Bây giờ Trịnh Đông Phương lên tiếng lại giống như cho ra kết luận với sự kiện Trần Lộ Dao. Sau khi lão mở miệng thì thư ký trưởng văn phòng thị ủy Lô Tân Lương đã khẽ cười một tiếng nói:
- Trần Lộ Dao nếu bây giờ cho về hưu thì còn hơi sớm, nếu anh ấy cảm thấy sức khỏe của mình không đủ để làm phó bí thư huyện ủy Lô Bắc, không bằng chúng ta sắp xếp cho anh ấy một vị trí an nhàn hơn, như vậy cũng cho người ta thấy thị ủy chúng ta rất quan tâm đến các cán bộ lão thành công tác nhiều năm.
Trong thành phố An Dịch có ai không biết thư ký trưởng Lô Tân Lương chính là phụ tá đắc lực cho bí thư Trịnh Đông Phương? Hai người kẻ xướng người họa, những vị thường ủy khác cũng xem như sự kiện này được quyết định rồi, vì thế không ai lên tiếng.
Quả nhiên Trịnh Đông Phương thừa dịp Lô Tân Lương vừa nói xong để nhìn sang Cát Trường Lễ:
- Đồng chí trưởng phòng Cát, anh xem trong thị ủy còn chức vụ nào trống? Chúng ta châm chước một chút.
Cát Trường Lễ cười nói:
- Bí thư Trịnh, bây giờ khối mặt trận tổ quốc còn thiếu một vị phó chủ tịch, nơi đó số lượng công tác không lớn, lại là cấp chính huyện, thật sự rất thích hợp với đồng chí Trần Lộ Dao.
Chỉ cần nói vài câu đã xác định hướng đi của Trần Lộ Dao, điều này làm cho Trịnh Đông Phương càng cảm thấy thoải mái. Lão thấy việc sắp xếp một vị trí phó bí thư ở huyện Lô Bắc chẳng là vấn đề khó khăn gì với một bí thư thành phố cấp phó bộ như mình.
- Đồng chí Trần Lộ Dao từ chức, như vậy huyện Lô Bắc sẽ thiếu đi một vị trí phó bí thư, hôm nay chúng ta không bằng thảo luận về ban ngành của huyện Lô Bắc. Gần đây huyện Lô Bắc mới sát nhập vào thành phố An Dịch, tôi cảm thấy chúng ta nên cực kỳ thận trọng trên phương diện dùng người, trên phương diện đề bạt phân công thì chúng ta tốt nhất nên chọn lựa cán bộ trong huyện Lô Bắc, bọn họ vừa quen thuộc công tác địa phương, lại vừa không gây thương tổn đến tính tích cực của các đồng chí dưới cơ sở.
Trịnh Đông Phương là bí thư, lão nắm giữ phương hướng của hội nghị, sau khi xác định phương hướng thì quay sang nói với Cát Trường Lễ:
- Trưởng phòng Cát, trong ban ngành huyện Lô Bắc có những đồng chí nào phù hợp tiếp nhận vị trí của đồng chí Trần Lộ Dao?
Vì trước đó đã có liên hệ với Cát Trường Lễ, thế cho nên bí thư Trịnh Đông Phương cảm thấy sự việc sẽ dễ dàng được thông qua, chỉ thấy Cát Trường Lễ dùng giọng đường đường chính chính nói:
- Bí thư Trịnh, chủ tịch Lý, đội ngũ hậu bị của cán bộ huyện Lô Bắc là thật sự rất tốt, thật sự không thiếu các đồng chí có đủ tư cách đảm nhiệm chức vụ. Nhưng theo tôi thấy thì đồng chí chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lô Bắc là Lưu Truyền Pháp là thích hợp nhất. Đồng chí này không những có ý thức trách nhiệm rất mạnh, lại có năng lực làm cho người ta tin phục, tuy đến huyện Lô Bắc chỉ vài tháng nhưng lại tạo dựng được uy tín và danh tiếng cao trong quần chúng, nếu tiếp nhận vị trí phó bí thư huyện Lô Bắc thì cũng xem như rất thuận lợi.
Khi Cát Trường Lễ nói đến Lưu Truyền Pháp thì vẻ mặt Trịnh Đông Phương chợt biến đổi, tuy lão biết rõ Cát Trường Lễ đi rất gần Trình Vạn Thọ, nhưng dưới tình huống bình thường, trên phương diện bổ nhiệm nhân sự thì Cát Trường Lễ thường tuân theo ý chỉ của mình. Lần này vì một vị trí phó bí thư huyện ủy, mình đã cho người liên hệ trước với đối phương, bây giờ đối phương lại công nhiên đi ngược lại.
Trịnh Đông Phương nhìn bộ dạng chẩm rãi lên tiếng của Cát Trường Lễ, gương mặt hắn dần trở nên nghiêm túc, hai mắt nhìn chằm chằm vào Cát Trường Lễ. Lão biết rõ sự việc xảy ra rủi ro, đây tuyệt đối không phải là thứ mà một mình Cát Trường Lễ có thể đứng ra cáng đáng. Sau lưng Cát Trường Lễ chính là Trình Vạn Thọ, xem ra hai người này đã liên hệ với nhau, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là Trịnh Đông Phương đã có quyết định của riêng mình.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Trịnh Đông Phương, sau khi Cát Trường Lễ nói xong thì Trình Vạn Thọ tiếp tục mở miệng:
- Đồng chí Lưu Truyền Pháp là rất tốt, tôi hiểu nhiều về đồng chí này, dù xét theo năng lực hay uy vọng đều có thể đảm nhiệm vị trí phó bí thư ở huyện Lô Bắc.
Trình Vạn Thọ tuy nói không nhiều nhưng lời nói lại biểu hiện sự giúp đỡ to lớn với Lưu Truyền Pháp.
Trịnh Đông Phương lẳng lặng nhìn Cát Trường Lễ và Trình Vạn Thọ kẻ xướng người họa, sau khi Trình Vạn Thọ nói xong, hắn đang định mở miệng thì Lý Dật Phong luôn ngồi yên bên cạnh đã lên tiếng: nguồn TruyenFull.com
- Đồng chí Lưu Truyền Pháp này thật sự rất tốt, khi chủ tịch Tề đến kiểm tra công tác ở huyện Lô Bắc thì anh ấy làm rất tốt công tác tiếp đãi, đã nhận được những lời khích lệ từ chủ tịch Tề. Nếu để một đồng chí có năng lực như vậy tiếp nhận vị trí phó bí thư huyện Lô Bắc, tôi cảm thấy là rất phù hợp, rất tốt.
Nếu như chỉ có Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ đứng lên nói lời trái ngược thì Trịnh Đông Phương cũng không quan tâm, nhưng lúc này không ngờ Lý Dật Phong cũng nhảy ra ngoài, điều này không thể khong làm cho Trịnh Đông Phương coi trọng. Lý Dật Phong là chủ tịch thành phố An Dịch, là lãnh đạo đứng hàng thứ hai trong thị ủy, bây giờ hắn cùng liên hợp với Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ, như vậy là thật sự có năng lực để khiêu chiến với quyền uy của Trịnh Đông Phương.
Lý Dật Phong là chủ tịch thành phố cũng không phải đứng một mình, bên cạnh hắn còn có vài vị thường ủy, nếu như phản bác ý kiến của Lý Dật Phong thì hội nghị thường ủy sẽ rơi vào tình cảnh giương cung bạt kiếm, như vậy cảnh tượng uy nghiêm một lời xác định càn khôn của Lý Dật Phong ở hội nghị thường ủy sẽ bị khiêu chiến.
Nếu phải để cho các vị thường ủy giơ tay dùng đầu phiếu để quyết định thắng thua, như vậy đối với một vị bí thư khống chế đại cục thì rõ ràng là thất bại, nếu có chuyện như vậy xảy ra, tất nhiên sẽ là một đòn châm chọc thật lớn đối với khả năng khống chế đại cục của Trịnh Đông Phương ở thành phố An Dịch.
Bây giờ hai bên còn chưa đến tình huống vạch mặt nhau, Trịnh Đông Phương có chút trầm ngâm, lão cũng không phải không có dũng khí tham chiến, thế nhưng lão cảm thấy mình náo loạn chỉ vì một vị trí phó bí thư huyện ủy nhỏ nhặt, căn bản là chuyện bé xé ra to, không cần thiết.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Trịnh Đông Phương khẽ búng ngón tay lên mặt bàn, khi ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, lão mới khẽ nói:
- Nếu tất cả mọi người đều đề cử đồng chí Lưu Truyền Pháp, như vậy hãy để cho phòng tổ chức đi khảo sát.
Hội nghị thường ủy thảo luận thêm về hai sự việc nữa rồi giải tán, những chuyện sau đó tiếp tục được thông qua theo đúng như ý chỉ của Trịnh Đông Phương, giống như tất cả đều là bình thường. Nhưng đám thường ủy nhạy cảm lại phát hiện ra một tin tức không nhỏ, chẳng qua mọi người chỉ tỏ ra thầm hiểu,, cũng không ai ngốc đến mức sẽ mở miệng nói ra làm gì.
Tin tức về hội nghị thường ủy truyền vào tai Vương Tử Quân theo cuộc điện thoại của Trịnh Đông Phương, tuy Trịnh Đông Phương ở bên kia nói rất hàm hồ, thế nhưng Vương Tử Quân lại biết rõ bí thư Trịnh xem như đã thất bại ở sự việc này.
Núi cao chín trượng cũng có lúc thất bại trong gang tấc, khoảnh khắc khi Trịnh Đông Phương cúp máy thì Vương Tử Quân chợt sinh ra ý nghĩ như vậy. Chính mình hao tổn nhiều tâm tư để đẩy Trần Lộ Dao đi, cuối cùng lại chỉ tạo ra cơ hội cho Dương Quân Tài, để cho đối phương đẩy Lưu Truyền Pháp tiến lên. Tuy Trịnh Đông Phương nói còn nhiều thời gian, thế nhưng Lưu Truyền Pháp tiến lên nhận chức phó bí thư huyện ủy không khác nào cho mình một tát thật đau.
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc lẳng lặng hút thuốc, tuy Lưu Truyền Pháp trở thành phó bí thư huyện ủy có lực ảnh hưởng kém hơn Trần Lộ Dao, thế nhưng sẽ là một đòn đả kích không nhỏ với danh vọng của mình, mà mình không phải chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Truyền Pháp tiến lên sao?
Tin tức về hội nghị thường ủy thị ủy được truyền bá rất nhanh, đặc biệt là được những người hữu tâm thúc đẩy thì càng nhanh chóng truyền đi khắp huyện ủy. Tin tức này được đám người ngồi lê đôi mách thêu dệt thêm, thế là càng làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
Không biết kẻ nào thiếu đạo đức mà biên ra một câu vè thuận miệng, nói rằng: Vương Lang diệu kế an thiên hạ, kết quả cuối cùng tiền mất tật mang. Câu vè thuận miệng này giống như một cơn gió, chỉ cần có khe hở là chui vào, lại khó thể ngăn chặn, được truyền bá xôn xao trong khu văn phòng huyện ủy.
- Chủ tịch Vương, bầu không khí huyện ủy cũng không tốt, đặc biệt là đám cán bộ chỉ thích tán nhảm, trước mặt không dám lên tiếng nhưng sau lưng lại nói lung tung, chỉ sợ thiên hạ không loạn, cần phải cho bọn họ một bài học.
Tiếu Tử Đông đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn vừa thở phì phò vừa nói. Lúc này Tiếu Tử Đông đã biết tất cả mọi chuyện, hắn biết rõ sự việc đến nước này thì chủ tịch Vương dù có đa mưu túc trí cũng không đủ lực xoay chuyển trời đất, muốn lật ngược thế cờ căn bản là không thể. Thế cho nên hắn vừa nghe được những tin đồn nhảm trong khu văn phòng huyện ủy thì sinh ra cảm giác rất bực bội.
Vương Tử Quân ném cho Tiếu Tử Đông một điếu thuốc, lại tự mình châm lửa rồi nói:
- Loại chuyện này anh chỉnh đốn cũng không có ích gì, đám người nhiều chuyện kia cũng không bị ảnh hưởng, cứ để cho bọn họ thích nói sao thì nói.
Tiếu Tử Đông đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, chủ yếu là đến với tâm tư khuyên nhủ chủ tịch Vương, lúc này thấy bộ dạng điềm nhiên như không của Vương Tử Quân, thấy lãnh đạo bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì phát sinh, thế là trong lòng yên tâm hơn không ít.
- Chủ tịch Vương nói đúng, lúc này tuy chúng ta ném cho Lưu Truyền Pháp một lợi ích lớn thế nhưng chính mình cũng không bị tổn thất, nếu cẩn thận đứng lên thì chúng ta vẫn còn nhiều chỗ tốt, dù sao thì sau này Tôn Quốc Lương cũng không có khả năng đứng sang bên kia.
Tiếu Tử Đông hít vào một hơi thật sâu rồi dùng giọng tràn đầy nụ cười nói.
Vương Tử Quân hiểu rõ tâm tư của Tiếu Tử Đông, khi hai người trò chuyện với nhau thì Trần Lộ Dao đã cười tủm tỉm đi đến. Lúc này Trần Lộ Dao giống như căn bản không biết mình thất bại, sau khi đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân cũng không nói về chuyện này, chỉ cười hì hì nói về những chuyện trong nhà mà thôi.
Trần Lộ Dao không nói thì Vương Tử Quân cũng không nói, nhưng giữa bọn họ lại hiểu rõ ý nghĩ của đối phương. Trần Lộ Dao đến để Vương Tử Quân an tâm, tỏ vẻ mình không có vấn đề, còn Vương Tử Quân lại trầm mặc tỏ ra là đã hiểu.
Khi ba người đang bàn chuyện rất có khí thế, Vương Tử Quân chợt nghe thấy có người gõ cửa. Lúc này người vào chính là Lưu Truyền Pháp, từ khi đến nhận công tác ở huyện Lô Bắc, Lưu Truyền Pháp thật sự chưa đến phòng làm việc của Vương Tử Quân được ba lượt.
- Ha ha ha, chào chủ tịch Vương, bí thư Trần cũng có mặt ở đây à?
Lưu Truyền Pháp vừa vào cửa đã nở nụ cười cực kỳ nhiệt tình, hắn khẽ gật đầu chào hỏi với Vương Tử Quân và Trần Lộ Dao.
Vương Tử Quân thật sự giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn cười bắt chuyện với Lưu Truyền Pháp, cũng gọi Tôn Hạ Châu vào pha một ly trà cho Lưu Truyền Pháp.
Lưu Truyền Pháp ngồi xuống rất thoải mái trên ghế sa lông, hắn nói:
- Chỗ này của chủ tịch Vương thật sự rất thoải mái, ghế sa lông thật mềm mại. Bí thư Trần, tôi cũng chúc mừng anh, anh đến thành phố cũng đừng nên quên tôi đấy nhé.
Trần Lộ Dao biết rõ ý nghĩ của Lưu Truyền Pháp, hắn tuy cảm thấy bộ dạng đắc ý của Lưu Truyền Pháp có chút khó nhìn nhưng lại không muốn so đo. Hắn cười hì hì nói:
- Chủ nhiệm Lưu, lời này anh nói không đúng, cảm tình cộng sự chung của chúng ta sao nói quên là quên được? Đến thành phố An Dịch nhớ đến tìm tôi, nhưng nếu tôi quay về huyện Lô Bắc, chủ nhiệm Lưu cũng đừng quên tôi đấy nhé?
- Sao có thể quên được?
Lưu Truyền Pháp hớp một ngụm trà, sau đó nhổ một miếng bã trà vào trong ống, lại cười hì hì nói:
- Nhắc đến mới nhớ, người tôi cần cảm tạ nhất chính là bí thư Dương, còn phải cảm tạ chủ tịch Vương và bí thư Trần, nếu không có hai vị cố gắng bồi dưỡng, Lưu Truyền Pháp tôi nào có được như hôm nay? Đặc biệt là chủ tịch Vương, dù thế nào thì tôi cũng phải cảm ơn anh.
Lưu Truyền Pháp nói lời cảm ơn với nụ cười sáng lạn như mặt trời, nhưng khóe miệng hán lại mang theo vài phần đắc ý và mỉa mai.
Lưu Truyền Pháp lúc này là kẻ nhận được lợi ích nhiều nhất, chút tâm tư của hắn thì ai ngồi đây mà không hiểu? Tiếu Tử Đông đưa mắt nhìn Lưu Truyền Pháp, sau đó hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Có gì mà cần cảm tạ? Chẳng qua chỉ là một cái bánh bao thịt bị làm lệch mà thôi.
Tiếu Tử Đông và Lưu Truyền Pháp vốn không có quan hệ tốt, lúc này mở miệng cũng không khách khí. Dù lời nói của hắn rất ẩn giấu thế nhưng lại nói rõ ràng với Lưu Truyền Pháp: Tôi đang mắng thẳng mặt anh.
Lưu Truyền Pháp tất nhiên nghe và hiểu những lời mắng mỏ của Tiếu Tử Đông với mình, ai mà chẳng biết bánh bao nhân thịt chó là thứ chẳng ra gì? Bây giờ Tiếu Tử Đông nói mình là bánh bao thịt bị làm lệch, không phải là chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói mình không khác nào con chó sao? Tuy cực kỳ tức giận nhưng Lưu Truyền Pháp lại không thể phản bác, nếu mở miệng nói những lời phản pháo lại Tiếu Tử Đông, không phải mình chủ động nhận lấy những lời châm chọc của đối phương sao?
- Ha ha ha, có phúc thì không cần bận rộn, không có phúc thì công tác hoang mang rối loạn. Con người là như vậy, có đôi khi vận may kéo đến thì dù là xe lửa cũng không thể cản được. Vào thời Tam Quốc, Lưu Bị không phải đã làm cho một người có diệu kế an dân thiên hạ phải rơi vào tình cảnh tiền mất tật mang sao? Người kia giống như có tên là Vương...Vương....Không đúng, là Chu Du, Chu Lang.
Lưu Truyền Pháp vừa giả vờ vắt óc suy nghĩ vừa bừng tỉnh nói.
Đám người Vương Tử Quân tất nhiên biết rõ những tin đồn nhảm trong khu văn phòng huyện ủy, lúc này Lưu Truyền Pháp mở miệng nói ra một câu như vậy, không phải đang cố ý châm chọc Vương Tử Quân sao?
Vương Tử Quân nhìn Lưu Truyền Pháp, khóe miệng vẫn treo nụ cười thản nhiên, còn vẻ mặt Tiếu Tử Đông và Trần Lộ Dao thì một người tái mặt, một người nổi giận đùng đùng. Vương Tử Quân cũng không lên tiếng, bộ dạng ung dung, căn bản không thèm quan tâm đến bộ dạng tiểu nhân đắc ý của đối phương.
- Mạng người do thiên định, dù có nghĩ thế nào cũng vô ích, lời này cũng không sai. Chủ tịch Vương, bí thư Trần, tôi còn có việc cần đến báo cáo với bí thư Dương, cũng không thể tiếp tục trò chuyện với các vị. Đợi đến ngày nào đó có thời gian rảnh, chỉ cần gọi điện thoại thì tôi sẽ sắp xếp một bữa tiệc nhỏ để cám ơn hai vị ân nhân.
Lưu Truyền Pháp đứng lên khỏi ghế sa lông, sau đó hắn ôm quyền theo kiểu của người cổ rất tiêu sái.
- Tốt, có rảnh thì tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.
Vương Tử Quân cản bản giống như không nghe thấy những ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói của Lưu Truyền Pháp, hắn đứng lên khỏi ghế sa lông, phất tay tỏ ý Lưu Truyền Pháp có thể đi. Lần này Lưu Truyền Pháp đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, chủ yếu là hắn muốn xem bộ dạng thua cuộc tức tưởi của chủ tịch Vương, thế nhưng hắn chỉ được thấy bộ dạng không thèm quan tâm của đối phương, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, điều này làm hắn không khỏi thất vọng, người này sao lại không có chút phản ứng như vậy?
- Chủ tịch Vương, trà của anh có hơi đắng, chờ lát nữa tôi sẽ nói người của văn phòng huyện ủy đưa đến cho anh hai thùng trà ngon. Anh là chủ tịch huyện, là người đại biểu cho khối chính quyền huyện Lô Bắc, không biết người của văn phòng khối chính quyền làm ăn thế nào, thật sự không ra gì.
Lưu Truyền Pháp hùng hùng hổ hổ rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, sau khi Lưu Truyền Pháp đi rồi, Tiếu Tử Đông xì một tiếng khinh miệt ra ngoài cửa:
- Tiểu nhân đắc ý cái gì.
- Chủ tịch Tử Đông, đối với loại người này thì anh cũng không cần nổi giận như vậy, sẽ tự làm ảnh hưởng đến mình mà thôi.
Vương Tử Quân khẽ cười nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó hắn nói với Trần Lộ Dao:
- Bí thư Trần, tuy hai người chúng ta đấu đến mức nhốn nháo, thế nhưng tôi vẫn rất khẳng định với năng lực công tác của anh, bây giờ nhìn người tiếp nhận vị trí công tác của anh, tôi cảm thấy thật sự không thoải mái.
Trong mắt Trần Lộ Dao chợt lóe lên luồng sáng, nhưng chỉ sau nháy mắt thì hắn đã cúi đầu xuống nói:
- Hội nghị thường ủy thị ủy đã thông qua mà vẫn tiếp tục phái người xuống khảo sát, nhớ đến thời điểm khảo sát nói một đằng nghĩ một nẻo, phải tô son điểm phấn cho người này, trong lòng thật sự sinh ra cảm giác không thoải mái như ăn phải ruồi bọ vậy.
Trần Lộ Dao nói đến chuyện khảo sát thì giọng điệu tăng thêm vài phần, giống như hai chữ khảo sát kia có lực lượng gì đó rất mạnh.
Ánh mắt Vương Tử Quân và Trần Lộ Dao va chạm trên không, sau đó hai người khẽ cười một tiếng, chợt nghe thấy Trần Lộ Dao nói:
- Nhưng nếu thị ủy truy cứu xuống thì cũng không dễ dàng gì.
- Trời sập sẽ có người trên cao đứng ra đẩy, hai người chúng ta ở huyện Lô Bắc cũng không phải quá cao.
Vương Tử Quân nhìn vào mắt Trần Lộ Dao rồi khẽ nói.
Tiếu Tử Đông nhìn hai người Vương Tử Quân và Trần Lộ Dao nói chuyện mà giống như cũng có phản ứng, hắn nhìn Vương Tử Quân, lại nhìn Trần Lộ Dao, trong lòng đã hiểu ý nghĩ của hai người. Trước nay hắn cũng không quá đề cao Trần Lộ Dao, nhưng bây giờ hắn mới thật sự thấy được đối phương cao minh hơn so với mình.
