Đã là đầu đông, gió bắc thổi ào ào, không khí tràn đầy vẻ quạnh quẽ và lạnh lẽo, khí lạnh như ép vào tận khung xương. Đột nhiên bầu trời tối sầm xuống, mây đen áp xuống rất thấp, thấp đến mức hầu như có thể ép lên người. Vương Tử Quân chợt cảm thấy có chút thương cảm, hắn thật sự cảm thấy rất quyến luyện với huyện Lô Bắc, nơi mà mình đã phấn đấu khá nhiều.
Trong một gian phòng lớn nhất ở Giáp Ngư Thôn, đám người Tôn Quốc Lương, Đỗ Tự Cường, Tả Minh Phương, Tiếu Tử Đông, Lý Cẩm Hồ, Hàn Minh Khải, Tân Quân Tắc đều đang chờ đợi sẵn. Thức ăn hôm nay rất phong phú, hơn nữa các món đều do chính tay Lưu Mập dâng lên.
Tiếu Tử Đông nở nụ cười trêu ghẹo:
- Ông chủ Lưu, anh xem, anh kinh doanh không phải chỉ là tốt bình thường, phải là cực kỳ tốt, ngay cả ông chủ cũng phải biến thành nhân viên phục vụ.
Lưu Mập tuy có chút đắc ý nhưng lại cung kính nói:
- Lãnh đạo Tiếu không biết đấy thôi, nhân viên phục vụ của quán đều có bản lĩnh đặc thù, đó chính là các vị lãnh đạo có uy tín và danh dự đến quán dùng cơm, bọn họ sẽ nhớ rất kỹ rồi thông báo cho nhà bếp. Khi đó đầu bếp sẽ đích thân chiên xào nấu nướng, làm ra những món mà lãnh đạo thích, những trình tự sau đó cũng không thể thiếu, thế cho nên tôi mới phải dâng chén đũa lên cho các ngài.
Lưu Mập nói dù có vẻ nửa thật nửa giả nhưng Tiếu Tử Đông cũng không khỏi thầm cảm thán, Lưu Mập này kinh doanh quá tốt, không thể không liên quan đến tư tưởng kinh doanh tốt đẹp.
Khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng thì chư vị lãnh đạo đang chờ đón đều phải đứng lên đón chào. Vương Tử Quân nhìn những gương mặt tràn đầy nụ cười trước mắt, hắn tuy hiểu không phải tất cả đều cùng chung chí hướng với mình, nhưng ít nhất thì phương diện biểu hiện vẫn rất tốt. Vì thái độ chào đón của mọi người, hắn cũng tình nguyện nở nụ cười.
- Chủ tịch Vương, ly rượu này tôi đại biểu cho các vị đồng sự ở huyện Lô Bắc chúc anh bay xa vạn dặm.
Đỗ Tự Cường nâng ly rượu lên trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng nâng ly cụng với các thành viên ban ngành huyện Lô Bắc, sau đó hắn uống một hơi cạn sạch. Có Đỗ Tự Cường mở đầu, Tôn Quốc Lương và Tả Minh Phương cũng bắt đầu mời rượu Vương Tử Quân.
Trên bàn rượu tất nhiên sẽ không thiếu trình tự mời rượu, khi từng ly rượu được rót vào bụng thì bầu không khí có chút trầm trọng đã trở nên sinh động hơn. Dù là hai người trước nay không dễ đối phó là Tôn Quốc Lương và Hàn Minh Khải cũng nâng ly rượu lên xưng huynh gọi đệ.
- Tử Đông, anh thật sự không suy xét gì sao?
Dựa theo tửu lượng dĩ vãng thì lúc này Vương Tử Quân đáng lý phải say mới đúng, nhưng không biết vì sao dù đầu óc có chút choáng váng nhưng ý thức lại rất tỉnh táo. Sau khi uống cạn một ly với Tiếu Tử Đông thì Vương Tử Quân khẽ lên tiếng hỏi.
Tiếu Tử Đông có tửu lượng khá tốt, nhưng lúc này hắn lại có vài phần men say, hắn nâng ly cụng với Vương Tử Quân rồi nói:
- Chủ tịch Vương, anh không cần phải khuyên tôi, tôi sẽ không rời khỏi huyện Lô Bắc. Anh đi thì dù sao cũng phải có người ở lại giữ nhà chứ? Nếu không thì những gì anh đã khổ sở làm cho nhân dân huyện Lô Bắc sẽ bị người ta phá hỏng mất.
Sau khi xác định chính mình sẽ không thể nào quay lại huyện Lô Bắc, Vương Tử Quân bắt đầu sắp xếp cho nhóm người Đỗ Tự Cường, Tiếu Tử Đông. Vì Trình Vạn Thọ và Cát Trường Lễ chỉ mong sao hắn đi cho nhanh, thế cho nên trên cơ bản sẽ đáp ứng tất cả những yêu cầu của hắn, tuyệt đối không từ chối.
Tiếu Tử Đông sẽ là phó thư ký trưởng của văn phòng khối chính quyền thành phố An Dịch, sắp xếp như vậy đối với tình huống hiện tại của Tiếu Tử Đông cũng coi như là đề bạt. Tuy khối chính quyền thành phố có bảy tám vị phó thư ký trưởng, thế nhưng những vị phó thư ký trưởng này chỉ cần đưa xuống tuyến dưới rèn luyện thì cũng phải là chủ tịch huyện, thậm chí rất có thể trực tiếp nhận chức bí thư huyện ủy.
Nhưng đối mặt với lời đề nghị của Vương Tử Quân thì Tiếu Tử Đông vẫn từ chối không chút nghĩ ngợi, hắn là người dù chết cũng không buông, bây giờ có sẵn lực lượng của Vương Tử Quân, tất nhiên hắn sẽ muốn dong thuyền ra biển cả.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt quật cường có mang theo chút kiên trì của Tiếu Tử Đông, hắn không nói gì thêm, chỉ nâng ly khẽ cụng với Tiếu Tử Đông.
- Ha ha ha, chủ tịch Tử Quân, các anh tổ chức tiệc mừng trong này sao không nói với tôi một tiếng?
Dương Quân Tài cầm một chai rượu đỏ mỉm cười đi đến, sau lưng hắn là Lưu Truyền Pháp cũng với nụ cười rạng rỡ. Tuy nụ cười trên mặt Lưu Truyền Pháp rất sáng lạn, thế nhưng Vương Tử Quân có thể cảm nhận được người này ngoài cười trong không, thật sự còn khó coi hơn so với khóc.
Vương Tử Quân cũng không có tâm tư ứng phó với Dương Quân Tài, hắn nâng ly trong tay lên nói:
- Bí thư Dương, mỗi ngày ngài bận rộn nhiều việc, tôi nào dám làm ảnh hưởng đến ngài?
- Ha ha ha, chủ tịch Tử Quân, anh cứ khách khí. Nói thật nhé, tôi cũng không nỡ để anh ra đi, nhưng anh là người tương lai tươi sáng, tôi cũng không thể nào cản trở con đường phát triển của anh được. Tôi đây chúc anh tương lai như gấm, nếu có thời gian thì nên về huyện Lô Bắc thăm thú một chút.
Dương Quân Tài duỗi tay, hắn cầm lấy ly rượu đưa lên không trung.
Vương Tử Quân cũng nâng ly rượu trong tay lên, hai chiếc ly thủy tinh khẽ cụng với nhau phát ra tiếng giòn tan.
- Chủ tịch Vương, anh cứ yên tâm, chỉ cần ban ngành huyện ủy Lô Bắc đoàn kết một lòng, chăm lo xử lý công tác chung, tôi tin tưởng tương lai của huyện Lô Bắc chắc chắn sẽ cực kỳ tốt đẹp.
Dương Quân Tài uống cạn ly rượu rồi dùng giọng thỏa thuê mãn nguyện nói.
...
Xe của Vương Tử Quân chậm rãi chạy đến cổng trường đảng tỉnh ủy, đập vào mắt hắn là bốn chữ "Thật sự cầu thị" rất lớn, trong trường là những ngôi nhà cao tầng, ban công thấp thoáng, cỏ hoa tươi tốt. Dù là đầu mùa đông rét lạnh nhưng vẫn có nước chảy róc rách, cây cối xanh tươi, gió khẽ thổi qua như mùa xuân đến, khung cảnh đẹp đẽ làm cho người ta giống như tiến vào trong tiên cảnh.
Trường đảng tỉnh ủy ở phía bắc thành phố Sơn Viên, nếu nói một cách chỉnh thể thì nó thể hiện sự khoáng đạt và thô kệch của phong cách kiến trúc phương bắc; nhưng nếu xem xét một cách chi tiết, nó cũng không thiếu nét tinh xảo xinh đẹp của phong cách phương nam. Vương Tử Quân đưa mắt đánh giá chung quanh, trong lòng thầm cảm khái, bầu không khí của trường đảng làm cho hăn sinh ra một ý nghĩ khác lạ, chẳng lẽ quan uy của các vị lãnh đạo đều được hun đúc ra từ những môi trường thế này?
Vương Tử Quân nhìn địa phương mà mình phải sống và học tập nửa năm tới, nụ cười chợt xuất hiện trên khóe miệng. Dù hắn cảm thấy rất tiếc nuối với những gì đã làm ở huyện Lô Bắc, thế nhưng đời người nào có được như những gì mình toan tính?
- Chủ tịch Vương, tôi đi báo danh cho anh.
Thái Thần Bân xuống xe, hắn nhìn về phía địa điểm tiếp nhận báo danh rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tuy công tác báo danh đều yêu cầu lãnh đạo tự đi, nhưng thực tế thì người đến thường là thư ký hoặc lái xe. Vương Tử Quân dù không tán thành hành vi này, thế nhưng hắn cũng không muốn mình là người lập dị. Hắn đã tham chính được vài năm, hắn càng ngày càng phát hiện ra một vấn đề, đó là nhiều khi đi theo dòng người sẽ không bị đánh, những lời này là rất đúng.
