Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2634: (P2): Thành tâm gặp mặt thì linh.​

- Hiểu Bạch, cậu bận rộn gì vậy? Sầm Vật Cương khoát tay áo với Triệu Hiểu Bạch, lão nở nụ cười chân thành nói: - Cậu còn trẻ, cần phải phấn chấn tinh thần, có chí khí, dám đánh dám liều mạng, cũng đừng nên cho ra bộ dạng già nua như thế.

Triệu Hiểu Bạch là thư ký của Vương Tử Quân, hắn cũng có không ít lần gặp mặt bí thư Sầm, nhưng lại có rất ít lần được trò chuyện với lãnh đạo.

Vì vậy khi thấy Sầm Vật Cương chủ động tìm đến thì hắn thật sự có vài phần sợ hãi. Hắn vừa mời Sầm Vật Cương ngồi xuống vừa châm trà rót nước, hầu như bận rộn rối tinh rối mù, trong đầu lại liên tục suy xét, không biết Sầm Vật Cương đến chỗ mình làm gì?

Sầm Vật Cương tất nhiên không phải đến tìm mình, người bí thư Sầm cần tìm là chủ tịch Vương.

- Bí thư Sầm, chủ tịch Vương đang ở trong phòng, tôi sẽ dẫn đường cho ngài.

Sầm Vật Cương vung tay cho Triệu Hiểu Bạch đặt ly trà xuống, sau đó cười nói: - Tôi có chút chuyện cần thương lượng với chủ tịch Vương, trong phòng anh ấy có người nào không?

- Bí thư, cũng không có người nào cả. Nếu như là thường ủy tỉnh ủy bình thường thì Triệu Hiểu Bạch sẽ còn phải đi vào xin chỉ thị của Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ người đến là Sầm Vật Cương, hắn căn bản không biết nên làm gì cho tốt.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Triệu Hiểu Bạch có kinh nghiệm như vậy.

- Đi thôi, tôi vào trò chuyện với chủ tịch Vương. Sầm Vật Cương đặt ly trà Triệu Hiểu Bạch vừa rót lên bàn, sau đó thản nhiên nói.

Triệu Hiểu Bạch tất nhiên không dám nói gì, hắn đi bên cạnh Sầm Vật Cương. Hắn nhìn Sầm Vật Cương ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước mà không khỏi nghĩ đến tình huống trước đó đến nhà dượng Kim Chính Thiện, hắn nói rằng hai ngày qua Uông Thanh Minh và Văn Thành Đồ đến tìm chủ tịch Vương, nhưng dượng chỉ mỉm cười mà không nói gì.

- Bí thư Sầm, ngài sao lại đến chỗ của tôi thế này? Mời ngài ngồi. Vương Tử Quân thấy Sầm Vật Cương xuất hiện bên cửa ra vào thì cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, hắn nhanh chóng đứng lên.

Sầm Vật Cương nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, lão thầm nghĩ: "Nếu không phải là anh ép buộc tôi, tôi sẽ đến đây sao?"

Nhưng ngoài miệng thì Sầm Vật Cương lại cười nói: - À, tôi đi ra ngoài một chút, đi đến dưới phòng làm việc của anh, muốn xem anh đang bận rộn công tác gì.

Hai người nói chuyện rồi ngồi xuống ghế sa lông. Sầm Vật Cương chỉ vào một chậu hoa đối diện rồi nói: - Tôi cũng có một chậu hoa thế này, nhưng nó lại không được lớn như của chủ tịch Vương.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Sầm nếu thích thì tôi sẽ nói Hiểu Bạch mang sang cho ngài.

- Ha ha ha, chủ tịch Tử Quân, có câu không nên cướp thứ tốt của người khác, đây là thứ anh thích, tôi sao có thể lấy về được? Sầm Vật Cương khoát tay áo rồi nói tiếp: - Tử Quân, công tác phòng lụt lần này làm cho Mật Đông chúng ta trở nên tỉnh táo hơn, may mà không có chuyện gì lớn xảy ra, bây giờ nghĩ lại mà không khỏi giật mình sợ hãi.

- Hơn hai mươi năm chưa từng phát sinh lũ lụt, tư tưởng của mọi người căn bản cũng lơ là mất cảnh giác, đây là điều khó tránh khỏi. Vương Tử Quân uống một hớp trà rồi trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói: - Nhưng sự kiện này gõ vang hồi chuông cảnh báo cho chúng ta, có một số việc thật sự không như toan tính của mọi người.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Sầm Vật Cương chợt cười nói: - Chúng ta nên ban thưởng thì phải ban thưởng với những đơn vị có biểu hiện tốt trong công tác chống lụt lần này. Dù sao thì các đồng chí cũng phải trả giá và cố gắng rất nhiều, chúng ta không thể để cho đồng chí của mình làm việc mà lại bị hại, anh nói xem có đúng không?