Trần Lộ Dao trầm ngâm một lát rồi cười phá lên ha hả, hắn cười rất vui vẻ, đến lúc cuối cùng còn giống như không thở nổi.
- Chủ tịch Vương, anh nói rất đúng, trời sập sẽ có người trên cao đứng ra đẩy, anh cũng không đủ độ cao như vậy.
- Vóc dáng của tôi thật sự không thể dùng được, hơn nữa tôi cũng không phải là người chủ đạo.
Vương Tử Quân nghiêm túc châm trà cho Trần Lộ Dao, lại nói tiếp:
- Nếu muốn bảo trì sự ổn định và hòa bình lâu dài ở huyện Lô Bắc, như vậy phương hướng của trưởng phòng Tôn càng thêm quan trọng.
Trong khoảng thời gian gần đây Lưu Truyền Pháp rõ ràng là người hưng phấn nhất, vị trí phó bí thư chủ quản công tác chính trị đã rơi vào tay hắn, điều này không làm hắn vui sướng sao? Hắn từ một vị thường ủy đứng hàng cuối cùng, bây giờ trở thành lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong huyện, địa vị thay đổi thật sự quá mạnh mẽ.
Tuy lúc này vẫn chưa đến trình tự tiếp nhận khảo sát của tổ chức, thế nhưng Lưu Truyền Pháp đã được hưởng thụ đãi ngộ của một phó bí thư nắm công tác tổ chức. Chưa nói đến những thứ khác, vài tên phó chủ nhiệm nói dối như trạch ở văn phòng huyện ủy đã bắt đầu quay sang lấy lòng hắn, hơn nữa nữ đồng chí ở phòng tài vụ khi gặp mặt càng không khỏi ném cho hắn vài cái nháy mắt quyến rũ.
Dù Lưu Truyền Pháp thật sự rất hưởng thụ cảm giác phong tình, thế nhưng hắn là một người đàn ông đường đường chính chính, là người có phẩm vị, dù mình muốn cũng phải tìm những cô gái trẻ còn chưa hiểu rõ chuyện phong tình, những nữ cán bộ trong khoa tài vụ thật sự còn chưa thể đáp ứng được hắn.
Lưu Truyền Pháp nghĩ đến các cô gái trẻ, tâm tư chợt chuyển lên người cô nhân viên Tiểu Như của phòng văn thư trong văn phòng huyện ủy. Mỗi lần nghĩ đến bộ ngực lớn của cô nàng thì trong lòng hắn giống như có một mồi lửa rất mạnh, nhưng cô bé này thật sự không quan tâm đến hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy rất tức giận.
Nhưng bây giờ thì tốt, chỉ cần Lưu Truyền Pháp ngồi vững trên vị trí phó bí thư, nắm quyền nhân sự vào trong tay, như vậy mình sẽ sắp xếp cho đối phương một cấp phó khoa, không sợ nha đầu kia không thành thật xếp chăn trải chiếu cho mình. Đến lúc đó mình cũng nên dùng tay đo đạc thực địa, kiểm tra ba vòng của nha đầu này, để xem những phỏng đoán của mình trước kia có chính xác hay không.
Tục ngữ có câu nói rất hay, khi vận may kéo đến thì uống nước lạnh cũng thấy ngọt, khi Lưu Truyền Pháp nghĩ đến nha đầu Tiểu Như, đúng lúc tiểu mỹ nhân kia lại đi đến trước mặt hắn.
- Chủ nhiệm Lưu, đây là bảng tên của ngài, trưởng khoa Triệu nói tôi đưa đến cho ngài.
Giọng điệu trong trẻo của Tiểu Như giống như tiếng chim sơn ca vang lên bên tai của Lưu Truyền Pháp.
Lưu Truyền Pháp ho khẽ một tiếng, lúc này mới thu hồi ánh mắt từ trên ngực Tiểu Như quay về, nhưng hắn cũng khẳng định phỏng đoán của mình không chút do dự: Cô gái này có ngoại hình không tồi. Hắn giả vờ nghiêm túc nhìn tấm bảng tên của mình, trong lòng không khỏi càng tỏ ra hưng phấn.
Say gối mỹ nhân, nắm quyền thiên hạ, đây chính là hai câu nói mà chủ nhiệm Lưu thích xem Tam Quốc thích nhất, bây giờ tấm bảng tên trong tay hắn và cô gái trước mặt không phải vừa vặn phù hợp với hai câu nói kia sao? Nhưng hai thứ này nhìn thì có vẻ dễ như trở bàn tay, thế nhưng hiện tại hắn còn chưa nắm được.
Chưa nắm được mới thật sự hấp dẫn, nghĩ đến câu nói như vậy làm cho Lưu Truyền Pháp cảm thấy hưng phấn, hắn khẽ đặt bảng tên xuống rồi nói:
- Tiểu Như, cô đã vất vả rồi, trong khoảng thời gian tôi đến văn phòng huyện ủy thì thấy cô là người bận rộn nhất, cô công tác rất tốt, tôi rất xem trọng.
Lưu Truyền Pháp nhìn cô gái xinh đẹp nói với mình hai câu rồi bước ra khỏi phòng, hắn chợt cảm thấy nàng giống như một đóa hoa sen, giọng điệu ngọt ngào khó quên, hơn nữa còn có cặp mông to tròn trong chiếc quần jeans, càng hấp dẫn người ta. Khi Tiểu Như vén rèm đi ra ngoài, Lưu Truyền Pháp chợt cảm thấy mình có phản ứng.
Đã bao lâu rồi mình chưa có phản ứng sinh lý theo bản năng thế này? Nếu để cho vợ ở nhà biết được, như vậy không phải sẽ là rất vui sao? Lưu Truyền Pháp chậm rãi hưởng thụ cảm giác căng cứng của mình, trên mặt hắn chợt lộ ra nụ cười quỷ dị.
Ba phút sau Lưu Truyền Pháp cầm theo một văn kiện đi đến phòng làm việc của Dương Quân Tài, bây giờ hắn càng đi gần với bí thư Dương, nếu như không phải buổi tối hai người đàn ông ngủ chung sẽ sinh ra hiểu lầm thì hắn sẽ hận không thể đến bên giường hầu hạ giấc ngủ cho bí thư Dương.
- Bí thư Dương, trước tiên anh xem có phù hợp không, xem có gì cần cải biến hay không.
Lưu Truyền Pháp cẩn thận đi vào trong phòng làm việc của Dương Quân Tài, hắn kính cẩn đưa văn kiện trong tay đến cho Dương Quân Tài.
Dương Quân Tài tiếp nhận văn kiện, hắn đưa mắt nhìn qua, thấy nó rất đơn giản, chỉ là vài câu nói, vài thành tích, hợp cách và không hợp cách. Nhưng khi hắn dùng tay vuốt ve tờ giấy trong tay, lại cảm thấy trang giấy này rất dày và bóng.
Người này xem ra có tâm tư phục vụ cho mình, chỉ là một văn kiện như vậy cũng dùng loại giấy tốt nhất. Nhưng Dương Quân Tài cũng không nói nhiều ở phương diện nhỏ nhặt này, hắn cười ha hả nói:
- Cứ như vậy đi, lần này bí thư Trình và trưởng phòng Cát rất coi trọng sự kiện bổ nhiệm anh, đã đặc biệt phái đồng chí phó phòng thường vụ xuống làm công tác khảo sát. Anh cũng là người xuất thân từ phòng tổ chức thị ủy, lần này anh phụ trách công tác tiếp đãi, cũng đừng để phát sinh vấn đề.
Lưu Truyền Pháp cũng đã có chuẩn bị với những lời căn dặn của Dương Quân Tài, nhưng lúc này nghe thấy bí thư Dương nói lời phân phó thì hắn vẫn gật đầu như gà mổ thóc rồi nói:
- Bí thư Dương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác chiêu đãi. Trưởng phòng Đổng này thích nhất là súp ba ba, tôi sẽ để cho người của Giáp Ngư Thôn chuẩn bị thật tốt.
Dương Quân Tài nghe nói đến súp ba ba thì hơi nhíu mày, thế nhưng ngay sau đó lại mỉm cười nói:
- Anh sắp xếp là được, đúng rồi, hôm nay anh gọi điện thoại cho các vị thường ủy, chín giờ sẽ tập trung nghênh đón lãnh đạo.
Có một quy luật bất thành văn đối với công tác tiếp đón các vị lãnh đạo các cấp, nếu như là lãnh đạo đứng đầu đảng ủy chính quyền thành phố đến thị sát kiểm tra công tác thì phải ra đến vùng giáp ranh để nghênh đón, nhưng nếu người đến chỉ là thường ủy và cấp phó của chính quyền, bình thường chỉ nghênh đón ngoài cổng ủy ban, bây giờ đến là trưởng phòng Đổng Quốc Khánh, căn bản chưa đủ điều kiện để ra ngoài nghênh đón.
Nhưng càng tiếp đón với quy cách cao vời sẽ càng làm cho đám quan viên kia cảm thấy vui sướng, Dương Quân Tài sắp xếp như vậy cũng đủ nói lên sự coi trọng của mình với sự kiện lần này.
Sau khi hàn huyên với Dương Quân Tài vài câu thì Lưu Truyền Pháp đi ra khỏi phòng làm việc của bí thư, hắn nghĩ đến tình huống sau khi quay về sẽ thông báo cho từng vị thường ủy huyện ủy, chợt thấy Tôn Hạ Châu từ trong phòng làm việc của Vương Tử Quân đi ra.
- Hạ Châu, chủ tịch Vương có trong phòng không?
Lưu Truyền Pháp quét mắt nhìn Tôn Hạ Châu rồi dùng giọng tùy tiện hỏi thăm.
Tôn Hạ Châu vẫn rất bức bối với Lưu Truyền Pháp, thế nhưng biểu hiện của hắn vẫn rất bình thường, hắn cười nói:
- Chủ tịch Vương đang phê duyệt văn kiện.
- À, anh thông báo cho tất cả các vị thường ủy ngoài bí thư Dương, chín giờ sáng ngày mai phải ra tập trung ở cổng ủy ban nghênh đón trưởng phòng Đổng, còn chủ tịch Vương thì tôi sẽ tự mình đến thông báo.
Lưu Truyền Pháp nói rồi nhanh chóng đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Tôn Hạ Châu nhìn Lưu Truyền Pháp đi qua trước mặt mà vẻ mặt chợt biến đổi, hắn tuy vẫn là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, thế nhưng hắn chủ yếu chỉ phụ trách công tác cho Vương Tử Quân, hắn căn bản không nhúng tay vào những công tác hằng ngày của văn phòng huyện ủy. Vì hắn là thư ký của Vương Tử Quân, dựa theo quy củ bất thành văn, Lưu Truyền Pháp dù là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy cũng không có quyền phân phó công tác cho hắn.
Bây giờ Lưu Truyền Pháp rõ ràng sắp xếp cho Tôn Hạ Châu thông báo cho các vị thường ủy huyện ủy, ý nghĩ của Lưu Truyền Pháp rõ ràng là muốn khoe khoang, chuyện này lọt vào mắt người ngoài chính là hạ thấp danh dự của Vương Tử Quân. Nhưng bây giờ Lưu Truyền Pháp còn ép thư ký của Vương Tử Quân đi thông báo, chẳng khác nào bôi đen mặt Vương Tử Quân.
Tôn Hạ Châu vừa muốn từ chối thì Lưu Truyền Pháp đã đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, Lưu Truyền Pháp nhìn Vương Tử Quân đang phê văn kiện mà dùng giọng tràn đầy nụ cười nói:
- Chủ tịch Vương, ngày mai tổ khảo sát của thị ủy sẽ xuống huyện Lô Bắc, bí thư Dương mong ngài và các vị thường ủy xuống chờ trước cổng ủy ban vào lúc chín giờ sáng ngày mai, mong anh đừng đến chậm.
Vương Tử Quân có thể nói là nhìn thấy rõ ràng những biểu hiện của Lưu Truyền Pháp trong hai ngày qua, hắn biết rõ nếu nói đối phương đến thông báo cho mình là bày tỏ sự tôn kính, không bằng nói rằng đang đến đây để khoe khoang. Hắn thầm khinh thường những hành vi mờ ám của đối phương, đồng thời vẫn cười nói:
- Ngày mai tổ khảo sát xuống huyện Lô Bắc, lúc này tôi cũng chúc mừng anh.
Lưu Truyền Pháp nghe thấy âm thanh lạnh nhạt của Vương Tử Quân mà trong lòng không hiểu sao chợt bốc lửa, hắn cảm thấy lúc này biểu hiện tốt nhất của Vương Tử Quân phải là cầu xin mới đúng, như vậy mới làm cho hắn cảm thấy thắng lợi.
Sau khi nói thêm hai câu với Vương Tử Quân, Lưu Truyền Pháp cảm thấy mình giống như đấm vào bông, thế là hắn phẫn nộ rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Nhưng khi ra đến cửa phòng, hắn chợt xoay người nói:
- Chủ tịch Vương, bí thư Dương nói tôi đi thông báo, trong tay tôi cũng không có người, vừa vặn gặp mặt Hạ Châu, thế là nhờ anh ấy đi thông báo. Bây giờ anh không có việc gì, nếu anh có gì cứ phân phó, tôi sẽ đi xử lý.
- Không cân, chỗ này của tôi cũng không có chuyện gì, cứ để Hạ Châu đi giúp anh.
Vương Tử Quân khẽ phất tay rồi thản nhiên nói, hắn sao không rõ ý nghĩ của Lưu Truyền Pháp? Lưu Truyền Pháp muốn nói rằng đừng nghĩ bây giờ tôi còn là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, chờ vài ngày nữa tôi sẽ là một phó bí thư như anh.
Lưu Truyền Pháp đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân mà cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, buổi tối về nhà xem tivi đã cảm thấy tâm ý rất phiền và rối loạn, rất muốn tìm một người nào đó để tâm sự nhưng vợ lại ở thành phố An Dịch, cũng ngoài tầm tay với. Dù cô vợ hắn cũng không còn trẻ gì, thế nhưng lúc này hắn cũng tình nguyện nhắm mắt lại để phát tiết.
Lưu Truyền Pháp lật qua lật lại trằn trọc đến rạng sáng mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, khi mặt trời còn chưa kịp mọc lên thì hắn đã tỉnh dậy. Hắn vội vàng đứng lên, tắm nước nóng thật sạch, sau đó dùng keo vuốt tóc, nhìn qua thấy chính mình đã trẻ trung lại rất nhiều. Hắn mặc lên người một bộ tây trang vừa được tặng, lúc này hắn thật sự rất tỏa sáng, tinh thần mạnh mẽ.
- Chủ nhiệm Lưu, hôm nay anh thật sự rất có tinh thần.
Lưu Truyền Pháp đi vào nhà ăn thì gặp mặt nhiều đồng sự, hắn rất hưng phấn và gật đầu với mọi người, sau đó cười hỏi mọi người ăn cơm có ngon không. Cuối cùng hắn đi đến văn phòng huyện ủy dưới tiếng cười nịnh nọt của đám người chung quanh.
Chín giờ sáng, các vị thường ủy huyện ủy đã tập trung dưới sân ủy ban, Lưu Truyền Pháp tuy rất muốn đến đứng bên cạnh Dương Quân Tài, thế nhưng lúc này thấy đứng bên cạn Dương Quân Tài là Vương Tử Quân và Trần Lộ Dao, thế là trong lòng cảm thấy bực bội. Nhưng hắn thầm nghĩ vị trí của bí thư Trần sẽ là của mình, thế là cảm giác bức bối cũng tiêu tán đi rất nhiều.
- Chủ tịch Vương, bí thư Trần, hôm nay là ngày vui của Truyền Pháp, chúng ta là đồng sự, cũng nên vung tay kéo Truyền Pháp một chút, đến khi lãnh đạo thị ủy cất bước, tôi sẽ để cho Truyền Pháp mở tiệc mời mọi người.
Dương Quân Tài nhìn đám thường ủy đứng bên cạnh mình, sau đó dùng giọng cực kỳ có phong thái nói.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Ăn cơm là cần thiết, hỗ trợ cũng rất cần thiết.
Sau khi Vương Tử Quân mở miệng thì nhóm người Trần Lộ Dao nhanh chóng nở nụ cười.
Xe của phòng tổ chức thị ủy đến cổng ủy ban rất đúng giờ.
Dương Quân Tài nhìn chiếc xe chậm rãi dừng lại, chuẩn bị tiến lên nghênh đón, Vương Tử Quân cũng đi theo sát bên cạnh Dương Quân Tài. Nhưng khi Vương Tử Quân còn chưa kịp cất bước, hình bóng của Lưu Truyền Pháp chợt lóe lên, cũng đã vượt qua hắn.
- Trưởng phòng Đổng, hoan nghênh, hoan nghênh.
Dương Quân Tài chờ Đổng Quốc Khánh từ trong xe chui ra thì nhiệt tình vươn hai tay chào đón. Đổng Quốc Khánh hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng không quá cao, người ta nhìn vào sẽ sinh ra cảm giác thông minh tháo vát. Hắn đối mặt với hai bàn tay vươn ra của Dương Quân Tài, cũng nhiệt tình vươn tay ra bắt chặt tay bí thư Dương.
- Bí thư Dương, anh khách khí như vậy làm tôi cảm thấy khó thể tiếp nhận, đợi đến khi anh đến thành phố An Dịch, anh nên gọi điện thoại cho tôi, để cho tôi có thể thể hiện tâm tình của chủ nhà.
Đổng Quốc Khánh là phó phòng thường vụ phòng tổ chức, trong mắt người bình thường thì hắn có sức nặng hơn rất nhiều so với một vị bí thư huyện ủy, bình thường hắn xuống huyện thì các vị bí thư đều phải chạy ra nghênh đón, nhưng hắn cũng chỉ khách khí như vậy với một mình Dương Quân Tài mà thôi.
Đổng Quốc Khánh biết rõ lai lịch của Dương Quân Tài thì hạ thấp tư thái của mình, không những làm cho Dương Quân Tài có thể diện, còn biểu hiện mối quan hệ không tầm thường giữa hai bên. Dương Quân Tài rất thỏa mãn với phản ứng của Đổng Quốc Khánh, càng tỏ ra khách sáo với sự thân mật của Đổng Quốc Khánh.
- Chào trưởng phòng Đổng, chào mừng anh đến huyện Lô Bắc kiểm tra công tác.
Lưu Truyền Pháp đi đến bên cạnh Đổng Quốc Khánh, hắn cúi đầu chào hỏi Đổng Quốc Khánh.
Vì hai bên trước kia cùng công tác trong một phòng, thế nên Đổng Quốc Khánh cũng rất nể tình Lưu Truyền Pháp. Sau khi bắt tay thật chặt thì nói vài lời khuyến khích, cuối cùng xem như kết thúc quá trình gặp mặt. Đổng Quốc Khánh chỉ khẽ gật đầu với nhóm Vương Tử Quân, sau đó đi theo Dương Quân Tài vào phòng họp.
Đổng Quốc Khánh căn bản kohng quan tâm đến quá trình khảo sát lần này, vì hội nghị thường ủy đã có quyết định, hắn tin sẽ không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra. Dù sao thì kết quả cũng là như nhau, thế cho nên Đổng Quốc Khánh tỏ ra rất thoải mái.
Sau khi đi vào phòng họp thì Dương Quân Tài giới thiệu các vị thường ủy cho Đổng Quốc Khánh, sau đó Đổng Quốc Khánh chỉ đơn giản bắt tay với nhóm người Vương Tử Quân. Tuy giọng điệu chào hỏi rất bình thản nhưng lại lơ đãng thể hiện sự ưu việt của một cán bộ công tác tổ chức.
Vì tất cả đều có chương trình sẵn, thế cho nên sau khi Đổng Quốc Khánh nói vài câu đơn giản thì bắt đầu công tác khảo sát theo đúng trình tự: Xác định và đánh giá dân chủ, một cán bộ họ Trương nói rõ các hạng mục công việc, sau đó bắt đầu công tác.
Lưu Truyền Pháp cũng không chờ tên họ Trương kia nói xong, hắn cầm lấy những tờ giấy tốt nhất mà mình đã chuẩn bị sẵn để đưa vào trong tay các vị thường ủy huyện ủy, còn các vị ủy viên huyện ủy sẽ do một vị trưởng khoa của phòng tổ chức huyện ủy phụ trách.
Khảo sát một người mà thôi, thế cho nên mọi người làm rất nhanh, chỉ sau ba phút thì từng đầu phiếu đã được đưa lên, dựa theo trình tự thì nó sẽ được niêm phong và cất vào kho, sau đó mới thực hiện công tác thống kê.
Lưu Truyền Pháp ngồi trên đài chủ tịch, hắn đưa mắt nhìn từng vị thường ủy huyện ủy đưa lá phiếu đến tay vị trưởng khoa của phòng tổ chức huyện ủy, trên mặt chợt lộ ra nụ cười hớn hở. Hắn giống như thấy được vị trí phó bí thư huyện ủy đang vẫy gọi chính mình.
Vương Tử Quân chắc chắn sẽ không cho mình một lá phiếu đánh giá tốt, thế nhưng với lực lượng của chỉ một người thì căn bản không thể gây ra sóng gió gì. Lưu Truyền Pháp là người được hội nghị thường ủy thị ủy thông qua, cho dù Vương Tử Quân có bản lĩnh thông thiên cũng không ngăn cản được con đường đề bạt của mình.
- Bộp.
Vị trưởng khoa của phòng tổ chức huyện ủy đi đến bên đài chủ tịch, chẳng biết có phải vì bước chân quá nhanh hay không mà vấp ngã, những lá phiếu trong tay bay ra tán loạn.
Vài vị ủy viên huyện ủy đứng bên cạnh nhanh chóng vung tay đỡ vị trưởng khoa của phòng tổ chức, cũng có ngươi đứng ra thu nhặt những tấm phiếu bầu.
- Ôi, vì sao lại có nhiều phiếu không hợp cách như vậy.
Trong nhóm ủy viên huyện ủy đứng ra nhặt những tờ phiếu bầu, bí thư đảng ủy xã Vong Liễu Danh là Tống Tín Chùy cầm lấy một xấp phiếu bầu rồi dùng giọng kinh ngạc nói.
Tống Tiến Chùy dù nói không quá lớn nhưng lại truyền vào trong tai không ít người, các vị ủy viên huyện ủy vốn đang đỡ lấy vị trưởng khoa của phòng tổ chức cũng nhanh chóng chạy đến xem, bọn họ vây quanh lấy Tống Tiến Chùy.
- Không hợp cách, lại là không hợp cách.
Một vị ủy viên huyện ủy hô lớn lên giống như phát hiện một bí mật kinh người.
- Những lá phiếu này đều không hợp cách.
- Vì sao tất cả đều không hợp cách?
Những âm thanh rối loạn vang lên làm cho phòng họp biến thành cái chợ, thế là quá trình khảo sát của phòng tổ chức thị ủy lần này biến thành một trò khôi hài làm cho người ta không biết nên khóc hay cười.