Lúc này đến trường đảng tỉnh ủy học tập, dựa theo sắp xếp của đám người Tiếu Tử Đông thì phải là Tằng Việt Vũ và Thái Thần Bân cùng đi tiễn mình, nhưng Vương Tử Quân muốn đơn giản cũng không để cho Tằng Việt Vũ đi theo, chỉ đưa theo Thái Thần Bân mà thôi. Thư ký Tằng Việt Vũ đi theo Vương Tử Quân thời gian quá ngắn, cũng có chút lơ là, Vương Tử Quân ghét nhất là loại người ngã theo chiều gió và chỉ thích nịnh nọt, vì thế trong lòng có chút phản cảm với viên thư ký của mình.
Vương Tử Quân hút xong một điếu thuốc, Thái Thần Bân đã lấy ra một bộ sách và vài thứ đồ dùng cuộc sống. Một cái vại sứ và một chậu sứ trắng liên tục va chạm vào nhau theo bước chân của Thái Thần Bân, phát ra những âm thanh trong trẻo.
- Chủ tịch Vương, anh được phân đến phòng 201.
Thái Thần Bân đưa một bản thông báo về việc sắp xếp ký túc xá và thời khóa biểu cho Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.
Trường đảng yêu cầu học tập và sinh hoạt khép kín, yêu cầu tất cả học viên phải ở lại trong trường. Nhưng đến đây học tập thường là các vị cán bộ lãnh đạo, thế cho nên dù có yêu cầu như thế nhưng việc áp dụng lại không quá nghiêm khắc.
- Đi, chúng ta đến xem ký túc xá.
Vương Tử Quân nhận lấy những vật phẩm trong tay Thái Thần Bân rồi vừa cười vừa nói.
Hai người một trước một sau đi về phía ký túc xá, dùng thông báo trong tay để nhận chìa khóa phòng, sau đó đến mở cửa phòng 201. Đây là một gian phòng hướng về phía mặt trời, có giường, có một bộ ghế sa lông và một cái bàn, còn có buồng vệ sinh, có vẻ đầy đủ tiện nghi thế nhưng lại bùng lên đầy đủ hương vị.
Nhưng phòng 201 này cũng không phải chỉ dành riêng cho Vương Tử Quân, có hai chiếc giường chứng tỏ nơi đây có hai chủ nhân. Thái Thần Bân đặt những món đồ trong tay mình xuống, hắn dùng giọng đề nghị nói:
- Chủ tịch Vương, chúng ta ra ngoài ở thôi, khi đi chủ tịch Tiếu đã đưa cho tôi một khoản tiền.
- Cứ ở trong phòng này, nơi đây cũng rất tốt.
Vương Tử Quân nhìn khắp gian phòng rồi đưa tay cản Thái Thần Bân, có thể thấy mỗi ngày đều có người quét dọn ký túc xá, căn bản không cần hai người ra tay dọn dẹp. Nhưng bọn họ cần phải sắp xếp lại những vật phẩm của mình, vì Vương Tử Quân sẽ phải sống ở đây nửa năm, thế cho nên cần có sự chuẩn bị kỹ càng.
- Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, khi Thái Thần Bân ra mở cửa thì một người đàn ông hơn ba mươi tuổi với dáng người không cao đi vào phòng. Người này cười rất tươi, vừa vào đã chào hỏi Vương Tử Quân:
- Tôi ở phòng 205, lãnh đạo của các anh có ở đây không?
Vương Tử Quân vừa nghe thấy đối phương lên tiếng thì biết ngay người ta hiểu lầm mình và Thái Thần Bân là lái xe và thư ký của lãnh đạo, cũng khó trách người ta nghĩ như vậy, Thái Thần Bân vốn là một thanh niên, còn chính Vương Tử Quân cũng không lớn tuổi hơn Thái Thần Bân. Tuy đây là ban huấn luyện cán bộ thanh niên, thế nhưng đám cán bộ có thể tiến lên cấp xứ thường phải hơn ba mươi tuổi.
- Chào anh, tôi là Vương Tử Quân, đến từ huyện Lô Bắc của thành phố An Dịch, sau này nên liên hệ nhiều hơn.
Vương Tử Quân vừa nói vừa đưa tay ra với người đàn ông đối diện.
Người đàn ông này chợt sững sờ, sau đó hắn tranh thủ thời gian bắt tay Vương Tử Quân, lại dùng giọng vui sướng nói:
- Nghe nói trong ban huấn luyện của chúng ta có một người bạn trẻ tuổi, cũng vì có sự góp mặt của cậu ấy mà độ tuổi trung bình của ban chúng ta hạ xuống một tuổi, xem ra người đó chính là cậu đây. Rất hân hạnh được làm quen, tôi là Hào Nhiếp Quân, là người của khối chính quyền thành phố Đỗ Dương.
Theo như những gì Vương Tử Quân biết thì tham gia ban huấn luyện lần này đều là những vị cán bộ vĩ đại của các thành phố trong tỉnh, một thành phố cũng chỉ có được một chỉ tiêu mà thôi, thế cho nên các cán bộ vĩ đại kia phải trổ hết tài năng và cạnh tranh với nhau sứt đầu vỡ trán mới lấy được chỉ tiêu.
Ban huấn luyện ở trường đảng chia làm vài loại, tất nhiên ban huấn luyện cán bộ cấp tỉnh rõ ràng là hấp dẫn ánh mắt của người khác nhất. Với cấp bậc của đám người Vương Tử Quân, bình thường cũng phải tham gia lớp huấn luyện của trường đảng thị ủy, còn lớp huấn luyện cán bộ cấp tỉnh của trường đảng tỉnh ủy thì phải tranh giành nhau vỡ đầu. Hào Nhiếp Quân có thể giành được chỉ tiêu của thành phố Đỗ Dương, có thể trổ hết tài năng để được lựa chọn, chắc chắn cũng không phải là nhân vật tầm thường.
Vì mới quen biết nên hai người cũng không nói nhiều, sau khi buôn chuyện vài câu thì Hào Nhiếp Quân đã lên tiếng:
- Cậu Tử Quân, tối hôm nay mọi người sẽ tụ tập lại dùng cơm, cậu có rãnh không?
- Tôi đảm bảo sẽ đến ngay khi được kêu gọi, khi nào thì xuất phát?
Vương Tử Quân cũng không chần chừ mà vừa cười vừa nói.
- Tốt lắm, sáu giờ tối, chúng ta cùng đi, lần này chúng ta được đi ăn của nhà giàu, không ăn nhiều không được.
Hào Nhiếp Quân nói đến hai chữ nhà giàu thì khóe miệng vểnh lên, rõ ràng hắn có chút khinh thường với hai chữ nhà giàu kia.
Vương Tử Quân tuy nhìn thấy như vậy nhưng lại không hỏi nhiều, sau khi tiễn Hào Nhiếp Quân rời khỏi phòng, hắn quay sang nói với Thái Thần Bân:
- Thần Bân, cậu được nghỉ vài ngày, vài năm qua cậu đã bận rộn nhiều rồi, bây giờ thừa dịp tôi không có chuyện gì mà về nhà nghỉ ngơi, bỏ ra chút thời gian quan tâm đến bạn gái đi thôi.
Thái Thần Bân nghe Vương Tử Quân nói cho mình nghỉ, tuy hắn rất vui nhưng ngoài miệng vẫn từ chối:
- Chủ tịch Vương, tôi cùng ngài đến đây học tập, sao có thể bỏ đi được? Tôi luôn ở bên cạnh anh, bất cứ lúc nào anh cũng có thể kêu gọi tôi, nếu tôi đi thì anh cũng không thuận tiện.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng kiên quyết của Thái Thần Bân thì có chút trầm ngâm, sau đó lên tiếng:
- Tôi cho cậu nghỉ cũng không phải nghỉ không công, cũng có nhiệm vụ giao cho cậu. Tuy tôi tạm thời rời xa cương vị để học tập thế nhưng cũng cần có người nhìn chằm chằm vào những gì xảy ra trong huyện. Cậu không cần đến khối chính quyền để công tác, chỉ cần báo cáo cho tôi những thay đổi trong huyện là được.
Dù có chút nghi ngờ với lời nói của Vương Tử Quân thế nhưng Thái Thần Bân vẫn tiếp nhận sắp xếp này, hắn đành phải lưu luyến lái xe rời khỏi trường đảng tỉnh ủy.
Sau khi Thái Thần Bân rời đi thì Vương Tử Quân bắt đầu phân loại sách của mình, hắn ngồi bên bàn học để nhìn các loại sách, nhưng khi hắn chuẩn bị đọc sách thì lại có vài người bạn học đến gặp mặt, bọn họ hàn huyên với nhau vài câu xem như làm quen.
Sáu giờ tối Hào Nhiếp Quân đi đến phòng ký túc xá của Vương Tử Quân, mời Vương Tử Quân cùng đi. Vương Tử Quân cũng không khách khí với Hào Nhiếp Quân, hai người bàn luận vài câu rồi cùng nhau đi xuống dưới lầu ký túc xá. Trong lúc nói chuyện thì Vương Tử Quân biết Hào Nhiếp Quân chính là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách của thành phố Đỗ Dương, lần này đến tham gia học tập để chuẩn bị được đề bạt lên cấp chính xứ.
Khách sạn Kim Huy Hoàng cũng không cách trường đảng tỉnh ủy quá xa, sau khi lái xe của Hào Nhiếp Quân dừng xe lại, Hào Nhiếp Quân và Vương Tử Quân sóng vai đi về phía khách sạn Kim Huy Hoàng. Lúc này là mùa đông nhưng hai nhân viên lễ tân của khách sạn Kim Huy Hoàng vẫn mặc sườn xám để lộ ra cặp chân thon, khi hai người đi vào khách sạn thì nhận được cái cúi đầu cung kính của hai cô nàng.
Dù là cán bộ thành phố Đỗ Dương nhưng nhìn bộ dạng của Hào Nhiếp Quân giống như không xa lạ gì với khách sạn Kim Huy Hoàng, hắn cũng không quan tâm đến hai cô nhân viên lễ tân xinh đẹp, chỉ đưa theo Vương Tử Quân đi đến lầu bốn.
- Ông chủ khách sạn Kim Huy Hoàng này không phải là người bình thường, anh ta đi ra vùng duyên hải vài năm thì trở thành một ông chủ lớn, năm xưa khi anh ta mở khách sạn Kim Huy Hoàng còn mời tôi nhập cổ phần, thế nhưng tôi từ chối.
Hào Nhiếp Quân vừa đi lên lầu vừa cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vừa nghe những lời nói không phải là thứ gì quá bí mật của Hào Nhiếp Quân vừa khẽ gật đầu, hắn tất nhiên biết rõ Hào Nhiếp Quân sở dĩ nói như vậy tuyệt đối không phải vì mình là một người ngốc chỉ biết nói thật, mà là lời nói này cũng không có tính thực chất. Đối phương chịu nói ra chuyện nhỏ này với Vương Tử Quân, thứ nhất là dùng một chuyện nhỏ để chứng minh thân phận của mình, lại có lợi cho phương diện tăng tiến tình cảm, sẽ không tạo ra bất kỳ lực ảnh hưởng nào không tốt với bản thân mình.
Người này thật sự rất giỏi xã giao, Vương Tử Quân thầm cảm khái một câu như vậy với Hào Nhiếp Quân. Lúc này Hào Nhiếp Quân đã dừng lại trước một gian phòng lớn, hai nhân viên mặc sườn xám đứng trước cửa thấy có hai người đi đến thì cúi người thật sâu nói vài câu hoan nghênh khách quý giá lâm, sau đó hai cô nàng khẽ đẩy cửa ra.
Lúc này bên trong phòng đã có sáu bảy người, bọn họ đang cực kỳ khí thế, trong số họ có một cô gái, nhưng dù nàng là người phụ nữ duy nhất trong phòng thì cũng không có nghĩa rằng sẽ là trung tâm ở nơi đây.
Được mọi người vây vào giữa chính là một người đàn ông dáng người cao ráo, thứ không tương xứng với người này chính là bàn tay trắng nõn, bàn tay đó đang ve vuốt ly rượu, rất có phong thái ưu nhã.
- Trưởng phòng Trương, anh thật sự là cán bộ trẻ tuổi, phải nói là trẻ nhất trong ban huấn luyện lần này, thật sự chúc mừng anh.
Một giọng nói dịu dàng mềm mại từ trong miệng của nữ cán bộ truyền ra, làm cho người ta sinh ra cảm giác nhơn nhớt và ngòn ngọt.
Nếu như chỉ nghe lời nói thì người ta sẽ nhất định nghĩ đó là một nhân vật cấp bậc mỹ nữ, nhưng khi nhìn sang theo âm thanh thì sẽ làm cho người ta cảm thấy cực kỳ mất mát. Người phụ nữ kia tuy không tính là khó coi thế nhưng gương mặt bánh bột ngô và làn da ngăm đen dù nhìn vào từ phương diện nào cũng làm cho người ta thất vọng.
- Chị Tùng Mai quá khen rồi, những lời này của chị tôi cũng không dám nhận.
Người đàn ông kia rất hưởng thụ với câu nói của người phụ nữ duy nhất trong phòng, thế nhưng trong miệng lại cố gắng tỏ ra mình là người khiêm tốn cẩn thận.
Khi người đàn ông này mở miệng thì Hào Nhiếp Quân và Vương Tử Quân đẩy cửa đi vào. Trong đây có không ít người biết Hào Nhiếp Quân, khi thấy hắn vào cửa thì nói:
- Anh Hào, lần này anh đến hơi chậm, thế cho nên chúng tôi cũng không chờ mà nhanh chóng bắt đầu.
Hào Nhiếp Quân cười ha hả nói:
- Chủ yếu là đi đón một người bạn học nên đến hơi chậm. Các vị, xin phép tôi giới thiệu vị này, đây chính là bạn học trẻ tuổi nhất trong ban huấn luyện của chúng ta: Đồng chí chủ tịch huyện Lô Bắc, Vương Tử Quân!
Trưởng phòng Trương đang thản nhiên tự đắc nâng ly lên uống rượu, hắn nghe thấy Hào Nhiếp Quân nói như vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân giống như không mấy tốt đẹp. Vẻ mặt những người khác cũng khẽ biến đổi, ánh mắt khác lạ, nhưng trong ánh mắt đám người lại lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
Vương Tử Quân nhìn từng ánh mắt nhìn về phía mình, vẻ mặt nữ cán bộ được gọi là chị Tùng Mai chợt biến đổi, trong lòng hắn khẽ động, nhưng cũng chỉ có thể dùng giọng bình tĩnh và khách khí nói:
- Chào các anh các chị, tôi là Vương Tử Quân, sau này kính mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.
Chị Tùng Mai nhìn thoáng qua trưởng phòng Trương, sau đó vừa cười vừa nói:
- Tiểu Vương thật sự còn quá trẻ, thật sự làm cho chúng tôi không phục không được, còn trẻ như vậy đã là phó chủ tịch huyện, thật sự cũng là hiếm gặp trong tỉnh của chúng ta. Để chị giới thiệu cho cậu, vị này chính là trưởng phòng Trương của văn phòng đoàn thanh niên tỉnh Sơn Nam, cũng là bạn học của chúng ta, nếu như có việc gì ở thành phố Sơn Viên, có thể thỉnh giáo anh ấy.
Chị Tùng Mai này không hỗ danh là người có thể phát triển trong quan trường đầy đàn ông, chỉ cần nói vài ba câu đã làm cho ve mặt trưởng phòng Trương trở nên tốt đẹp. Hắn khẽ nâng ly rượu lên giơ về phía Vương Tử Quân:
- Cậu Tiểu Vương, anh chúc cậu một ly.
Vương Tử Quân cũng không có hứng thú truy cứu chút thủ đoạn nhỏ của chị Tùng Mai, bây giờ trường đảng cho hắn cảm giác giống hệt như trong quan trường, chẳng qua chỉ là thay đổi hoàn cảnh mà thôi. Hắn cũng không muốn giải thích gì khác, khi trưởng phòng Trương nâng ly rượu thì hắn cũng nhanh chóng nâng ly cụng một cái.
Hào Nhiếp Quân nhìn thấy tình huống chị Tùng Mai chỉ nói vài câu đã hóa giải tình huống xấu hổ, hắn nâng ly rượu lên nói:
- Chị Tùng Mai, chị nói như vậy là sai rồi, đừng nghĩ Vương Tử Quân còn trẻ mà khinh thường, cậu ấy không phải là phó chủ tịch huyện, cậu ấy là chủ tịch huyện nổi tiếng của huyện Lô Bắc.
Người ngồi đây có kẻ chính ban cũng có cấp phó ban, nhưng tất cả đều là những cán bộ trẻ tuổi trên thị ủy được nhìn trúng, trong số này thật sự không phải không có một vị chủ tịch huyện, thế nhưng một vị chủ tịch huyện trẻ tuổi lại được giao trọng trách giống như Vương Tử Quân thì hầu như là không có.
Nếu nói tuổi trẻ tài cao thì đây mới thật sự là tuổi trẻ tài cao, tục ngữ có một câu rất hay, đó chính là: "Tuổi là bảo vật trong quan trường". Trong mắt đại đa số cán bộ thì cấp xứ trên tỉnh khác biệt rất lớn với lãnh đạo địa phương, vì cấp xứ trên tỉnh chỉ là lãnh đạo một ban mà thôi, thế nhưng lãnh đạo một phương như chủ tịch huyện lại là chư hầu nắm vài trăm ngàn đến vài triệu nhân dân.
Hào Nhiếp Quân giới thiệu mình như vậy, xem ra cũng không phải có ý tốt, đây không phải đang đẩy mình lên lò nướng sao? Vương Tử Quân khẽ nhìn thoáng qua Hào Nhiếp Quân, khóe miệng chợt lộ ra nụ cười lạnh khó phát giác. Tuy hắn không thích đến đây tham gia tranh đấu, thế nhưng nếu có người ức hiếp đến đầu mình, hắn cũng không quan tâm và nhanh chóng ra chiêu.
- Anh Hào, anh cũng đừng quá đề cao tôi, tôi cũng chỉ là có chút may mắn mà thôi.
Vương Tử Quân nói rồi nâng ly lên cụng với trưởng phòng Trương.
Vẻ mặt trưởng phòng Trương vẫn cực kỳ không tốt giống như trước, nhưng hắn cũng biết lúc này mình nên bảo trì phong độ, thế là nhanh chóng giới thiệu những người bạn học khác. Vương Tử Quân mới biết chị Tùng Mai tên là Lý Tùng Mai, là phó chủ tịch thành phố Thiên Sơn, nhưng chức phó chủ tịch thành phố của nàng cũng chỉ tương đương với chức vụ phó chủ tịch thường vụ huyện mà thôi, vì thành phố Thiên Sơn chỉ là đô thị cấp huyện.
Những người khác đều là cán bộ của thành phố, trong đó có hai người làm cho Vương Tử Quân chú ý, một là phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy thành phố Tam Hồ, tên là Lỗ Điền Thành; một người khác là trưởng phòng xây dựng quận An Bình, tên là Trần Hạo Chí, người còn lại chính là trưởng phòng Trương của đoàn thanh niên tỉnh Sơn Nam, Trương Thư Chí.
- Trưởng phòng Trương, anh đã xác định mời được phụ đạo viên của chúng ta đến đây sao?
Lỗ Điền Thành đi đến bên cạnh Trương Thư Chí rồi cười hì hì nói.
Trưởng phòng Trương nhận được đả kích khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng, bây giờ hắn nghe thấy Lỗ Điền Thành nói như vậy thì không khỏi cười hì hì nói:
- Đây cũng không phải là vấn đề, tôi không dám mạnh miệng ở những phương diện khác nhưng đối với chuyện này thì thật sự dám nói lời cam đoan. Tôi có thể để lộ ra chút tin tức nhỏ, đó là chị của tôi, sau này nếu các anh muốn xin nghỉ thì cứ đến tìm chị ấy.
Trưởng phòng Trương thấy Lỗ Điền Thành gật đầu thì dùng giọng đắc ý giới thiệu
- Đừng xem thường chị tôi chỉ là một phụ đạo viên ở trường đảng tỉnh ủy, nhưng nếu nói về độ nặng thì dù là phó hiệu trưởng cũng không thể nào so sánh với chị ấy, ai bảo năm xưa hiệu trưởng Lưu chính là bộ hạ cũ của ông nội của chúng tôi.
Khi nghe trưởng phòng Trương nhắc đến hiệu trưởng Lưu thì đám cán bộ nãy giờ đang thi nhau nói chuyện đã ngừng lời, hiệu trưởng trường đảng trước nay đều là do phó bí thư nắm công tác tổ chức kiêm nhiệm, mà hiệu trưởng Lưu là ai thì tất nhiên mọi người sẽ biết. Tuy cấp bậc của bọn họ đến bây giờ còn chưa đủ để phó bí thư tỉnh ủy xem trọng, thế nhưng phó bí thư tỉnh ủy chỉ cần nói ra một câu cũng đủ quyết định sinh tử của bọn họ.
Một phụ đạo viên lại có quan hệ thân cận với hiệu trưởng Lưu như vậy, thật sự làm cho bất kỳ người nào cũng có ý nghĩ muốn kết giao. Vô tình những người có cùng tâm tư với Lỗ Điền Thành là rất nhiều, bọn họ tuy đều có hậu trường, thế nhưng ai cũng có một suy nghĩ rõ ràng, chính là có thêm bạn sẽ có nhiều đường để đi, ai không trông mong đường phát triển sau này của mình sẽ rộng rãi thênh thang hơn?
Trương Thư Chí rất hưởng thụ cảm giác sao sáng quanh trăng như thế này, hắn cảm nhận được ánh mắt của các bạn học nhìn về phía mình, hắn cố ý đưa tay lên nhìn đồng hồ và nói:
- Mười phút nữa chị của tôi sẽ đến, chị ấy là một người rất đúng giờ.
Vẻ mặt Hào Nhiếp Quân liên tục biến đổi, bộ dạng của hắn cũng có chút động tâm, nhưng hành động mờ ám vừa rồi ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Vì thế bây giờ dù hắn có úp mặt nóng lên mông lạnh, chỉ sợ cũng không có tác dụng gì.
Vương Tử Quân lẳng lặng nhìn đám bạn học của mình, hắn thầm lắc đầu. Hắn tuy muốn kết giao với bọn họ, thế nhưng lại vứt bỏ ý nghĩ này ngay trên bàn rượu, vì đám người kia chỉ lo nịnh bợ Trương Thư Chí, nào có ai quan tâm đến mình?
- Tút, tút, tút!
Tiếng chuông máy nhắn tin trong trẻo vang lên từ trong túi áo của Vương Tử Quân, hắn lấy máy nhắn tin ra xem, phát hiện người nhắn cho mình là Trương Lộ Giai, chỉ thấy bên trong viết:
- Tiểu tử đi vào thành phố Sơn Viên mà không báo cho chị một tiếng, có phải muốn bị đánh không?
Vương Tử Quân thật sự không còn tâm tình để ứng đối với đám bạn học nơi đây, hắn thấy tin nhắn như vậy thì lập tức nói lời xin lỗi:
- Xin lỗi các vị, tôi tạm thời có chút việc, đành phải đi trước một bước, hôm sau tôi sẽ mời các vị chung vui.
Vương Tử Quân vừa nói vừa không chờ người khác có phản ứng, hắn nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
- Thật sự là quý nhân hay bận rộn, nếu sớm biết người này như vậy tôi sẽ không đưa hắn đến đây. Trưởng phòng Trương, tôi mời anh một ly, xem như hôm nay tôi mang một người như vậy đến bồi tội với anh.
Hào Nhiếp Quân chờ Vương Tử Quân ra khỏi cửa, hắn đi đến trước mặt Trương Thư Chí rồi nâng ly rượu trong tay lên cười hì hì nói.
Trương Thư Chí nhìn Hào Nhiếp Quân, hắn cũng nâng ly lên, hai người cụng ly. Hào Nhiếp Quân lại nói thêm hai câu, sau đó mới làm cho Trương Thư Chí trở nên vui tươi hớn hở.
- Tiểu tử kia đúng là một tên ngốc, trưởng phòng Trương sắp xếp cho một cơ hội tốt như vậy mà không biết cảm tạ. Nhưng này trưởng phòng Trương, ngài cũng đừng nên để ý đến những vấn đề này, chúng ta không có cậu ấy cũng chẳng có vấn đề.
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.comHào Nhiếp Quân nói, sau đó hắn lại nâng ly lên với trưởng phòng Trương.
Trương Thư Chí thật sự rất đố kỵ với một kẻ như Vương Tử Quân đến cướp đoạt hào quang của mình, lúc này nghe thấy lời nói của Hào Nhiếp Quân thì lập tức quên đi tên khốn Vương Tử Quân kia. Khi hắn nâng ly lên cụng với Hào Nhiếp Quân, điện thoại trên bàn của hắn lại vang lên.
- Cái gì? Chị, chị không đến được sao? Gặp một người bạn cũ à? Vâng, vâng, vâng, vậy chị cứ đi đi, hôm nào đó tôi lại mời chị.
Trương Thư Chí kinh ngạc nghe điện thoại.
Khi Vương Tử Quân đi ra khách sạn Kim Huy Hoàng thì đã là tối mịt, mặt trăng treo cao, bóng đêm như mộng, từ xa nhìn lại thấy Trương Lộ Giai mặc một bộ quần áo màu trắng đứng bên dưới đèn đường. Ánh đèn đường dịu dàng phủ xuống gương mặt góc cạnh rõ ràng của nàng, lúc này nàng giống như biến thành một nữ thần chói sáng, đẹp đến mức làm lòng người bàng hoàng.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng lúc thì dịu dàng, khi thì trầm tư, chốc chốc lại cười, lại đi dạo, tản bộ chờ mình, dù hắn biết Trương Lộ Giai lớn hơn mình bảy tám tuổi, thế nhưng khi nhìn cô gái này thì hắn vẫn không khỏi cảm thấy tim đập thình thịch. Nàng là một cô gái dịu dàng xinh đẹp, giống như bất kể lúc nào cũng thu hút ánh mắt của hắn. Trong bầu không khí tĩnh lặng, hắn chợt lớn tiếng hô lên:
- Chị Lộ Giai, tôi đến rồi.
Trương Lộ Giai đột nhiên quay đầu, mái tóc tung bay theo gió, giống như ngoái đầu lại cũng sinh ra cảm giác cực kỳ quyến rũ và thu hút. Khi nàng nhìn thấy Vương Tử Quân, gương mặt trở nên cực kỳ vui vẻ, bàn tay phấn nộn cũng không khỏi đưa lên lỗ tai của Vương Tử Quân:
- Tiểu bại hoại này rất tốt, đi vào thành phố Sơn Viên học tập cũng không báo cho chị một tiếng, nếu như không phải chị đây có chút thủ đoạn, có phải cậu cũng không muốn gặp chị không?
Trương Lộ Giai cũng coi như là một cô gái cao ráo trong phái nữ, nhưng nếu so với Vương Tử Quân thì vẫn thấp hơn nửa cái đầu. Lúc này nàng nhéo tai Vương Tử Quân, cơ thể cũng vô tình dán lên người hắn. Tuy Vương Tử Quân thầm nhắc mình đối phương chính là chị, thế nhưng hai khối thịt mềm mại áp lên người cũng làm cho hắn vô thức ngừng hít thở.
Khoảnh khắc này Vương Tử Quân chợt cảm thấy rung động lòng người, dù là đàn ông có tâm địa sắt đá cũng sẽ bị hòa tan, huống hồ hắn chỉ là một vị chủ tịch huyện với trái tim không chỉ là bằng thịt, lại đủ màu giống như muôn hoa.
Cũng may Trương Lộ Giai cũng ý thức được hành động của mình là không phù hợp, nàng khẽ lui ra khỏi người Vương Tử Quân, nếu không chỉ sợ chủ tịch Vương lần này sẽ sinh ra thất thố.
Vương Tử Quân cố gắng áp chế những cảm giác bùng lên trên người, lúc này hắn cười nói:
- Không phải tôi không muốn gặp chị, chẳng qua là hôm nay mới đến thành phố Sơn Viên, còn chưa kịp thở ra hơi, thế cho nên muốn nghỉ ngơi để hồi phục lại. Nếu tôi đến tìm chị với bộ dạng đầy bụi đất, như vậy chị sẽ lấy chuổi chà đuổi tôi đi, đến lúc đó thật sự không tìm được chỗ nào để khóc là khác.
- Cậu đúng là kẻ dối trá, miệng lưỡi trơn tru.
Trương Lộ Giai nhìn bộ dạng cười hì hì của Vương Tử Quân, trong lòng sinh ra cảm giác ấm áp. Nhưng phút tiếp xúc vừa rồi với hăn lại làm cho nàng sinh ra chút cảm giác khác thường, làm cho nàng cảm nhận được một hương vị rất lạ.
Hai người nói đùa vài câu, Vương Tử Quân lên tiếng:
- Chị Lộ Giai, chỗ này cũng không phải tốt, chúng ta tìm chỗ nào đó tâm sự được không?
- Vậy cậu theo tôi.
Trương Lộ Giai nói, sau đó đi về phía một chiếc Santana màu trắng. Nàng dùng chìa khóa mở cửa xe, một mùi hương nhàn nhạt từ trên xe bay ra.
- Xe của tôi không được tốt, chủ tịch Vương cũng đừng chê đấy nhé?
Trương Lộ Giai vừa nói vừa ngồi vào trong xe.