Bí Thư Trùng Sinh

Chương 300: Đón xe cáo trạng

Tề Chính Hồng có thân hình cao lớn, trên gương mặt hình chữ quốc luôn treo nụ cười nhàn nhạt, hiện lên trong mắt người đối diện rất có lực tương tác. Dương Quân Tài đứng bên cạnh hắn tuy có tinh thần cao độ, anh tuấn trẻ tuổi, thế nhưng nếu so sánh với Tề Chính Hồng thì khí thế lại thua kém rất nhiều.

- Vị này chính là phó bí thư huyện ủy, thay mặt chủ tịch của huyện Lô Bắc chúng tôi, đồng chí Vương Tử Quân. Tuy đồng chí Vương Tử Quân còn trẻ nhưng lại là người giúp đỡ tôi rất nhiều, khi tôi mới đến huyện Lô Bắc thì cũng có chút luống cuống tay chân, nếu như không phải có chủ tịch Vương, cũng không biết tôi còn chết bao nhiêu tế bào não.

Dương Quân Tài chờ đến khi Tề Chính Hồng đi đến trước mắt Vương Tử Quân thì dùng giọng tràn đầy nụ cười để giới thiệu.

Tuy gương mặt Dương Quân Tài tràn đầy nụ cười nhưng cách hắn sử dụng từ ngữ lại không quá tốt, dưới tình huống bình thường thì bí thư đều nói là hợp tác với chủ tịch, nhưng bây giờ lại bóng gió dùng hai chữ giúp đỡ, tất nhiên ý nghĩa của nó đã quá rõ ràng. Vương Tử Quân anh dù có vênh váo lên trời thì dù thế nào cũng chỉ là lãnh đạo hàng thứ hai mà thôi.

Thủ đoạn nhỏ của Dương Quân Tài cũng không thể gạt được Vương Tử Quân, càng không thể gạt được Tề Chính Hồng. Lúc này hai con người đen nháy của Tề Chính Hồng dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Vương Tử Quân, dù hắn là chủ tịch tỉnh, thế nhưng cũng không phải là lần đầu tiên được nghe thấy cái tên Vương Tử Quân.

Dương Quân Tài mời mình đến huyện Lô Bắc, không phải chỉ vì cho ra một chỗ dựa, cũng không phải vì đề cao khí thế, không phải là vì muốn ngăn chặn tên Vương Tử Quân này sao? Trong lòng Tề Chính Hồng thì Vương Tử Quân là một kẻ mười phần du côn, là loại cán bộ địa đầu xà, nếu không như vậy thì sao có thể làm cho một nhân vật ưu tú nhất đời thứ ba của Dương gia với tài nguyên cuồn cuộn lại bó tay chịu trói, căn bản không thể nào thi triển được thủ đoạn nào?

Tề Chính Hồng ôm những suy đoán theo bản năng ở trong lòng, khi hắn nhìn thấy Vương Tử Quân còn muốn trẻ tuổi hơn cả Dương Quân Tài thì trong lòng càng kinh ngạc. Đặc biệt là sau khi đối phương nghe được những lời nói tràn đầy khiêu khích của Dương Quân Tài thì vẫn nói cười và có gương mặt không chút biến đổi, điều này càng làm cho hắn sinh ra cảm giác người này rất bất phàm.

- Chào chủ tịch Tử Quân, anh còn trẻ như vậy mà đã đảm nhiệm vị trí chủ tịch huyện, rõ ràng là người khai sáng cho tỉnh Sơn Nam chúng ta, hy vọng anh công tác không kiêu ngạo, có thể hợp tác tốt với một bí thư huyện ủy trẻ tuổi như Quân Tài, đưa huyện Lô Bắc phát triển lên một giai đoạn mới.

Khi Tề Chính Hồng bắt tay Vương Tử Quân thì lên tiếng, giọng điệu khá lớn.

Vương Tử Quân cảm nhận được khí thế khủng khiếp bùng ra trên người Tề Chính Hồng, lúc này trong lòng càng thêm bình tĩnh. Tề Chính Hồng nhìn qua thì rất có phong thái của lãnh đạo tỉnh, câu nói dạo đầu cũng rất có nghệ thuật lãnh đạo, giọng điệu mạnh mẽ, không lệch đi đâu, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất thoải ámi. Nhưng những lời như vậy cũng có ý nghĩa muốn nói với tất cả cán bộ có mặt nơi đây, ý nghĩa rất đúng chỗ nhưng cũng có vài phần mờ mịt, rõ ràng cần người ta cảm ngộ mới hiểu hết được.

Trên quan trường trước nay đều không thiếu những người thông minh giỏi cảm ngộ, chủ tịch Lý Dật Phong của thành phố An Dịch là một người cực kỳ giỏi nhìn mặt nói chuyện, lúc này ánh mắt nhìn về phía Dương Quân Tài càng thêm dịu dàng thắm thiết, vẻ mặt nhìn Vương Tử Quân lại có chút ngưng trọng.

Tề Chính Hồng mỉm cười cùng bắt tay với đám thường ủy huyện ủy, bộ dạng cực kỳ thân thiết. Nhưng uy thế biểu hiện ra ngoài như có như không lại làm cho đám người Tân Quân Tắc và Hàn Minh Khải cảm thấy có chút kinh sợ.

Tuy Tề Chính Hồng chỉ đến huyện Lô Bắc một ngày nhưng hành trình này lại được sắp xếp tràn đầy, trong phòng họp lớn của huyện ủy, Tề Chính Hồng đang lên tiếng cực kỳ nhiệt tình, xem như nể mặt huyện Lô Bắc.

- Người đi trước mở lối cho người đi sau...Sáng tạo ra một thời đại huy hoàng mới...

Tề Chính Hồng nói chuyện rất có ý nghĩa, âm thanh cao vút, làm cho người ta sinh ra cảm giác vui sướng vì được ủng hộ.

- Chủ tịch Vương, xem ra người ta lúc này căn bản không thèm che giấu mục đích.

Tiếu Tử Đông ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân chỉ cười cười mà không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn lại trịnh trọng nhìn về phía Tề Chính Hồng đang phát biểu. Hắn hiểu nụ cười của Tiếu Tử Đông, lúc này trên đài chủ tịch chẳng những có Tề Chính Hồng, Lý Dật Phong, Trình Vạn Thọ, còn có cả bí thư huyện ủy Dương Quân Tài.

Dựa theo những sắp xếp trước đó, Dương Quân Tài sẽ không được ngồi trên đài chủ tịch, hắn phải ngồi cùng một chỗ với Vương Tử Quân, ngồi bên dưới nghe lãnh đạo phát biểu. Thế nhưng lúc này hắn lại ngồi trên đài chủ tịch, không phải vì nguyên nhân gì khác, đó chính là yêu cầu của Tề Chính Hồng.

Tề Chính Hồng tuy chỉ nói một câu đơn giản thế nhưng lại hướng đến tất cả cán bộ của huyện Lô Bắc để bày tỏ ý kiến giúp đỡ Dương Quân Tài, hơn nữa lúc này ý nghĩ giúp đỡ càng thêm rõ ràng hơn.

Tề Chính Hồng phát biểu hơn hai mươi phút, sau đó hội nghị kết thúc, nhưng đó chỉ là bắt đầu trong hành trình đến huyện Lô Bắc của hắn. Sau đó hắn hào hứng bừng bừng cùng Lý Dật Phong, Trình Vạn Thọ đi thăm các hạng mục lớn như cầu đường An Lô, khu công nghiệp của huyện Lô Bắc.

Dưới sự cố gắng của nhóm người Vương Tử Quân và Trình Vạn Thọ, hành trình không có vấn đề, các vị thường ủy huyện ủy cũng không phát sinh vấn đề.

Lúc này người đến là một vị quan lớn thật sự rất dọa người, thật sự khó thể nào hầu hạ cho tốt. Vương Tử Quân cũng không còn là tên cán bộ trẻ tuổi xúc động, hắn cười tủm tỉm nhìn tất cả sự việc phát sinh trước mắt, giống như đám người cố gắng vây quanh nịnh hót không liên quan đến mình một chút nào.

