Những trò chơi vào thời điểm còn trẻ thì sẽ không có bất kỳ chút sắc thái nào liên quan đến hiệu quả và lợi ích, hai bên thường chân thành với nhau. Ba người Vương Tử Quân, Trương Lộ Giai, Trương Thiên Tâm cùng nhau lớn lên, nhưng khi Trương Lộ Giai trở thành một cô gái xinh xắn với mái tóc dài óng ả, khi đó thế giới quan của Vương Tử Quân và Trương Thiên Tâm chợt có biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Khi Trương Thiên Tâm đưa Vương Tử Quân đến nhà thì Trương Lộ Giai đang rất buồn chán, sau đó nàng gặp mặt cậu em mà năm xưa từng gắn bó thân thiết với mình, nhưng nàng lại cảm thấy có chút cảm giác xa lạ. Trực giác cho nàng biết cậu thanh niên đẹp trai khí khái kia ở rất gần nhưng lại rất xa, loại cảm giác này làm cho nàng thấy buồn vô cớ, trong lòng có chút áy náy, không biết cảm giác đó là lạnh băng hay có chút an ủi.
Dù Vương Tử Quân đã vô số lần tự báo với chính mình: Dù là trên phương diện tuổi tác hay kinh nghiệm và tình cảm thì mình và Trương Lộ Giai vẫn có một hố sâu ngăn cách quá lớn, nhưng tình huống lơ đãng gặp mặt vẫn làm cho hắn cực kỳ hân hoan. Hắn không thể nào kháng cự lại ánh mắt rừng rực của một người phụ nữ trưởng thành như một trái mận chín rục trên cây, trong suy nghĩ mâu thuẫn của hắn thì, Trương Lộ Giai có lúc là một người chị không nên xâm phạm, có lúc lại biến thành một tồn tại mơ hồ.
Vì thế mà Vương Tử Quân thật sự có chút căm tức, vì sao Trương Lộ Giai lại xuất hiện trong giấc mộng tràn đầy sắc thái tươi đẹp của mình? Trong giấc mộng đó thì nàng đang mặc một bộ quần áo cưới cực kỳ lãng mạn, chính mình đang ôm lấy cơ thể mềm mại nhẵn nhụi của nàng, đang vuốt ve gò má thanh xuân của nàng. Tất nhiên nàng cũng dùng cơ thể và ngôn ngữ để đáp lại, những âm thanh rền rỉ mê người được cặp môi mọng đỏ phát ra càng làm cho bộ phận nào đó trên người hắn giật mình thức tỉnh, đúng là quá mức xấu hổ.
Vương Tử Quân nghĩ đến tình cảnh trong giấc mông mà thật sự đỏ mặt, hắn đứng lên khỏi giường, sau đó thì thào nói:
- Vì sao lại là cô ấy? Vì sao cô ấy lại chạy đến giấc mộng của mình? Mình còn tình nguyện xem cô ấy là chị cơ mà?
Vương Tử Quân cười chế giễu mình, sau đó hắn đi vào phòng tắm nước nóng, cuối cùng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần phấn khởi. Hắn thầm nghĩ, khoảng thời gian này hình như mình nghĩ đến phụ nữ hơi nhiều, chính mình có một vị hôn thê, có hai tình nhân xinh đẹp, chỉ là nước xa không cứu được lửa gần, các nàng đều ở quá xa mình.
Nếu không thì tuần này nói Tần Hồng Cẩm đến đây bàn chuyện làm ăn? Dù sao thì tập đoàn Quân Thành cũng không phải công ty nhỏ, tin chắc thành phố Sơn Viên cũng có sản nghiệp của nàng.
Vương Tử Quân miên man suy nghĩ và đi xuống căn tin dùng cơm, khi hắn cầm sách đi đến phòng học, hắn chợt phát hiện một phòng có thể chứa hơn ba mươi người đã được ngồi chật ních.
Những người này có phải đã quá tích cực rồi không? Dù là ban huấn luyện thanh niên thì cũng không nên quá tích cực như vậy chứ? Vương Tử Quân thầm oán một câu, sau đó đi về phía một chỗ còn trống. nguồn TruyenFull.com
- Chào anh, tôi là Triệu Lộ Vĩ đến từ phòng tài chính tỉnh, sau này mong anh quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.
Vương Tử Quân còn chưa kịp ngồi vững vàng thì một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đã đi đến bên cạnh, người này tự giới thiệu về mình, sau đó đưa cho Vương Tử Quân một điếu thuốc.
Cán bộ của phòng tài chính lúc nào cũng vênh váo, đây hầu như là một sự thật được tất cả cán bộ tuyến dưới công nhận, ai bảo người ta nắm quyền lực về tài chính? Những năm nay tài chính lúc nào cũng khó khăn, nếu ở vào trạng thái không hợp quy tắc, nếu muốn phê duyệt hạng mục và có được chút tài chính thì đều phải tìm đến các vị cán bộ này. Quyền uy được sinh ra dưới bầu không khí thần bí, biểu hiện điển hình là hạng mục được phê duyệt hay không, số tiền được xuất ra là bao nhiêu. Dưới một thể chế như hiện tại thì có vị cán bộ nào của phòng tài chính mà không uy quyền?
Không có việc gì sẽ không đắc tội với người, Vương Tử Quân tất nhiên sẽ tuân theo quy củ này, hắn nhận lấy điếu thuốc của Triệu Lộ Vĩ rồi sảng khoái cười nói:
- Tôi là Vương Tử Quân, đến từ thành phố An Dịch, kính xin anh Triệu quan tâm giúp đỡ nhiều hơn, tương lai tôi đến tìm ngài xin chút tài chính, mong anh cũng ngàn vạn lần đừng tỏ ra không biết nhau đấy nhé.
- Cậu Vương, xem cậu nói kìa, chúng ta đã đến đây cùng chung ban huấn luyện, đã là bạn học thì cũng xem như có duyên phận, cũng là người một nhà, có chuyện gì cậu cứ đến tìm tôi, chỉ cần tôi có thể giúp, sẽ tuyệt đối không bao giờ chối từ.
Triệu Lộ Vĩ cực kỳ hưởng thụ lời nói nịnh hót trong lơ đãng của Vương Tử Quân, bây giờ giọng điệu lại có thêm vài phần khí thế.
Vương Tử Quân cũng chỉ cười cười với những lời nói mạnh miệng của Triệu Lộ Vĩ, cũng không tiếp tục nói gì thêm. Nhưng Triệu Lộ Vĩ đến tìm hắn cũng có sự chuẩn bị, sau khi nói thêm vài câu không mặn không nhạt thì đi vào chính đề:
- Cậu Vương, chúng ta học tập trong ban huấn luyện nửa năm, dù sao cũng cần có vài người phục vụ cho cả lớp, tôi đây tuy không có gì hay nhưng vẫn dư sức có kinh phí cho những hoạt động của lớp.
Triệu Lộ Vĩ nói rất ẩn giấu nhưng Vương Tử Quân lại nghe rất rõ, người này muốn làm một cán sự trong lớp. Sau đó hai người cười nói thêm vài câu, Triệu Lộ Vĩ mới cười cười đi về phía một người khác.
Vương Tử Quân thở dài một hơi, hắn ngồi xuống ghế mà thầm cảm khái. Người trong quan trường thường hay lục đục với nhau, tranh danh đoạt lợi, bây giờ đi vào trường đảng học tập cũng không tiếc biểu hiện, giống như đàn ông trong quan trường là loại người trời sinh thích khống chế và chinh phục thế giới.
Khi Vương Tử Quân đang cực kỳ cảm khái thì một vị bạn học ngồi ở phía trước có làn da hơi đen chợt nghiêng đầu nói:
- Này anh bạn, tất cả đều là như vậy, cũng không thể trách được.
Người này vừa nói vừa nhìn vào hai mắt Vương Tử Quân:
- Nếu như tôi đoán không lầm thì cậu chính là một người trẻ tuổi nhất trong ban huấn luyện của chúng ta, cậu còn trẻ như vậy mà đã là cán bộ lãnh đạo, thật sự là tương lai vô lượng.
Vương Tử Quân chỉ nở nụ cười khiêm tốn, hắn chủ động vươn tay ra nói:
- Tôi là Vương Tử Quân, đến từ huyện Lô Bắc thành phố An Dịch.
Người kia thấy Vương Tử Quân vươn tay ra thì cũng nhiệt tình bắt chặt tay:
- Tôi là Trần Ngôn Đống, là cán bộ của phòng giám sát thuộc khối chính quyền thành phố Trung Bắc.
Hai người bắt chặt tay nhau, đều cười cười, Trần Ngôn Đống nói:
- Cậu Vương, cậu cũng đừng xem thường ban huấn luyện của chúng ta, tuy chỉ có hơn ba mươi người nhưng lại là một nhóm cán bộ được tỉnh chọn làm thí điểm, nghe nói sau khi tốt nghiệp sẽ trực tiếp được đề bạt, những cán sự trong lớp thậm chí còn được đề bạt những chức vị quan trọng hơn.
Thì ra là như vậy, hèn gì Triệu Lộ Vĩ mới đi tìm phiếu bầu cho mình, xem ra ý nghĩa của nó nằm ở chỗ này. Vương Tử Quân nở nụ cười tiêu sái, hắn nhìn về phía Trần Ngôn Đống rồi nói:
- Anh Trần nếu có tâm tư làm cán sự, tôi sẽ bầu cho anh một phiếu.
Trần Ngôn Đống lắc đầu, hắn khoát tay nói:
- Tôi thì không dám, dù sao cũng không thể nào tranh giành với người ta được, có một phiếu của cậu cũng không ích gì. Tôi không có tà tâm, cũng không muốn muối mặt ở chỗ này.
Trần Ngôn Đống nói rồi chỉ về phía trước, lại khẽ nói:
- Cậu thấy không, người kia là Thạch Nham Phong, là một vị cán bộ cấp xứ của phòng tổ chức tỉnh ủy, lần này anh ấy là người có lực nhất trong công tác tranh đoạt vị trí cán sự. Anh ấy vừa lên tiếng thì một nhóm người đã chạy đến vây quanh, nịnh bợ, ton hót, thật sự giống như làm trò hề. Nhưng tâm tình này của mọi người cũng dễ hiểu, mà này cậu Vương, nếu cậu muốn lên kết giao thêm nhiều người, cậu cũng có thể tham gia vào nhóm người kia.
Vương Tử Quân nhìn theo ngón tay của Trần Ngôn Đống, hắn thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy đang được vài người vây quanh như sao sáng quanh trăng. Vương Tử Quân đưa mắt đánh giá người đàn ông kia vài lượt, đối phương là một người cao ráo, trắng tinh, mái tóc thẳng thớm, mũi thẳng miệng rộng, mày rậm mắt tinh, ánh mắt điển hình của các cán bộ làm công tác tổ chức, hơn nữa còn được phối hợp với một bộ tây trang thẳng thớm.
Lúc này người đàn ông kia đang tươi cười nói chuyện, nhưng nụ cười trên gương mặt dài và hẹp lại cho thấy tư thế đứng từ trên cao nhìn xuống.
- Như vậy thì anh ấy sẽ là cán sự của ban huấn luyện chúng ta sao?
Vương Tử Quân thu hồi ánh mắt rồi cười hì hì nói.
- Trên cơ bản là như vậy, nhưng còn có người có thể tranh chấp với anh ấy. Cậu nhìn sang bên kia, chính là cán bộ lãnh đạo của đoàn thanh niên tỉnh, tuy không thể tranh chấp chức vụ lớp trưởng, thế nhưng lấy được vị trí bí thư cũng đáng mừng rồi.
Trần Ngôn Đống này rõ ràng là người linh thông tin tức, hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía Trương Thư Chí đang khẽ thì thầm nói chuyện với Lý Tùng Mai.
Trương Thư Chí hình như là cán bộ của đoàn thanh niên tỉnh, Vương Tử Quân thật sự không có cảm tình gì với người này, thế cho nên chỉ nhìn thoáng qua mà thôi. Khốn nổi khi đưa mắt nhìn thi đúng lúc Trương Thư Chí lại quay sang, khi nhìn thấy ánh mắt của Vương Tử Quân thì khóe miệng Trương Thư Chí chợt lộ ra nụ cười.
- Các vị bạn học, mọi người yên lặng một chút, xin phép cho tôi long trọng giới thiệu một vị cán bộ trẻ tuổi nhất của ban huấn luyện chúng ta, là Vương Tử Quân đến từ huyện Lô Bắc.
Trương Thư Chí đột nhiên lớn tiếng nói với đám người trong phòng, sau đó tươi cười đi về phía Vương Tử Quân.
- Vương Tử Quân tuy còn trẻ nhưng là chủ tịch huyện Lô Bắc, còn trẻ mà đã được đặt trên vị trí quan trọng như vậy, thật sự là khó có được. Bản thân cậu ấy lại rất muốn được phục vụ cho mọi người, thế cho nên kính xin mọi người giúp đỡ cậu ấy nhiều hơn.
Trương Thư Chí cười cười nói nói đi đến trước mặt Vương Tử Quân, sau đó cười lên ha hả.
Trương Thư Chí còn chưa nói xong thì Hào Nhiếp Quân đã đứng lên nói:
- Tôi đồng ý với anh Thư Chí, đống ý giúp đỡ chủ tịch Vương Tử Quân, có được sự phục vụ của đồng chí Vương Tử Quân, tôi tin tưởng rằng những ngày tiếp theo mọi người sẽ cực kỳ thoải mái.
Đám người trước đó đã từng đến tham gia tiệc rượu với Trương Thư Chí cũng đứng lên phụ họa, thế là lúc này bầu không khí trong phòng học đã trở nên rộn rã, huyên náo, rối loạn. Rất nhiều ánh mắt phức tạp không đồng nhất nhìn về phía Vương Tử Quân, đặc biệt là Thạch Nham Phong đang nhìn chằm chằm vào vị trí cán sự của lớp, lúc này ánh mắt của hắn tràn đầy địch ý và khinh thường.
- Chủ tịch Vương, tôi giúp đỡ anh ứng cử vị trí lớp trưởng, nếu anh được chọn thì cũng đừng quên mời khách mọi người đấy nhé?
Trương Thư Chí mỉm cười đứng bên cạnh Vương Tử Quân, giống như thật sự đang thật lòng kêu gọi bỏ phiếu cho Vương Tử Quân vậy.
Vương Tử Quân sao không nhìn ra chút thủ đoạn của Trương Thư Chí? Tiểu tử này tuyệt đối là hạng người thành tinh, rõ ràng đã coi Vương Tử Quân là đối thủ cường đại của mình. Trương Thư Chí chắc chắn rất không cam lòng, thế cho nên áp dụng thủ đoạn cao cấp nhất trong quan trường: Nâng lên rồi giết.
Trong quan trường muốn nâng một người lên cũng không phải chỉ là mở miệng nói tốt, cúi đầu khom lưng nói khoác vuốt mông ngựa, nâng người cần phải có đại trí tuệ, bộ dạng thoải mái và tràn đầy tự tin của Trương Thư Chí vào lúc này làm cho Vương Tử Quân chợt nhớ đến một câu chuyện lịch sử đã từng được xem qua.
A Quế thời nhà Thanh chính là một trong số ít những tiến sĩ người Mãn Châu, đã từng theo hoàng đế Càn Long chinh chiến khắp nơi, lập nhiều công lao to lớn. A Quế rất chướng mắt tên Hòa Thân tham lam, một lòng muốn đẩy ngã tên khốn lòng tham vô đáy kia. Nhưng Hòa Thân kia lại là kẻ quỷ kế đa đoan, hắn chọn sách lược thường xuyên ở bên tai hoàng đế để ra sức tán thưởng A Quế, thế là A Quế thường xuyên được ủy thác trách nhiệm, hầu như năm nào tháng nào cũng phải buôn ba trong khổ cực, không còn cơ hội để làm gì Hòa Thân, cuối cùng chết vì bệnh tật.
Câu chuyện lịch sử này cho Vương Tử Quân một bài học rất sâu sắc, đọc sử có thể áp dụng vào hiện tại. Sau đó hắn nhớ kỹ một phương án, đó chính là đối với những đối thủ có năng lực, địa vị, chiến tích và bối cảnh mạnh hơn mình nhiều lần, biện pháp tốt nhất là nâng đối phương lên, để cho đối phương trở thành một mũi tên sáng chói, đối phương sẽ bị sử dụng và không còn năng lực chống lại anh, đây cũng là một biểu hiện đại trí tuệ trong quan trường.
Dù Vương Tử Quân biết rõ chút thủ đoạn của Trương Thư Chí, nhưng lúc này hắn cũng cố gắng khắc chế cảm giác tức giận của mình. Hắn biết rõ lúc này căn bản không phải thời điểm mình sốt ruột giải thích, nếu như chính mình vì cố gắng tự giải vây mà lên tiếng, như thế rõ ràng là càng bôi càng đen. Thế là hắn chỉ cười cười với Trương Thư Chí, cũng không thèm quan tâm.
Trương Thư Chí cực kỳ đắc ý, hắn trước đó luôn nhẫn nhịn một bụng tức tối với một Vương Tử Quân lấy hết danh tiếng của mình, lúc này nếu không chọc cho đối phương một đao thì sao có thể tìm lại thể diện? Hơn nữa Vương Tử Quân còn trẻ mà đã là một vị chủ tịch huyện, đủ để nói đối phương là một kẻ cực kỳ khát vọng trong quan trường, chỉ cần mình áp dụng phương án nâng lên rồi giết, tuyên truyền thật mạnh mẽ về đối phương, làm cho người người đều biết, có lẽ đối phương sẽ nhanh chóng đóng băng ở ban huấn luyện này, không thể giao du với ai.
Thử nghĩ xem, trong ban huấn luyện này có ai không phải là cây lớn rễ sâu, chờ mong tương lai sẽ ngồi dưới tán lá cây rậm rạp? Nếu như bị một tên trẻ tuổi có danh tiếng cao vời cướp sạch những gì mình nên có, bọn họ không ghen ghét sao? Chủ tịch Mao có câu, đấu với trời sẽ kiếm được niềm vui thú lớn, đấu với địa kiếm được niềm vui lớn, đấu với người cũng kiếm được niềm vui lớn, nếu muốn hiểu rõ những niềm vui thú trên quan trường, như vậy anh cần phải cảm ngộ những ảo diệu bên trong các tình huống tưởng chừng như bình thường xảy ra chung quanh.
Trương Thư Chí nghĩ đến đây mà càng cảm thấy vui vẻ thoải mái, dù Vương Tử Quân thật sự rất trẻ thì hắn cũng không quan tâm, đắc tội thì đắc tội, đối phương làm gì được mình? Chẳng lẽ đối phương có thể thò tay vào tỉnh ủy để phản kích mình? Đúng là quá đáng cười.
Những âm thanh ồn ào vang lên trong lớp, có người dùng giọng quái dị nói:
- Bây giờ thanh niên thật sự rất biết cách mạo hiểm hơn chúng ta năm xưa thế nhưng đầu lưỡi lại không biết đau, dũng khí đáng khen, thật sự là hậu sinh khả úy.
Có người lên tiếng thì cũng có người hùa theo, vài người ngồi bên cạnh Thạnh Nham Phong hầu như đều tập trung hỏa lực lên người Vương Tử Quân, thế nhưng bọn họ chỉ ồn ào được vài câu rồi bị Thạch Nham Phong cản lại.
Thạch Nham Phong nhìn về phía Vương Tử Quân, sau đó quay sang trò chuyện với người khác, hoàn toàn không xem Vương Tử Quân ra gì.
Trương Thư Chí sau khi ném ra vài đốm lửa thì cũng không đứng bên cạnh Vương Tử Quân, hắn tin sau khi mình ném ra vài mồi lửa như thế, dưới tình huống mọi người ồn ào bàn luận có thể hoàn toàn bùng cháy ra khắp đồng cỏ. Hắn nở nụ cười đắc ý với Vương Tử Quân, sau đó đi về phía chỗ ngồi của mình, đám người Hào Nhiếp Quân cũng nhanh chóng tiến đến vây quanh hắn.
- Cậu có phải đã đắc tội với Trương Thư Chí kia không?
Trần Ngôn Đống đã thấy tất cả sự việc xảy ra trước mắt, đợi sau khi Trương Thư Chí bỏ đi thì mới cười hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống mình kết giao với Trương Thư Chí, thầm nghĩ mình chỉ gặp mặt đối phương một lần, cũng không nói gì thế nhưng lại bị đối phương ghi thù khắc oán, thật sự là khó hiểu, con bà nó khó thể giải thích được. Tuy trong lòng hắn liên tục kêu oan cho mình thế nhưng ngoài miệng lại dùng giọng không cho là đúng nói:
- Cũng chỉ gặp qua vài lần mà thôi.
- Bị người ta đố kỵ là quá bình thường, cậu Vương, theo tôi thấy thì cậu là một người quá trẻ tuổi trong lớp, cây mọc thành rừng thì vẫn bị gió thổi bật gốc, người kia giở trò với cậu, cũng chỉ là đố kỵ nhân tài mà thôi.
Trần Ngôn Đống vẫn nói với vẻ mặt tươi cười thế nhưng lời phân tích lại rất đúng, vì vậy có thể thấy ánh mắt của hắn là rất cao, hơn nữa lại nhanh mồm nhanh miệng, có thể kết giao.
Vương Tử Quân bật cười lớn, xem như thừa nhận câu nói rất hay của Trần Ngôn Đống. Mình nhờ may mắn và có cơ duyên tốt nên tiến lên hai bậc thang trong thời gian hai năm, hai bậc thang của mình tuy là không nhiều nhưng lại là thứ mà nhiều người cả đời không làm được.
- Mặc kệ như thế nào thì tôi cũng tuyệt đối ủng hộ cậu, nhưng này cậu Vương, cậu phải cực kỳ cẩn thận, nghe nói phụ đạo viên của lớp chúng ta là chị họ của Trương Thư Chí. Nếu người này quyết tâm ép cậu, tuy không quá mức đáng lo, thế nhưng cuối cùng vẫn là rất phiền toái.
Trần Ngôn Đống thích hợp là một người biết nhiều tin tức, Vương Tử Quân cảm thấy không có chuyện gì qua mắt được người này.
Khi Vương Tử Quân gật đầu thì cửa phòng học mở ra, một hình bóng xinh đẹp chậm rãi đi vào bên trong. Chiếc áo lông màu trắng không những chẳng làm cho cơ thể trở nên mập mạp, ngược lại còn làm cho dánh người nàng thêm lung linh hấp dẫn, mái tóc mềm mại như dòng nước mát xỏa sau gáy, có chút bộ dạng lười biếng, thật sự làm cho người ta nhìn thấy và sinh ra xúc động muốn ôm cô gái này vào lòng.
Vương Tử Quân ngây người nhìn cô gái đứng trên bục giảng, hắn thấy hôm nay nàng rất chú ý đến cách ăn mặc, hai mắt linh động, gương mặt xinh đẹp động lòng người, mái tóc mềm mại tuyệt đẹp, bộ ngực căng phồng giống như một bẫy rập tràn đầy hấp dẫn. Trong đầu Vương Tử Quân chỉ có một ý nghĩ, dù là bẫy rập cũng phải nhảy vào, thế nhưng khi nhìn lên gương mặt xinh đẹp của nàng, hắn cảm thấy nó có chút lạnh lẽo.
Tuy đám người ngồi nơi này đều là những kẻ có kinh nghiệm phong phú, nhưng khi cô gái này đi vào phòng, vẻ quyến rũ của nàng vẫn có thể làm cho đám đàn ông đang hò hét phải trở nên im lặng. Đặc biệt là vài học viên đến từ các ban ngành tỉnh ủy, bọn họ càng ngồi nghiêm chỉnh, cả đám nhìn chằm chằm vào nàng mà không chớp mắt.
- Chào mọi người, tôi là Trương Lộ Giai, là phụ đạo viên của lớp chúng ta. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cùng mọi người vượt qua nửa năm sống và học tập ở trường đảng, kính xin mọi người giúp đỡ nhiều hơn cho công tác của tôi.
Trên mặt Trương Lộ Giai là nụ cười thản nhiên, tuy nàng đang nói chuyện với mọi người nhưng Vương Tử Quân lại sinh ra cảm giác giống như nói với mình, trong ánh mắt chợt lóe lên cái nhìn có chút nghịch ngợm.
Hèn gì nàng biết mình đến thành phố Sơn Viên, thì ra nàng chính là phụ đạo viên của ban huấn luyện này, như vậy thì nàng cũng chính là chị họ của Trương Thư Chí?
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Trương Thư Chí, hắn thấy đối phương đang chăm chú nhìn lên Trương Lộ Giai, bộ dạng chăm chú lắng nghe, giống như bất cứ lúc nào cũng bút ký lại lời nói của Trương Lộ Giai.
Trương Lộ Giai đứng ở bên trên bục giảng chậm rãi lên tiếng, rất có phong thái của một phụ đạo viên, tuy lời lẽ bình thường nhưng giọng điệu dịu dàng trong trẻo lại làm cho người ta sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.
- Tôi nghe nói vị phụ đạo viên này của chúng ta còn đang độc thân, nếu như thật sự có ý, cậu cũng nên nắm chắc kỳ ngộ, nhanh chóng tiếp xúc và phát triển đi là vừa.
Vương Tử Quân đã đánh giá Trần Ngôn Đống là một mật thám, quả nhiên không phụ những nhận định của hắn, sau khi nghe những lời nói dịu dàng uyển chuyển của Trương Lộ Giai thì Trần Ngôn Đống đã khẽ nói với Vương Tử Quân.
Trước mắt vẫn còn độc thân? Nhưng lời nói này thật sự giống như một luồng sấm sét đánh vào trong đầu và trong lòng Vương Tử Quân, theo như ký ức của mình thì Trương Lộ Giai học hết cấp ba đã kết hôn, bây giờ sao lại là độc thân?
Khi trong đầu Vương Tử Quân còn đang quay cuồng đủ mọi ý nghĩ hỗn tạp thì Trương Lộ Giai trên bục giảng vẫn tiếp tục nói:
- Học viên của lớp chúng ta đến từ khắp các địa phương trong tỉnh, mọi người đến trường đảng học tập và cùng lớp cũng xem như là duyên phận. Hôm nay lớp chúng ta chính thức thành lập, nhưng nếu chỉ có một mình tôi phục trách thì nhất định sẽ rất bận rộn, thế cho nên cũng cần một vài học viên làm cán sự phục vụ cho mọi người.
Vì làm cán sự sẽ tham gia những hoạt động lớn, cũng có được kết quả tốt nhất sau khi học tập ở trường đảng, thế cho nên vừa nghe Trương Lộ Giai nói ra như vậy thì nhóm người Thạch Nham Phong, Trương Thư Chí đều trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Trương Thư Chí tuy đi đến đâu cũng giới thiệu Trương Lộ Giai là chị họ của mình, thế nhưng hắn thật sự hiểu chị họ này cũng không quá nể mặt mình. Nếu như mình muốn thành cán sự của lớp thì chỉ có thể thông qua quá trình tuyển cử dân chủ mà thôi, nhưng dù thế nào thì Trương Thư Chí cũng có lòng tin với tuyển cử, dù thế nào thì hắn cũng đã dùng Trương Lộ Giai để tạo nên cho mình một tấm bình phong rất tốt trong thời gian qua, cũng có nhiều học viên túm tụm quanh mình. Cho dù kết quả cuối cùng là Thạch Nham Phong làm thủ lĩnh của lớp, như vậy ít nhất hắn cũng sẽ được làm bí thư chi bộ, điều này không là vấn đề.
Trong đầu chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, ánh mắt Trương Thư Chí chợt nhìn về phía Vương Tử Quân, lát nữa nếu Vương Tử Quân chỉ được một phiếu, như vậy sẽ là một chuyện cười lớn.
Trương Thư Chí thật sự rất chờ mong tình huống chị Trương Lộ Giai công bố Vương Tử Quân chỉ nhận được một phiếu, hắn càng nghĩ đến tình huống này thì càng kích động, thầm nghĩ sau này mình có thể cướp lấy danh tiếng của đối phương.
Mình có thể hãm hại đối phương một cách không tiếng động, điều này làm cho Trương Thư Chí cảm thấy đắc ý, đừng nghĩ rằng làm chủ tịch huyện Lô Bắc thì có thể đến đây và tưởng rằng mình là đại nhân vật, đây chính là trường đảng tỉnh ủy, là nơi người ta tạo dựng các mối quan hệ, chút đạo hạnh của anh vẫn còn kém lắm, còn chưa đến lượt anh làm náo động đâu.
Khi Trương Thư Chí chờ Trương Lộ Giai nói rằng sẽ bình chọn dân chủ để chọn cán sự, đúng lúc Trương Lộ Giai nói:
- Các học viên đều là những nhân vật nổi bật trong hàng ngũ cán bộ của tỉnh, đừng nói là làm cán sự cho một lớp, dù là chấp chưởng một huyện, quản lý vài trăm ngàn dân cũng dễ dàng. Vì vậy tùy tiện chọn một học viên trong lớp đảm nhiệm vai trò cán sự cũng là "tài lớn nhưng dùng vào việc nhỏ".
Là cán bộ trẻ tuổi thì ai chẳng có chút kiêu ngạo? Sau khi nghe xong những lời khích lệ của Trương Lộ Giai thì đám học viên kể cả Vương Tử Quân cũng cảm thấy rất hưởng thụ, đặc biệt thoải mái.
- Có câu nói thế này, phục vụ học viên rất khổ cực, mọi người là cán bộ đến từ các chiến tuyến khắp tỉnh, rất nhiều người còn chưa quen biết lẫn nhau, chọn ra một người làm cán sự là rất khó khăn, như vậy chúng ta nên lựa chọn theo kiểu đặc sắc thì hay hơn. Trước tiên chúng ta chọn học viên trẻ tuổi nhất trong lớp, để cho anh ấy phục vụ mọi người một thời gian.
Trương Lộ Giai nói đến học viên có độ tuổi nhỏ nhất thì vô tình đưa mắt nhìn thoáng qua Vương Tử Quân.
Trương Lộ Giai nhắc đến mình, Vương Tử Quân thật sự không có chút hứng thú với vị trí lớp trưởng, thật sự không muốn tiếp nhận ý tốt của nàng. Trương Lộ Giai làm như vậy có ý gì, tất nhiên hắn hiểu nàng đang tạo ra một bệ phóng cho mình, hắn cũng không ngốc, tất nhiên hiểu được mùi vị bên trong.
Khi Trương Lộ Giai quyết định dứt khoát như vậy thì đám học viên trong lớp cảm thấy cực kỳ bất ngờ, đặc biệt là Trương Thư Chí, hắn cảm thấy thật sự rất mất vui. Vì sao chị họ của mình lại không suy nghĩ mà trực tiếp chọn phương án trực tiếp bổ nhiệm và điểm danh tên kia? Điều này...Điều này sao có thể làm hắn chịu đựng được.
- Học viên trẻ tuổi nhất trong ban huấn luyện chúng ta là Vương Tử Quân, cho hỏi học viên Vương Tử Quân đã đến chưa?
Trương Lộ Giai đưa mắt nhìn Vương Tử Quân vài lượt, lúc này nàng lại giả vờ như không quen biết hắn, nàng đưa mắt nhìn khắp phòng rồi dùng giọng nghiêm trang hỏi.
Vương Tử Quân đối mặt với trò nghịch ngợm của Trần Lộ Dao, hắn cũng không biết làm sao hơn, chỉ có thể đứng dậy rất phối hợp, sau đó thành thật nói:
- Chào phụ đạo viên Trương, tôi ngồi ở chỗ này.
- Có mặt là tốt, học viên Vương Tử Quân, từ hôm nay trở đi anh sẽ là lớp trưởng của lớp chúng ta, tôi hy vọng anh có thể nhanh chóng tiếp nhận công tác, phục vụ tốt cho lớp. Một phụ đạo viên như tôi có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ của mình hay không đều phải dựa vào sự ủng hộ của anh.
Trương Lộ Giai lúc này lên tiếng cực kỳ nghiêm trang, điều này làm cho Vương Tử Quân có nhiều ý nghĩ trong lòng nhưng không dám để lộ ra.
Ngay sau đó chính là khoảng thời gian tự giới thiệu, thế là một buổi sáng trải qua không chút sóng gió, mà khi Trương Lộ Giai bỏ đi thì phòng họp nhanh chóng trở nên rối loạn. Dù có rất nhiều không phục tình huống Vương Tử Quân trở thành lớp trưởng, thế nhưng bọn họ lúc này cũng chỉ có thể tán thưởng Vương Tử Quân quá may mắn mà thôi.
Nếu so sánh thì cuộc sống trong trường đảng thật sự bình thản hơn trong huyện rất nhiều, tuy cũng không thiếu những chuyện lục đục với nhau, nhưng vì đa số thời gian là học tập, thảo luận, vì vậy cũng không có sóng gió gì lớn. Vương Tử Quân là một lớp trưởng, hắn đứng vững vàng cũng không có gì là lạ.
Trong trường đảng, Vương Tử Quân dần dần trở nên buông lỏng, hắn cũng kết giao được vài người bạn nói chuyện khá hợp ý, nhưng hắn lại dành phần lớn thời gian vào việc học. Dù hắn có kinh nghiệm và những tích lũy từ kiếp trước, thế nhưng khi đó hắn chỉ là một giáo viên, hắn phần lớn chỉ biết được những tri thức trên phương diện lý luận mà thôi, đối với những chuyện khác thì hiểu biết chỉ có hạn. Lúc này học tập ở trường đảng giống như một chiếc dây thừng kết nối những tri thức kiếp trước và kiếp này lại với nhau.
Trong thời gian nửa tháng học tập ở trường đảng, Vương Tử Quân và Trương Lộ Giai đã nhiều lần dùng cơm với nhau, hai người trò chuyện rất hòa hợp. Có vài lần Vương Tử Quân muốn hỏi vì sao bây giờ Trương Lộ Giai vẫn còn độc thân, thế nhưng những lúc như vậy lời lên đến bên miệng lại bị hắn nuốt xuống.
Thời tiết dần thay đổi, càng lúc càng lạnh, cũng đã sắp đến tết, Vương Tử Quân cũng lâu rồi chưa về thành phố Giang Thị, hắn càng nghĩ xem có nên lợi dụng khoảng thời gian này để về tỉnh Chiết Giang một chuyến, nhưng đột nhiên Trương Thiên Tâm lại chạy đến tìm.
- Tử Quân, không ngờ cậu lại rơi vào trong tay chị tôi, thật sự là phải mặc niệm cho cậu, sớm biết tiểu tử cậu đến thành phố Sơn Viên nhưng những ngày này tôi lại phải về Bắc Kinh có việc, hôm nay vừa xuống máy bay thì đến tìm cậu. Cậu nói xem, anh em có trượng nghĩa với cậu không?
Trương Thiên Tâm đấm một phát lên vai Vương Tử Quân, sau đó tùy tiện nằm lên giường ký túc xá của Vương Tử Quân, lại dùng giọng hì hì trêu ghẹo nói.
Vương Tử Quân rất quen thuộc với tính cách của Trương Thiên Tâm, hắn cười hì hì nói:
- Cậu nói chuyện đúng là không biết che đậy miệng, chú ý chị Lộ Giai nghe thấy được thì sẽ không tha cho cậu.
- Hì hì, cậu sẽ không nhát cáy như khi còn bé, lại đi theo đuôi để tố cáo tôi với chị ấy đấy chứ? Tôi còn nhớ rất rõ, cậu không giỏi thứ quái quỷ gì, thế nhưng bản lĩnh tố cáo và mách lẻo sau lưng lại không ai bằng. Đặc biệt là trong mắt của chị Lộ Giai thì cậu là bé ngoan, tôi là ma vương chuyên gây sự nghịch ngợm, vì cậu mà hồi bé tôi bị đánh rất nhiều lần, cậu xem, đánh nhiều đến mức đến bây giờ cũng không phát triển cao to được bao nhiêu.
Trương Thiên Tâm bày ra bộ dạng giương nanh múa vuốt, thật sự giống như muốn phục thù Vương Tử Quân vì những sự việc xảy ra thời tuổi thơ.
Vương Tử Quân sờ mũi không cho là đúng, khi còn bé mình đáng ghét như vậy sao? Mình sao lại thích tố cáo mách lẻo? Bây giờ cũng không phải là lúc xem xét nó có phải sự thật hay không, thế nhưng Trương Lộ Giai thích che chở cho mình lại là thật.
Khi Vương Tử Quân không nhịn được cười thì Trương Thiên Tâm lại cười hì hì nói:
- Khi đó tôi thậm chí còn nghi ngờ không biết ai mới là em trai của chị ấy, người so với người đúng là giận điên lên.
Vương Tử Quân nghe những lời nói phàn nàn không che đậy miệng của Trương Thiên Tâm mà cảm thấy dòng suy nghĩ của mình tốt hơn rất nhiều. Khi hai bên đang trò chuyện rất vui vẻ thì điện thoại của Trương Thiên Tâm chợt vang lên, lúc này trong tay Trương Thiên Tâm không còn là chiếc điện thoại lớn như cục gạch, đã đổi thành một chiếc điện thoại Motorola rất nhỏ.
Sau khi nói với đầu dây bên kia hai câu, Trương Thiên Tâm ngồi lên khỏi giường:
- Cậu bạn, định tìm cậu trò chuyện cho vui vẻ, không ngờ lại đúng lúc có người tìm, thật sự quá bực, tôi không thể không đi được. Thôi thì thế này, chờ đến buổi chiều khi cậu học xong thì hẹn chị gái, chúng ta cùng nhau đi dùng một bữa cơm vậy?
Trương Thiên Tâm vừa nói vừa muốn đi ra ngoài, Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nôn nóng như khỉ của đối phương mà không khỏi muốn trêu chọc vài câu. Tuy vừa rồi hắn không nghe rõ người đầu dây bên kia nói gì, thế nhưng có một từ rơi vào trong tai Vương Tử Quân, thế là hắn cười nói:
- Thiên Tâm, cậu nói nhiều như vậy làm gì, tôi đây có một câu tặng cậu.
Trương Thiên Tâm chợt sững sờ, hắn lập tức bày ra bộ dạng chuyên tâm lắng nghe.
- Sức khỏe là gốc rể của tính mạng, làm gì cũng phải cẩn thận một chút.
Vương Tử Quân vỗ vai Trương Thiên Tâm rồi dùng giọng thấm thía nói.
Trương Thiên Tâm đang nóng lòng như lửa đốt, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì lập tức há hốc miệng như một trái trứng, sau đó lại khép miệng rồi cười lên ha hả.
- Tiểu tử cậu thật sự vượt quá dự đoán của tôi, tôi còn tưởng rằng cậu đi theo những đám người bình thường kia, làm quan đều trở nên quá mức đứng đắn, quá truyền thống, quá nghiêm túc, không ngờ còn biết ăn khói lửa nhân gian. Thế nào, anh em, có muốn đi theo giải trí chút không? Tôi sẽ tặng hai đóa hoa cho cậu.
- Đi chết đi, miệng chó không thể mọc được ngà voi.
Vương Tử Quân cười lớn không chút kiêng nể, hắn tiến lên đẩy Trương Thiên Tâm, sau đó cười ha hả đẩy hắn ra ngoài.
Buổi chiều là tiết học của một vị giáo sư kinh tế trường đảng, Vương Tử Quân cảm thấy rất hứng thú với tri thức về các phương diện vận hành kinh tế, vì thế sau khi Trương Thiên Tâm đi, hắn tranh thủ thời gian chuẩn bị cho tiết học. Hắn còn chưa ra khỏi cửa thì thấy Trần Ngôn Đống từ trong ký túc xá đi ra.
Ký túc xá có thể nói không còn là địa điểm dừng chân đúng hạn, đa số mọi người đều thấy hoàn cảnh trong ký túc xá trường đảng tuy yên tĩnh nhưng lại quá buồn tẻ, vì thế bọn họ bắt đầu lén ra ngoài tìm khách sạn. Tuy ở khách sạn với giá cao, thế nhưng nếu so ra thì thoải mái và sảng khoái hơn trường đảng rất nhiều, hơn nữa bọn họ cũng không cần phải bỏ tiền túi ra trả tiền khách sạn.
Dù trường đảng có quy định các vị học viên đến tối phải về ngủ trong ký túc xá, thế nhưng công tác kiểm tra chỉ là lấy lệ mà thôi, hơn nữa các vị học viên đều là loại cán bộ thần thông quảng đại, nhân viên phụ trách công tác kỷ luật của trường đảng cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt xem như không thấy mà thôi.
Vì có ít người ở trong ký túc xá, thế cho nên cảm tình của những người ở trong ký túc xá tăng tiến rất tốt. Đặc biệt là Trần Ngôn Đống, người này và Vương Tử Quân khá thân thiết, mối quan hệ tăng tiến thêm một bước. Trong quá trình kết giao thì Vương Tử Quân cũng hiểu thêm vài phần về Trần Ngôn Đống, hắn là phó chủ nhiệm phòng giám sát của thành phố Trung Bắc, lần này sở dĩ có thể tham gia ban huấn luyện cũng hoàn toàn vì bố vợ là phó bí thư thành phố Trung Bắc. Tuy hắn không nói rõ, thế nhưng từ đôi ba câu nói của người này, Vương Tử Quân có thể đoán được sau khi đối phương được mạ vàng, chỉ sợ sẽ tiếp nhận vị trí chủ nhiệm phòng giám sát của thành phố Trung Bắc.
- Ban thủ lĩnh, là ai vậy, dám hô hào trong chỗ này?
Sau khi Trần Ngôn Đống và Vương Tử Quân có quan hệ ngày càng thân thiết, cách nói chuyện của Trần Ngôn Đống cũng thoải mái hơn nhiều. Thời gian qua mỗi lần gặp mặt hắn đều gọi Vương Tử Quân là ban thủ lĩnh chứ không phải là lớp trưởng, mà danh xưng này cũng được lưu hành trong ban huấn luyện, không ít học viên gặp mặt đều thích gọi hắn một tiếng là ban thủ lĩnh.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chỉ là một người bạn, cũng không phải nằm trong hệ thống như chúng ta.
Vương Tử Quân nói như vậy thì Trần Ngôn Đống sẽ hiểu ngay, nghe nói không phải người trong hệ thống thì hắn cũng không tiếp tục mở miệng hỏi, mà chỉ dùng giọng có chút thần bí nói:
- Cậu nghe nói gì chưa? Thạch Bạch Mã chuẩn bị phát động thế tấn công với mỹ nữ phụ đạo viên của chúng ta.
Tuy Trần Ngôn Đống không cao, gương mặt có hơi đen thế nhưng lại là người cực kỳ linh hoạt. Nghe nói năm xưa vị phó bí thư kia cam tâm tình nguyện gả con gái cho hắn, chủ yếu là bị cái miệng khôn khéo của hắn mỗi ngày nịnh hót cho vui sướng, thiếu chút nữa khóe miệng đã kéo đến tận mang tai.
Thạch Bạch Mã chính là Thạch Nham Phong, người này cũng là một đàn ông độc thân số ít trong ban huấn luyện, nếu so sánh với Vương Tử Quân thì tên này mới thật sự là chưa lập gia đình. Còn tại sao thì có rất nhiều câu nói, nhưng nói nhiều nhất chính là ánh mắt của Thạch Nham Phong quá cao, thật sự không vừa mắt những cô gái bình thường.
Vương Tử Quân nghe được lời của Trần Ngôn Đống mà trong lòng có chút chấn động, một cảm giác mất hứng bùng lên. Nhưng hắn đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường trong nháy mắt:
- Anh nói thật sao?
- Tất nhiên, tôi là ai chứ? Cậu cứ chờ đó mà xem, chiều nay Thạch Bạch Mã sẽ mời phụ đạo viên Trương dùng cơm, nghe nói trong đó còn có người tác hợp. Nói ra thì vị Thạch Bạch Mã này là kẻ không tồi, dù không được gọi là ông chủ kim cương thế nhưng ít nhất cũng là người có tiềm lực, chẳng qua gương mặt có hơi dài mà thôi.
Trần Ngôn Đống dùng giọng điệu có chút ê ẩm nói.
Vương Tử Quân không tiếp lời, nhưng trong lòng hắn lại xuất hiện hình ảnh mềm mại đáng yêu của Trương Lộ Giai. Lý tính nói rõ với hắn, chuyện này thật sự không tính là xấu với Trương Lộ Giai, nhưng cảm tính lại cho hắn một đáp án khác.
Tiết của giáo sư kinh tế làm cho Vương Tử Quân sinh ra một loại cảm giác lợi ích không nhỏ, tuy sự việc Thạch Nham Phong chuẩn bị mời Trương Lộ Giai dùng cơm thật sự làm cho tâm thần của hắn có chút không yên, thế nhưng những lời giảng giải với nội dung sâu sắc và lời lẽ dễ hiểu của vị giáo sư trên bục giảng càng làm cho hắn rơi vào trong biển tri thức vô tận.
Vị giáo sư kinh tế này cũng là người rất ẩn giấu, sau khi sắp tan học thì cười nói với tất cả học viên:
- Tuy tôi là giảng viên kinh tế thế nhưng nếu nói đến phương diện động tay động chân làm kinh tế thì đó phải là các anh. Tôi chỉ là người cho ra lý luận suông để các anh tham khảo, nó khác xa với tình huống thực tế, các anh cần phải thật sự cầu thị, cũng không nên cứng nhắc, cần phải thay đổi để phát triển. Hy vọng các anh có thể kết hợp lý luận với thực tiễn, nhập gia tùy tục, tạo ra con đường phát triển đặc sắc trong xu hướng thúc đẩy phát triển kinh tế hiện tại, cố gắng biến địa phương của mình thành trung tâm kinh tế của cả nước.
Vị giáo sư kinh tế nói ra hàng loạt lời nói rất phù hợp làm cho đám học viên trong lớp nở nụ cười hiểu ý, khi vị giáo sư này rời đi, mười phút sau phụ đạo viên Trương Lộ Giai đã đi đến lớp.
Khi Trương Lộ Giai đi đến thì có không ít người đưa mắt nhìn Thạch Nham Phong, tâm tư của Thạch Nham Phong với Trương Lộ Giai đã được truyền đi xôn xao, tuy làm cho không ít học viên sinh lòng đố kỵ, thế nhưng đối với một phụ nữ như Lý Tùng Mai thì đây lại là một cơ hội đáp cầu dắt mối.
Người tham gia vào ban huấn luyện lần này có thể nói rằng đều là cán bộ ưu tú, Thạch Nham Phong không những là người vênh váo trong đơn vị, bản thân càng được coi trọng, được người ta cho rằng tương lai vô hạn. Nếu có quan hệ tốt với người này, tất nhiên mình sẽ tự tạo đường lớn thênh thang cho chính mình.
Trương Lộ Giai cũng không ngờ hôm nay có tình huống đặc thù, nàng đi lên bục giảng, tùy ý nói về tình huống của lớp trong thời gian qua, sau đó kết thúc cuộc nói chuyện. Dù sao trong lớp đều là cán bộ lãnh đạo, có rất ít chuyện cần một phụ đạo viên như nàng phải quan tâm.
- Phụ đạo viên Trương, tôi có một vấn đề muốn hỏi.
Khi Trương Lộ Giai chuẩn bị đi xuống thì Lý Tùng Mai đột nhiên cười hỏi.
- Có chuyện gì, chị nói đi?
Trương Lộ Giai dừng bước theo bản năng rồi cười hỏi.
- Tôi muốn thay mặt bạn học của mình hỏi một câu, buổi tối có thể chiếm dụng chút thời gian tư nhân của chị hay không?
Đám người đang xem kịch vui dưới đài chợt bắt đầu ồn ào, những người này tuy đều là lãnh đạo cơ quan nhưng càng là những loại người cực kỳ phóng khoáng không có ước thúc, vô tình những âm thanh ồn ào và trầm trồ khen ngợi vang lên không dứt.