- Bí thư nói rất đúng. Vương Tử Quân dùng giọng khẳng định nói.

Sầm Vật Cương nhìn bộ dạng cực kỳ tôn kính của Vương Tử Quân mới mình, thế là không khỏi cảm thấy có vài phần bi thương. Đừng nhìn Vương Tử Quân tôn trọng mình như vậy mà lầm, thực tế mình đang phải chạy đến cầu hòa với người này.

Hơn nữa vị lãnh đạo trẻ tuổi ngồi đối diện với mình cũng không phải dịu dàng ngoan ngoãn như những gì đang biểu hiện. Đây là một người cực kỳ mạnh mẽ, mình không thể không thỏa hiệp với anh ta, như vậy anh còn cái gì để mà ôn hòa với người ta?

Sầm Vật Cương rất muốn chấm dứt sự kiện trò chuyện lần này, thế nhưng lão biết mình cần phải bày ra thành ý. Sau khi bàn vài chuyện với Vương Tử Quân, lúc này lão mới nói: - Chủ tịch Tử Quân, bây giờ công tác nhiệm kỳ mới rất quan trọng, tất cả các tỉnh thành anh em đều đã có động tác khá mạnh, tỉnh Mật Đông chúng ta cũng không nên trì hoãn. Anh cảm thấy phương án nhiệm kỳ mới của phòng tổ chức có gì không ổn thì cứ trực tiếp nói với đồng chí Uông Thanh Minh.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Sầm Vật Cương, mặc dù hắn có chút đồng tình với vị bí thư tỉnh ủy về buổi xế chiều, thế nhưng nó lại nhanh chóng tan thành mây khói. Sớm biết thế thì trước đó gắng gượng làm gì? Nếu như không phải ngay từ đầu anh là người gây sự, tôi cũng không ép anh tự mình đến đây như thế này.

Nhưng Sầm Vật Cương bây giờ đã đi đến cúi đầu, Vương Tử Quân căn bản không dám làm quá mức. Đánh chết người thì cũng bị trọng thương, chỉ cần mình tranh thủ được lợi ích của mình, căn bản không cần cho ra hành vi cá chết lưới rách.

- Trước đó trưởng phòng Uông có đến trưng cầu ý kiến của tôi, tôi đã nói qua ý kiến của mình rồi. Vương Tử Quân cười cười rồi khẽ nói.

- Ha ha ha, như vậy thì tốt, xem ra Thanh Minh vì quá bận rộn mà hồ đồ rồi. Sầm Vật Cương nói hai câu rồi cười tiếp tục: - Bây giờ lũ lụt đã được khống chế thế nhưng chúng ta cũng không nên buông lỏng công tác này.

- Bí thư cứ yên tâm, tôi biết rõ nên làm thế nào. Vương Tử Quân biết rõ hai người căn bản đã nói xong, Sầm Vật Cương bây giờ nói như vậy căn bản là vì muốn biểu hiện rõ ý nghĩa sự việc mình đến tìm gặp mình.

Hai người chấm dứt trò chuyện sau nửa giờ vui vẻ bàn luận, Sầm Vật Cương rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi Sầm Vật Cương rời đi, Vương Tử Quân đi xuống đến tận dưới lầu tiễn chân bí thư Sầm.

Hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy đều đi ra, đây hầu như là cục diện hài hòa trong mắt nhiều người. Thậm chí có nhiều người lén đứng bên cửa sổ nhìn hình bóng của hai vị lãnh đạo.

Sầm Vật Cương có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người, tuy lão có biểu hiện cực kỳ ôn hòa bình tĩnh, thế nhưng sự kiện này mình vẫn là người mất mặt.

Tin chắc không bao lâu nữa quan trường Mật Đông sẽ biết rõ mình đi sang gặp mặt Vương Tử Quân là vì vấn đề gì.

Càng là như vậy thì Sầm Vật Cương càng không nên có biểu hiện nào khác thường. Khi đi đến dưới lầu khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, Sầm Vật Cương trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, anh mau quay về thôi, tôi còn có chuyện, khi nào có thời gian hai chúng ta sẽ tiếp tục bàn luận.

Vương Tử Quân nhìn nụ cười có chút căng cứng của Sầm Vật Cương, hắn khẽ cười nói: - Bí thư cứ bận rộn công tác, nếu có chuyện gì ngài gọi điện thoại cho tôi đi qua là được.

- Ha ha, tốt. Sầm Vật Cương định nói thêm một câu, thế nhưng cuối cùng chỉ còn lại một chữ tốt. Hai người hôm nay xem như đối thoại ngầm hiểu rõ lẫn nhau, lão cần gì phải kiếm cớ này nọ làm gì cho mệt?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất