Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2668: Hai bút cùng vẽ biết thời biết thế.​ (2)

"Chân Đông Chính? Thạch Kiên Quân có quan hệ gì với người này?" Vương Tử Quân thầm nghi hoặc, lại cảm thấy điều này không có gì là bất ngờ. Chân Đông Chính có độ tuổi tương đồng với Thạch Kiên Quân, lại cùng nhau lớn lên một chỗ, tuy hai người có vị trí chênh lệch khá lớn, thế nhưng nếu như hai người không biết nhau thì căn bản là quá kỳ quái.

- À, tôi có gặp qua giám đốc Chân một lần, căn bản là không thể nhớ được. Vương Tử Quân thầm suy đoán ý nghĩ của Thạch Kiên Quân gặp Chân Đông Chính, hắn không khỏi mở miệng cười ha hả nói.

- Người này là như vậy, nhìn thuận mắt thì đầu tiên có quan hệ khá thân thiết, nhưng nếu như không vừa mắt, căn bản thế nào cũng không thoải mái. Thạch Kiên Quân cười hì hì dùng giọng thản nhiên nói: - Ngay cả Chân lão cũng có ấn tượng không tệ với anh, nói anh là người dám nghĩ dám làm.

- Ha ha ha. Vương Tử Quân căn bản nghe câu đánh giá dám nghĩ dám làm mà không nhịn được phải cười hai tiếng, tiếng cười của hắn làm cho Thạch Kiên Quân cảm thấy kỳ quái nhưng lại không hỏi.

Thạch Kiên Quân giống như đã hiểu Vương Tử Quân cười vì cái gì, hắn không khỏi nói: - Chuyện này anh làm rất tốt, đối đãi với những ông cụ như vậy thì nên quấn chặt không tha. Nếu anh không dùng biện pháp kia để gặp mặt Chân lão, chỉ sợ không biết đến bao giờ mới được gặp.

- Tôi cũng không còn cách nào khác, dù sao cũng nhiều lần không được gặp mặt, tôi căn bản cũng không còn bao nhiêu thể diện.

- Được rồi, không cần được tiện nghi lại khoe mẽ, Chân Đông Chính người ta đã lớn tuổi như vậy, vì chuyện của anh mà bị mắng cho té tát. Thạch Kiên Quân nói đến đây thì cười hì hì nói: - Tôi có thể nghĩ ra được bộ dạng khó hiểu của anh ấy là thế nào.

Thạch Kiên Quân nói những lời này căn bản không phù hợp với thân phận, nhưng có thể đường đường chính chính mở miệng, căn bản không xem Vương Tử Quân là người ngoài. Căn cứ vào những lời này thì biết quan hệ giữa Thạch Kiên Quân và Chân Đông Chính là không tồi.

Vương Tử Quân cười cười nói theo Thạch Kiên Quân: - Bí thư Thạch, tôi cũng muốn được thấy bộ dạng của giám đốc Chân vào lúc đó là như thế nào.

- Chân lão quay về Mật Đông là một cơ hội tốt, tuy bây giờ ông cụ có biểu hiện không quản chuyện chung quanh, thế nhưng nếu làm cho ông cụ có hảo cảm, căn bản là cơ hội tốt. Thạch Kiên Quân thay đổi chủ đề rồi dùng giọng dặn dò nói.

Vương Tử Quân hiểu đây là lời thật tình của Thạch Kiên Quân, hắn không khỏi gật đầu nói: - Tôi hiểu điều này.

- À, tôi nghe nói em họ của Chân Đông Chính ở Mật Đông có vài phần tâm tư, là một giám đốc sở có lý lịch, nếu không trái với nguyên tắc thì nên biết thời biết thế, nên cho người ta cơ hội thuận nước dong thuyền. Thạch Kiên Quân nói những lời này giống như là đề nghị, thế nhưng lại có vài phần khẳng định.

Vương Tử Quân ừ một tiếng như tiếp nhận lời đề nghị của Thạch Kiên Quân, nhưng sau khi đặt điện thoại xuống, hắn lại có vài phần bức bối. Chuyện này nếu như thực hiện xong, chỉ sợ người ta chỉ cảm kích Sầm Vật Cương, dù sao cũng là bí thư Sầm nhắc đến chuyện này.

Dù Trương Bản Tiến có bỏ ra một vị trí cũng không ai chú ý đến mình.

Sầm Vật Cương căn bản là người làm tốt kế sách mượn lực đẩy lực.

Vương Tử Quân căn bản không phải không nỡ với một vị trí như vậy, nhưng ý nghĩa của nó căn bản làm cho người ta phải nín thở. Có thể đối phương đã nhờ Thạch Kiên Quân mở miệng, nếu như hắn còn cưỡng chế, căn bản không có chỗ tốt.

Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên vài ý nghĩ, hắn chợt nghĩ đến Trương Tiến. Không biết Trương Tiến bên kia điều tra tập đoàn Thăng Đốc như thế nào rồi? Vương Tử Quân có thể xác định mình chưa từng tiếp xúc với tập đoàn Thăng Đốc, thế nhưng khi nghe Sở Hồng Đạo báo cáo về tập đoàn Thăng Đốc, hắn chợt cảm thấy có vài vấn đề.

Vương Tử Quân thầm nghĩ và cảm thấy tâm huyết dâng trào, giống như tiềm thức có liên quan đến tập đoàn này, thế nhưng lại không thể nghĩ ra được.

- Bố bố, chiếu tướng. Tiểu Bảo Nhi ở bên cạnh dùng giọng hưng phấn hét lớn.

Vương Tử Quân giật mình từ trong trầm tư, hắn cúi đầu nhìn, phát hiện tướng của mình đã không còn chỗ trốn. Hắn thật sự không thể tin được thế cuộc trước mặt, hắn dùng giọng nghi hoặc hỏi: - Tiểu Bảo Nhi, còn thừa lúc bố không chú ý mà cầm ba quân cờ của bố, thắng cũng không vẻ vang, vì làm như vậy không phải là trẻ tốt.

- Con căn bản không giấu cờ của bố, đây là con chiến thắng đường đường chính chính. Bố, làm sao bố thua mà không chịu nhận? Lại bảo con chơi xấu? Tiểu Bảo Nhi vừa nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì nhếch miệng nhỏ lên, nước mắt chảy ra.

Vương Tử Quân nhìn vào gương mặt của con trai, cảm thấy con trai không nói dối, nhưng hắn không tin mình chỉ thất thần một chút mà thua như thế này được. Con trai mình căn bản là quá thông minh, lúc này mới bao nhiêu tuổi mà đánh cờ chỉ cần mình không toàn tâm toàn ý là có thể thắng được?

Vương Tử Quân nhìn bàn cờ vài lượt sau đó dùng giọng buồn bực nói: - Này...Bố nhớ đã ăn của con một quân mã, sao bây giờ lại có hai quân mã?

- Con...Bố không ăn ngựa của con, chính nó đã chạy lại rồi. Tiểu Bảo Nhi bị nhìn ra sơ hở thì dùng giọng có chút bối rối nói.

Vương Tử Quân vừa nhìn bộ dạng của Tiểu Bảo Nhi thì một hào khí của người cha bốc lên trời. Có con thì người cha căn bản sẽ kiêu ngạo đứng thẳng, luôn biểu hiện mình mạnh mẽ để con cái học hỏi, không bao giờ để con cái chịu uất ức. Tiểu Bảo Nhi ơi là Tiểu Bảo Nhi, con lớn lên giống bố như đúc, ngay cả phương diện gây tai vạ cũng như nhau, sao lại thông minh như vậy?

- Ha ha ha, con không suy nghĩ xem làm sao để đánh bại bố, lại thừa dịp bố không chú ý để gian lận, như vậy cũng không phải là nam tử hán. Vương Tử Quân cười cười vỗ vai con trai rồi nói" - Được rồi, hôm nay đến đây thôi, con đi học rồi đi ngủ thôi.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng không cam lòng của Tiểu Bảo Nhi, hắn lập tức đứng lên. Hắn cảm thấy mình và vợ đã đủ nuông chiều con trai, nhưng có một vài phương diện cần phải ép con trai tuân thủ, không thể vi phạm được. Bây giờ đến lúc Tiểu Bảo Nhi phải đi ngủ, căn bản phải thực hiện đúng nội quy. Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của mình, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó mới bấm số điện thoại của Lý Chinh Siêu, chỉ vang lên vài tiếng chuông thì Lý Chinh Siêu nghe máy.

- Chủ tịch, ngài còn chưa nghỉ ngơi nữa sao? Lý Chinh Siêu nói bằng giọng điệu có vài phần vui vẻ.

Vương Tử Quân nghe lời nói của Lý Chinh Siêu mà cảm thấy thả lỏng hơn vài phần, hắn thản nhiên nói: - Thời gian còn sớm, bí thư Lý không phải cũng còn chưa nghỉ ngơi sao?

Hai người nói vài câu chuyện, Vương Tử Quân khẽ nói: - Chuyện điều tra tập đoàn Thăng Đốc thế nào rồi?

- Chủ tịch Vương, chúng tôi đã kiểm tra, tập đoàn Thăng Đốc chỉ có một văn phòng ở tỉnh Mật Đông. Còn phương diện nhà xưởng của bọn họ ở vùng duyên hải, chúng tôi đã trải qua điều tra sơ bộ, cảm thấy tồn tại không ít vấn đề.

Lý Chinh Siêu nói đến đây thì kiên định nói: - Đây là một công ty có vấn đề.

- À, các anh nên điều tra cẩn thận, không nên đánh rắn động cỏ, cũng không để cho người của tập đoàn Thăng Đốc có thể chạy trốn. Vương Tử Quân thở dài một hơi, trong miệng khẽ cười nói.

- Tôi đã sắp xếp xong. Lý Chinh Siêu nói đến đây thì khẽ nói: - Chủ tịch Vương, dựa theo những gì chúng tôi nắm giữ được, căn bản đã cho ra vài phán đoán, ngài xem chúng tôi nên hành động vào lúc nào?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất