của mình nóng ran lên. Cả đời này, cho dù là thời tuổi trẻ thanh niên thì lão cũng chưa từng uất ức như vậy. Sầm Vật Cương thầm nghĩ như thế, thế là bàn tay không khỏi xiết chặt lại.
- Bí thư Sầm, nếu không thì tôi đến gặp bí thư Văn nhé? Phương Anh Hồ nhìn Sầm Vật Cương rơi vào trầm ngâm thì dùng giọng đề nghị nói.
Sầm Vật Cương chần chờ giây lát rồi cuối cùng gật đầu nói: - Vậy anh đi đến nói với bí thư Văn, nói ra ý nghĩ của tôi, hai người các anh đi trưng cầu ý kiến của chủ tịch Vương cho tôi.
Phương Anh Hồ gật đầu nói: - Bí thư cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này.