Khi đi thăm khối công tác tư pháp của huyện Lô Bắc, Tề Chính Hồng cười tủm tỉm bắt tay thân thiết với các cảnh sát nhân dân, cũng lên tiếng yêu cầu bọn họ nhất định không ngừng cố gắng, chế tạo ra thời đại huy hoàng, hộ giá hộ tống vì sự phát triển kinh tế của huyện Lô Bắc, liên tục cho ra những cống hiến mới.

Khi Tề Chính Hồng sắp đi đến bắt tay với Đỗ Tiểu Trình, Vương Tử Quân chợt thấy Đỗ Tiểu Trình với gương mặt nghiêm túc đang trừng mắt nghịch ngợm với mình. Hắn còn chưa biết nữ cảnh sát nghịch ngợm này muốn đùa giỡn cái gì, chợt nghe thấy Đỗ Tiểu Trình mở miệng nói:

- Chủ tịch Tề, tôi có một vấn đề, không biết có thể hỏi anh không?

Những cô gái xinh đẹp rõ ràng có giấy thông hành đặc biệt, Tề Chính Hồng cũng có chút hảo cảm với cô gái cảnh sát xinh đẹp như hoa này. Tuy không nói lãnh đạo có ý nghĩ ở phương diện khác, nhưng hắn là một vị lãnh đạo cấp tỉnh đang ở vào tuổi trung niên, ai lại nhẫn tam từ chối vài câu hỏi của một nữ cảnh sát xinh đẹp?

- Có vấn đề gì thì cô cứ nói, tôi cũng muốn tìm hiểu về ý nghĩ của các vị đồng chí ở tuyến cơ sở.

Tề Chính Hồng nói vô cùng khoan dung độ lượng, thế nhưng đám người Lý Dật Phong và Trình Vạn Thọ nghe vào trong tai lại cảm thấy bồn chồn, trong lòng thầm hối hận. huyện Lô Bắc này sắp xếp như thế nào mà lại xuất hiện một nữ cảnh sát như thế này?

Tuy Hai người Lý Dật Phong cảm thấy rất sốt ruột nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy hứng thú của Tề Chính Hồng, bọn họ cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mà thôi. Tốt nhất là nữ cảnh sát này cho ra một câu hỏi làm cho chủ tịch Tề có hứng thú mà không có liên quan đến những chuyện xấu gì khác, như vậy chỉ xem là một chuyện nhỏ xem vào một quá trình lớn, căn bản không có vấn đề.

- Chủ tịch Tề, có phải tất cả thành tích đều phải có một phần của lãnh đạo không?

Cặp mắt đẹp của Đỗ Tiểu Trình chợt vụt sáng, nàng nhìn chằm chằm vào Tề Chính Hồng.

Tề Chính Hồng tuyệt đối không ngờ nữ cảnh sát lại cho ra một câu hỏi như vậy, mà câu hỏi này cũng rất đơn giản, thế là hắn cười ha hả nói:

- Vấn đề này cần phải phân ra làm hai phương diện để xem xét, các đồng chí chấp hành cụ thể như thế nào, lãnh đạo cho ra quyết sách ra sao, lúc đó mới khẳng định công lao. Thế nào, nữ đồng chí, công lao của cô bị người ta cướp đi sao? Nếu như có lời gì muốn nói, cô hoàn toàn có thể nói, tôi sẽ làm chủ cho.

Câu nói kế tiếp của Tề Chính Hồng thật sự có ý cười, khi thấy chủ tịch Tề rất hào hứng thì Lý Dật Phong và Trình Vạn Thọ đều thở dài một hơi, bọn họ cũng cười theo.

Nhưng đám người kia cười mà Vương Tử Quân căn bản không cười nổi, hắn biết rõ Đỗ Tiểu Trình là người như thế nào, cô gái này không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay thì tuyệt đối không chịu nương tay, không gò bước sự trêu chọc của Tề Chính Hồng.

- Cám ơn chủ tịch Tề quan tâm, tôi thật sự không có, nhưng tôi còn có một điều nghĩ mãi không ra, nếu như nói công lao ấy có được trước khi lãnh đạo xuống nhận chức, như vậy có tính là công lao của vị lãnh đạo đó không?

Đỗ Tiểu Trình vẫn tỏ ra khá bình tĩnh, nàng mỉm cười tiếp tục hỏi Tề Chính Hồng.

Tề Chính Hồng đi một ngày cũng có chút mệt mỏi, lúc này hy vọng có thể nói vài câu vui vẻ với cô gái cảnh sát xinh đẹp này, cũng xem như điều tiết thần kinh căng cứng của mình.

- À, nếu như vậy thì vị lãnh đạo kia sẽ không có công lao, cho dù tính công thì cũng là của vị lãnh đạo trước đó.

Tề Chính Hồng trả lời cũng không có gì là sai, thế nhưng Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác xấu. Hắn cảm thấy cô gái Đỗ Tiểu Trình này tuy đã lớn thế nhưng càng là như vậy thì càng không có gì không dám nói.

Quả nhiên sự việc xảy ra chứng minh ý nghĩ của Vương Tử Quân vào lúc này, không đợi đầu óc của hắn tiếp tục vận chuyển, Đỗ Tiểu Trình đã lên tiếng nã pháo:

- Chủ tịch Tề, tôi nghe nói khi anh vừa đến đã nói khối công tác tư pháp của huyện Lô Bắc chúng tôi đạt được nhiều thành tích dưới sự lãnh đạo của bí thư Dương, tôi cảm thấy những lời này là không đúng. Khối công tác tư pháp của huyện Lô Bắc chúng tôi phát triển huy hoàng khi vẫn còn đang nằm trong hệ thống tư pháp của tỉnh Chiết Giang, khi đó bí thư Dương còn chưa đến huyện Lô Bắc.

Chỉ hai câu của Đỗ Tiểu Trình nhưng giống như một quả đạn pháo cực mạnh có sức tàn phá khủng khiếp, vẻ mặt Lý Dật Phong chợt trở nên khó coi đến cực điểm, mà Trình Vạn Thọ càng méo cả miệng, vẻ mặt Dương Quân Tài đang đi theo Tề Chính Hồng cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Vẻ mặt Tề Chính Hồng vẫn bình tĩnh như nước nhưng trong lòng chợt bùng lên những ngọn sóng khủng bố. Lúc đầu hắn cũng không mấy quan tâm đến hành trình đến huyện Lô Bắc vào lần này, hắn thấy đây chỉ là tình huống con nít đánh nhau kéo người lớn đến làm chỗ dựa, nếu như không phải Dương Quân Tài năm lần bảy lượt đến tìm mình, sợ rằng hắn sẽ không phí công xuống đây làm gì cho mệt.

Thế là Tề Chính Hồng căn bản khá qua loa với hành trình của mình, chẳng qua cố gắng nói vài lời giúp đỡ Dương Quân Tài, bày tỏ mối quan hệ không tầm thường giữa mình và Dương Quân Tài, hắn cảm thấy như vậy là quá đủ rồi. Lúc này hắn đến kiểm tra công tác của khối tư pháp, không ngờ lại có người nã đạn pháo vào mình.

Mất mặt là ý nghĩ đầu tiên của Tề Chính Hồng, lúc này hắn cảm thấy rất mất mặt. Nhưng là một chính khách có thâm niên, hắn biết rõ càng vào tình huống này thì càng phải biểu hiện ung dung bình tĩnh, như vậy mới là phong cách quý phái, nếu như chuyện thế này xảy ra mà tâm hoảng ý loạn, như vậy mới là chuyện xấu.

Tề Chính Hồng cũng đồng thời sinh ra một cảm giác, đó chính là vị thay mặt chủ tịch kia không hề giống như những gì mình đang nghĩ, muốn làm gì thì làm. Bộ dạng ngoan ngoãn dễ bảo của đối phương căn bản chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

Khó giải quyết, người này chính là một kẻ khó thể nào giải quyết ổn thỏa. Tề Chính Hồng thầm đề cao đẳng cấp nguy hiểm của Vương Tử Quân, hắn ngưng lại một chút rồi cười ha hả nói:

- Nữ đồng chí cảnh sát, mọi người thường nói ánh mắt của nhân dân sáng như tuyết, lúc này cô thật sự cho tôi một bài học sinh động, rõ ràng là không điều tra thì không có quyền lên tiếng. Chúng tôi là lãnh đạo, có đôi khi cũng không biết rõ tình huống một cách chắc chắn, lúc này tôi nói lời xin lỗi, đồng thời cũng khen ngợi sự thẳng thắn của đồng chí.

Tề Chính Hồng vừa nói vừa dùng ánh mắt cực kỳ có ẩn ý nhìn Dương Quân Tài, hắn nghiêm trang nói:

- Bí thư Tử Quân, vị đồng chí này nói rất đúng, đây chính là một hồi chuông cảnh báo cho anh, không nên ngủ ngon trên những công lao mà các vị lãnh đạo tiền nhiệm đã để lại, cần phải liên tục cố gắng, sáng tạo ra những thành tích mới.

Dương Quân Tài lúc này thật sự rất căm hận Đỗ Tiểu Trình, thế nhưng hắn hận thì thế nào? Hắn chỉ có thể áp chế cơn giận trong lòng mà thôi, cũng chỉ có thể vỗ ngực đảm bảo với Tề Chính Hồng, nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo, sẽ sáng tạo ra một tình thế phát triển mới.

- À, như vậy thì tốt, đúng rồi, những đồng chí có gan nói ra tình huống thực tế, có thể can đảm nói thật, chúng ta là lãnh đạo cần có phương án bảo vệ trọng điểm. Các anh nhớ kỹ cho tôi, cũng không vì các đồng chí nói ra những ý kiến không đồng ý mà trù dập chèn ép, có biết không?

Tề Chính Hồng dùng giọng rộng lượng nói, coi như thẳng thắn nhận được sự đồng ý của các vị cảnh sát nơi đây, vì thế mà chút vấn đề lúc vừa rồi cũng được giảm bớt đi.

Quả nhiên là cao thủ, Vương Tử Quân nhìn Tề Chính Hồng thoải mái hóa giải đòn tấn công của Đỗ Tiểu Trình, hắn không khỏi càng tăng thêm vài phần nhận thức với vị lãnh đạo cấp tỉnh trước mắt.

Hành trình đi thăm thú cũng không bị quấy nhiễu bởi một gợn sóng nhỏ của Đỗ Tiểu Trình, Tề Chính Hồng vẫn tiếp tục đi kiểm tra công tác, nhưng lúc này chủ tịch Tề nói chuyện càng thêm cẩn thận. Hắn cũng có chút kiêng kỵ, chỉ sợ sẽ xuất hiện một vị cán bộ nào đó và đột nhiên nã pháo với mình. Lãnh đạo xuống cơ sở kiểm tra công tác, không phải sợ đám lãnh đạo tuyến dưới, ngược lại thì sợ lời nói của quần chúng.

Khi hạng mục kiểm tra cuối cùng đã xong thì hành trình của chủ tịch Tề lần này xem như đã công đức viên mãn, dù không phải chẳng có chút tì vết như tính toán, thế nhưng cũng coi như một đợt kiểm tra thành công. Trên đường phản hồi huyện thành Lô Bắc, Đỗ Tự Cường và Tiếu Tử Đông cùng lên xe của Vương Tử Quân.

- Bí thư Đỗ, con gái của anh thật sự là bậc anh thư không thua kém đấng mày râu.

Tiếu Tử Đông ngồi ở hàng ghế phía trước dùng giọng điệu tràn đầy nụ cười để giơ ngón tay cái lên với Đỗ Tự Cường.

Đỗ Tự Cường cười ha hả nhưng trong miệng lại nói:

- Nha đầu kia đúng là vừa ngốc nghếch vừa to gan, vừa rồi nó nói chuyện thiếu chút nữa đã dọa tôi chết ngất.

- Bí thư Đỗ, anh quá khiêm tốn rồi, nếu anh bị hù chết, như vậy huyện Lô Bắc chúng tôi sẽ không còn người lớn gan, nhưng tôi lại tin có người khác bị hù chết.

Tiếu Tử Đông nói đến hai chữ người khác thì vẻ mặt chợt biểu hiện giống như đang suy ngẫm.

Vương Tử Quân và Đỗ Tự Cường tất nhiên biết người khác trong lời nói của Tiếu Tử Đông là có ý gì, nhưng bọn họ cũng không vạch trần, chỉ nở nụ cười hiểu ý mà thôi.

- Chủ tịch Vương, sợ rằng cuộc sống của chúng ta sau này sẽ không quá tốt đẹp.

Tiếu Tử Đông thu lại nụ cười, giọng điệu của hắn có chút trầm thấp.

Đỗ Tự Cường tất nhiên cũng ý thức được nổi lo của Tiếu Tử Đông, vì vậy khi Tiếu Tử Đông lên tiếng nhắc nhở thì vẻ mặt lão trở nên ngưng trọng hẳn lên.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt hai trợ thủ của mình mà cười ha hả nói:

- Trời muốn mưa, cô gái muốn lấy chồng, chuyện nên tới sẽ tới, các anh không cần nghĩ nhiều như vậy, dù bọn họ có ra vẻ như thế nào thì binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê, chúng ta sẽ cố gắng tiếp đón.

- Két.

Khi Vương Tử Quân đang nói chuyện thì xe chợt dừng lại, một cú thắng gấp thiếu chút nữa làm cho Tiếu Tử Đông đập đầu vào cửa kính.

- Chuyện gì xảy ra?

Vương Tử Quân biết rõ Thái Thần Bân lái xe rất vững vàng, nhưng lúc này tình huống xảy ra làm cho hắn cảm thấy có hơi giận.

- Chủ tịch Vương, xe phía trước chợt thắng gấp, không biết vì cái gì, tôi xuống xe cái đã.

Thái Thần Bân lúc này cũng vã đầy mồ hôi lạnh, hắn là một lái xe, thắng gấp cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Vẻ mặt Vương Tử Quân, Đỗ Tự Cường và Tiếu Tử Đông chợt biến đổi, bọn họ là những cán bộ có kinh nghiệm phong phú, xe phía trước thắng gấp, như vậy làm cho bọn họ đông thời ý thức được sự việc không đơn giản. Ba người hầu như đẩy cửa bước ra một lượt, vừa mới ra khỏi xe thì thấy một tấm biểu ngữ màu trắng dài hơn năm mét xuất hiện trước mắt.

"Mong chủ tịch Tề giải oan cho chúng tôi!"

Đó là nội dung của tấm biểu ngữ, có mười mấy người đứng chung với nhau, ở vị trí đầu tiên là một người đàn ông khô gầy ngồi xe lăn.

Chặn xe cáo trạng, đây chính là những gì lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng đi đến, mà Tề Chính Hồng cũng chui ra khỏi xe của mình.

Người đàn ông trung niên kia vừa thấy Tề Chính Hồng thì cơ thể chợt nghiêng, rõ ràng là muốn đi về phía Tề Chính Hồng, thế nhưng hai chân của hắn vốn không linh hoạt, thế cho nên khi nghiêng người thì cơ thể chợt ngã xuống đường ngựa.

Tề Chính Hồng thấy người đàn ông kia ngã xuống đất thì vội vàng chạy đến đỡ, khi người đàn ông kia ngẩng đầu lên thì trên mặt đầy vết máu loang lổ, ai nhìn thấy cũng sinh ra cảm giác đau thương.

- Chào anh, tôi là Tề Chính Hồng, anh có gì cứ nói, cũng đừng nôn nóng, cứ từ từ mà nói.

Dù xuất phát từ thiệt tình hay biểu diễn bất đắc dĩ thì Tề Chính Hồng cũng có những lời ứng đối không chê vào đâu được.

Khi Vương Tử Quân chạy đến thì nhóm người Lý Dật Phong, Trình Vạn Thọ, Dương Quân Tài cũng đều xuống xe, vẻ mặt ba người cực kỳ ngưng trọng.

- Chủ tịch Tề sao? Anh thật sự là chủ tịch Tề sao? Tôi thật sự quá oan ức, tôi đã tố cáo nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng được gặp Bao thanh niên.

Người đàn ông này vừa nói vừa lấy một tờ đơn tố cáo giao vào trong tay của Tề Chính Hồng.

- Chủ tịch Tề, tôi là một công nhân viên của cục điện lực huyện Lô Bắc, chân của tôi bị gãy trong lúc công tác, khi đó tổ chức nói đợi đến khi con gái của tôi lớn lên thì sẽ bố trí công tác. Nhưng năm ngoái tôi đi tìm cục trưởng cục điện lực, anh ấy nói chính sách bây giờ có biến, căn bản không thể cho vào, cuộc sống của tôi chợt sa lầy vào khó khăn.

Người đàn ông trung niên lên tiếng từ thấp đến cao, tràn đầy bi thương.

Khi người đàn ông trung niên mở miệng lên án, bốn phía Tề Chính Hồng chợt giống như rơi vào một tình huống cực kỳ ngưng trệ.

Vương Tử Quân nhìn những biểu hiện của người đàn ông kia, biết rõ người ta không phải là biểu diễn, vì vậy trong lòng không khỏi bùng lên chút áy náy. Chính mình là một chủ tịch huyện, đến huyện Lô Bắc thời gian dài như vậy nhưng lại không biết có một chuyện bất công như thế, cũng xem như thất trách.

- Nếu chính sách thay đổi thì tôi dù khó khăn cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi, nhưng sau này có người nói cho tôi biết, căn bản không có chuyện như vậy, chẳng qua là có một vị lãnh đạo huyện đưa thân thích của mình thế vào chỉ tiêu của con gái tôi.

Người đàn ông trung niên lên tiếng, điều này lập tức làm cho đám lãnh đạo huyện Lô Bắc đứng đây không rét mà run. Lúc người kia lên tiếng thì Vương Tử Quân đưa mắt quan sát gương mặt các thành viên ban ngành khắp bốn phía, hắn phát hiện gương mặt Tiếu Tử Đông và Đỗ Tự Cường rất bình tĩnh, thế là trong lòng yên ổn hơn một chút, nhưng khi ánh mắt của hắn rơi lên mặt Trần Lộ Dao, hắn phát hiện đối phương có chút đắc ý.

Đắc ý, bây giờ lại đắc ý, thế thì Trần Lộ Dao đắc ý vì cái gì? Chẳng lẽ nói chuyện này không đơn giản như những biểu hiện trước mắt?

Tề Chính Hồng nhìn tờ đơn tố cáo trong tay, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:

- Anh Triệu, chỉ cần sự việc anh phản ánh là thật, tôi sẽ trịnh trọng nói rõ cho anh biết, tôi nhất định sẽ điều tra rõ vụ này, tuyệt đối sẽ không để cho một người có cống hiến và hy sinh lớn như anh sẽ phải gặp việc oan sai.

Tề Chính Hồng dùng ngôn từ rất chuẩn xác, lại cực kỳ chính nghĩa và khí thế. Lúc này nhóm người Lý Dật Phong thật sự bức thiết muốn biết tờ đơn tố cáo trong tay của chủ tịch Tề Chính Hồng có nội dung gì, càng muốn biết người đàn ông trung niên kia muốn tố cáo vị lãnh đạo nào trong huyện Lô Bắc. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com

- Cám ơn chủ tịch Tề, cám ơn chủ tịch Tề.

Người đàn ông trung niên họ Triệu dùng giọng tràn đầy kích động nói với Tề Chính Hồng, mười mấy người đi theo sau lưng hắn cũng ồn ào chạy đến nói lời cảm tạ Tề Chính Hồng.

- Ai là Tiếu Tử Đông? Đứng ra cho tôi.

Tề Chính Hồng cầm tờ đơn tố cáo trong tay rồi trầm giọng quát.

Sự việc thật sự xảy ra quá ngạc nhiên, khi Tiếu Tử Đông đứng ra với vẻ mặt nghi hoặc thì Tề Chính Hồng đã giao tờ đơn tố cáo cho Lý Dật Phong rồi nói:

- Chủ tịch Lý, tôi muốn có được kết quả của sự việc này sau một tuần.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất