Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh như vậy thì không khỏi vô thức ngước mắt nhìn lên, hắn thấy Đỗ Tiểu Trình mặc một bộ trang phục bình thường đang đứng lên khỏi một bàn cơm cách đó không xa.
Đỗ Tiểu Trình cũng không phải đến một mình, đối diện nàng là một chàng trai thanh niên mặc tây trang có vẻ cực kỳ hoạt bát. Khi thấy Đỗ Tiểu Trình đứng lên muốn thanh toán tiền thì người thanh niên kia cũng tranh thủ đứng lên, luống cuống tính tiền.
Khi thấy Đỗ Tiểu Trình và cậu thanh niên với bộ dạng luống cuống ở bên kia, Vương Tử Quân chợt cho ra phán đoán, thế là trong lòng không khỏi có chút cảm giác khó chịu, có lẽ cậu thanh niên kia là đối tượng của Đỗ Tiểu Trình.
"Mình đã là một người kết hôn rồi, sao lại còn ghen như thế?"
Vương Tử Quân cảm thấy mình sinh ra cảm giác không bình thường, hắn thầm nở nụ cười tự giễu cợt mình. Hắn nâng ly trà lên uống ực một ngụm lớn, nước khá nóng làm hắn sinh ra cảm giác phỏng, nước mắt thiếu chút nữa chảy cả ra ngoài, thật sự không thoải mái.
Đàn ông trời sinh đều là loại người thương hoa tiếc ngọc, dù là người phụ nữ mà mình muốn trốn tránh, nhưng khi thấy nàng đi cùng người khác thì cũng sẽ sinh ra cảm giác không được tự nhiên, giống như một thứ gì đó vốn thuộc về mình bị người ta giữ lấy, cực kỳ khó chịu.
- Con gái của anh Đỗ và chàng trai kia nhìn có vẻ khá hợp đôi, xem ra lần này cũng không có ý nghĩ đùa giỡn. Anh Đỗ lúc này rất gấp gáp, con gái đã lớn, cả ngày lại tỏ ra giống như không có việc gì, anh nói xem bây giờ thanh niên đang nghĩ như thế nào vậy?
Tiếu Tử Đông thật sự giống như biết rất nhiều về Đỗ Tiểu Trình, hắn nhìn Đỗ Tiểu Trình bỏ đi mà không khỏi dùng giọng ai oán nói với Vương Tử Quân. Lúc này hắn hồn nhiên không biết vị chủ tịch huyện của mình cũng không lớn hơn cô cháu gái kia bao nhiêu tuổi.
Vương Tử Quân cười cười, hắn đang định lên tiếng thì điện thoại trong túi đã vang lên.
Vương Tử Quân lấy điện thoại ra xem, gọi đến từ thành phố Sơn Viên. Hắn cầm điện thoại ra khỏi quán mỳ, chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Trương Lộ Giai.
- Alo, là Tử Quân phải không?
- Đúng vậy, là em, chị Lộ Giai, có việc gì sao?
Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống tối qua Trương Lộ Giai còn điên cuồng vặn vẹo với mình, trong lòng chợt sinh ra những ý nghĩ khác thường.
- Tử Quân, sự việc hình như có biến đổi, tôi nghe nói tỉnh ủy có quyết định, nói là muốn áp dụng biện pháp bồi dưỡng mới với các học viên ban huấn luyện thanh niên lần này, nói một cách đơn giản thì là cơ sở tiến vào cơ quan, cơ quan xuống cơ sở.
Trương Lộ Giai hiểu rõ ý nghĩa của nó là thế nào, vì vậy giọng điệu của nàng có chút lo lắng.
Vương Tử Quân khẽ động, hắn tất nhiên biết rõ ý nghĩa của nó là gì. Cơ sở vào cơ quan, cơ quan vào cơ sở, nói ra thì sẽ là chuyện tốt với phần lớn học viên, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không quá xem trọng nó.
Nếu xét về công tác thì trước nay Vương Tử Quân chủ yếu dừng chân ở cấp xã và huyện, lý lịch cơ sở rất phong phú, hắn đảm nhiệm vị trí bí thư đảng ủy khối trong trường đại học cũng không tính là công tác cơ quan. Nếu như vậy thì hắn sẽ là người phải ra đi, dù thế nào cũng sẽ được điều phối đến cơ quan đơn vị nào đó, nhưng có một sự thật không thể nghi ngờ: Chính là hắn sẽ không có khả năng làm bí thư huyện ủy huyện Lô Bắc.
Đối với rất nhiều người thì tiến vào công tác trong cơ quan sẽ có cơ hội mở rộng quan hệ, kết giao thêm nhiều bạn bè, càng có thể mượn cơ hội để sau này được đưa xuống tuyến dưới rèn luyện. Nhưng đối với Vương Tử Quân thì đó cũng không phải là lựa chọn tốt nhất, dù sao thì vị trí bí thư huyện ủy Lô Bắc cũng đã được quyết định làm cán bộ cấp cao, cấp bậc phó phòng, sẽ khó thể nào thay đổi được. Nhưng bây giờ hắn tiến vào công tác trong cơ quan tỉnh ủy, như vậy chỉ sợ sẽ không thể nào được sắp xếp một vị trí với cấp bậc phó phòng.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, sau đó khẽ hỏi:
- Chị có biết ai đưa ra lời đề nghị này không?
- Nghe nói đó là chủ tịch Tề.
Trương Lộ Giai xị mặt rồi trầm giọng nói.
Trong phòng làm việc của Trịnh Đông Phương, lúc này bí thư Trịnh đang lật qua lật lại vài bản văn kiện, sau đó lại liên tục múa bút phê văn kiện.
- Bí thư Trịnh, trưởng phòng Cát đến.
Thư ký Chương Đức Long cung kính đi vào trong phòng, hắn khẽ nói với Trịnh Đông Phương. Lúc này Trịnh Đông Phương cúi đầu ký cho kết các văn kiện trước mặt, sau đó mới ngẩng đầu lên nói:
- Mời trưởng phòng Cát vào.
Cát Trường Lễ đến rất nhanh, chỉ sau thời gian nửa phút đã đi vào phòng.
Cát Trường Lễ là trưởng phòng tổ chức thị ủy, hắn tuy đi rất gần với phó bí thư Trình Vạn Thọ, thế nhưng cũng cực kỳ chú ý khi đến gần Trịnh Đông Phương.
- Chào bí thư Trịnh, anh tìm tôi sao?
Cát Trường Lễ ngồi xuống trước mặt Trịnh Đông Phương rồi mỉm cười nói.
- Trưởng phòng Cát, có chút việc cần trưng cầu ý kiến của anh.
Trịnh Đông Phương hoàn toàn có chuẩn bị sẵn sàng với sự việc lần này, lão nhấp một ngụm trà với bộ dạng cực kỳ bình tĩnh, sau đó mỉm cười nói với Cát Trường Lễ.
Cát Trường Lễ không nói gì mà đặt ly trà mà Chương Đức Long dâng lên cho mình xuống bên cạnh, bộ dạng chờ đợi bí thư cho ra chỉ thị.
- Anh cũng đã biết sự việc xảy ra ở huyện Lô Bắc, đồng chí Quân Tài đệ đơn từ chức. Chúng ta trước nay luôn áp dụng phương án phê bình giáo dục và phải thể hiện sự quan tâm của tổ chức với những cán bộ có gan nhìn thẳng vào sai lầm và thừa nhận trách nhiệm như vậy. Người không phải là thánh hiền, ai mà chưa từng sai sót? Biết sai thì sửa mới là đồng chí tốt.
Trịnh Đông Phương đặt ly trà xuống rồi thay đổi chủ đề:
- Nhưng thái độ là thái độ mà công tác là công tác, bây giờ huyện Lô Bắc đã rơi vào tình trạng cực kỳ cấp bách, càng vào tình huống này càng không thể nào để cho rắn mất đầu. Trước mắt đồng chí Dương Quân Tài muốn rời khỏi huyện Lô Bắc, chúng ta cũng cần nên suy xét về phương án phân phối ban ngành huyện Lô Bắc.
- Bí thư Trịnh nói rất đúng, tôi cũng hiểu cần phải sớm cho ra quyết đoán với huyện ủy Lô Bắc, như vậy cũng tốt cho ban ngành mới thực hiện tốt chức trách, có thể xử lý tốt các công tác cấp bách vào giai đoạn hiện tại.
Cát Trường Lễ cười tủm tỉm tiếp nhận lời nói của bí thư Trịnh Đông Phương, sau đó lại dùng giọng biết thời biết thế nói.
Cát Trường Lễ sảng khoái thừa nhận như vậy thật sự nằm ngoài dự đoán của Trịnh Đông Phương, người này đang nắm chắc thứ gì đó sao? Trịnh Đông Phương trầm ngâm một lát, sau đó lão quyết định không cho Cát Trường Lễ cơ hội đi đường vòng, lão cười nói:
- Trưởng phòng Cát nói rất đúng, anh xem chủ tịch Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc là thế nào? Đồng chí này có năng lực đại cục, giỏi xử ý vấn đề, lại có danh tiếng cao trên vị trí chủ tịch huyện, quen thuộc tình huống huyện Lô Bắc, tiếp nhận vị trí bí thư huyện ủy là thật sự phù hợp.
Cát Trường Lễ không chút kinh ngạc với lời đề nghị của Trịnh Đông Phương, hắn biết rõ Trịnh Đông Phương đã quyết tâm ném vị trí bí thư huyện ủy Lô Bắc cho Vương Tử Quân. Nếu là trước kia thì hắn thật sự không còn lời gì để nói, đừng nói là hắn, dù có cả Trình Vạn Thọ ở đây cũng không cách nào cản trở được.
Nhưng bây giờ Cát Trường Lễ lại cảm thấy rất thoải mái, vì chính mình có thanh Thượng Phương bảo kiếm trong tay.
Cát Trường Lễ căn ban không cần đối nghịch lại lời nói của Trịnh Đông Phương, hắn chỉ cần lấy ra một bản văn kiện đưa cho bí thư Trịnh, như vậy sẽ không cần nói nhiều cũng làm đổ vỡ kế hoạch của bí thư Trịnh.
Cát Trường Lễ hạ quyết tâm rồi cười khẽ một tiếng nói:
- Bí thư Trịnh, tôi giơ hai tay tán thành với lời đề nghị để đồng chí Vương Tử Quân tiếp nhận vị trí bí thư huyện ủy Lô Bắc.
- Đồng chí Vương Tử Quân thật sự có lòng nhiệt tình, có năng lực, có khả năng, càng có thể khống chế được cục diện, thật sự là lựa chọn cực kỳ tốt cho huyện Lô Bắc.
Vẻ mặt Trịnh Đông Phương cực kỳ ngưng trọng, lão cũng không phải là cán bộ trẻ, lão là bí thư thị ủy cấp phó bộ, kinh nghiệm chính trị nhiều năm cho lão biết kế hoạch phát triển quá thuận lợi cũng có vấn đề, sao lại khác thường như thế? Nếu dựa theo lẽ thường thì Cát Trường Lễ phải nói vài lời không tốt trước, cũng không vội ca tụng công đức của Vương Tử Quân như thế chứ?
- Nhưng...
Cát Trường Lễ chợt thay đổi lời nói, vẻ mặt thật sự có chút khó xử.
- Nhưng cái gì?
Trịnh Đông Phương dùng hai mắt sáng ngời nhìn Cát Trường Lễ rồi trầm giọng hỏi.
- Bí thư Trịnh, đây là một bản văn kiện mới được truyền xuống của phòng tổ chức tỉnh ủy, mong anh xem qua một chút.
Cát Trường Lễ vừa nói vừa đưa một phần văn kiện cho Trịnh Đông Phương. Trịnh Đông Phương tiếp nhận văn kiện, vừa nhìn qua nội dung thì vẻ mặt chợt biến đổi.
Trịnh Đông Phương thật sự đồng ý với những lời đề nghị bồi dưỡng cán bộ thanh niên bên trong văn kiện, nhưng văn kiện này lại quá trùng hợp, đến đúng thời gian, ý nghĩa của nó thật sự không tầm thường.
Với kinh nghiệm công tác nhiều năm, hầu như chỉ sau nháy mắt thì Trịnh Đông Phương đã mẫn cảm ý thức được đây là đấu tranh chính trị, anh không đến tôi không đi. Văn kiện này được đưa ra, rõ ràng là hướng về phía Vương Tử Quân.
Nếu chức vị bí thư huyện ủy Lô Bắc đã được điều phối lên bậc cao, như vậy tôi sẽ không cho anh làm bí thư huyện ủy. Khi anh không được đề bạt lên làm bí thư huyện ủy, như vậy anh tiến vào cơ quan tỉnh ủy, có được đề bạt hay không cũng là một vấn đề.
Có câu quan trường đi từng bước, từng bước ngày càng nhanh, nếu gặp phải đúng điểm mấu chốt, đúng điểm dừng, anh bị động thì sẽ phát sinh ảnh hưởng cực lớn. Bây giờ Trịnh Đông Phương nhìn vào bản văn kiện, lão cảm thấy đây chính là điểm dừng, điểm quyết định, điểm mấu chốt của người ta ném cho Vương Tử Quân.
Cảm giác vui vẻ của Trịnh Đông Phương lúc vừa rồi đã bị những dòng chữ trong văn kiện cắt nát vụn, một chiêu này thật sự là quá hay.
Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Trịnh Đông Phương chậm rãi khôi phục lại như thường, lão nhanh chóng vung tay lên với Cát Trường Lễ:
- Trưởng phòng Cát, thế sự không có gì là tuyệt đối, bây giờ huyện Lô Bắc rất cần một cán bộ như đồng chí Vương Tử Quân tọa trấn, tôi sẽ liên hệ với tỉnh ủy rồi nói sau.
Cát Trường Lễ thấy mục đích của mình đã đạt được, hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Trịnh Đông Phương, thế là mỉm cười phụ họa:
- Bí thư Trịnh nói đúng, tôi cảm thấy trên vấn đề điều phối học viên thanh niên của trường đảng cũng cần phải xem xét vấn đề cụ thể, phải phân tích tình hình trước mắt của huyện Lô Bắc, không nên áp đặt, không nên tuyển nhân tài chỉ dựa vào khuôn mẫu có sẵn.
Cát Trường Lễ nói thêm vài câu rồi rời khỏi phòng làm việc của Trịnh Đông Phương. Sau khi Cát Trường Lễ bỏ đi thì vẻ mặt Trịnh Đông Phương trở nên lạnh lẽo, hàng loạt ý nghĩ bùng lên trong đầu, lão loáng thoáng thấy được tình huống có người giở trò.
Trịnh Đông Phương cầm điện thoại lên rồi hạ xuống, trong thời gian mười phút không biết Trịnh Đông Phương đã cầm điện thoại lên rồi hại xuống bao nhiêu lần, gạt tàn cũng có thêm vài tàn thuốc.
Rốt cuộc có gọi đi hay không? Vô tình Trịnh Đông Phương thật sự khó thể cho ra quyết định. Tuy lão bảo trì trạng thái trầm mặc sẽ tốt hơn so với việc gọi điện thoại đi, thế nhưng mỗi lần lão đặt điện thoại xuống thì trong đầu lại xuất hiện hình ảnh một gương mặt đầy hăng hái vài khí thế, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác áy náy.
Trịnh Đông Phương do dự một lúc, cuối cùng lão cầm điện thoại lên bấm số của bí thư tỉnh ủy Nhiếp Hạ Quân. Điện thoại vang lên hai tiếng thì được nối thông, không đợi Trịnh Đông Phương mở miệng thì đã nghe thấy tiếng cười cởi mở của Nhiếp Hạ Quân ở đầu dây bên kia:
- Đông Phương à, vài ngày không gặp đã gọi điện thoại cho tôi, có phải sợ lãng phí đường đây điện thoại của thành phố An Dịch không?
Lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy dùng giọng điệu gần gủi ân cần như vậy để hỏi, tất nhiên sẽ cực kỳ có ích với tình huống liên hệ giữa hai người với nhau. Trịnh Đông Phương cười ha hả nói:
- Bí thư Nhiếp, nếu anh muốn phê bình thuộc hạ không siêng năng báo cáo công tác thì cứ trực tiếp lên tiếng, cũng đừng dùng đường dây điện thoại của thành phố An Dịch để trêu chọc tôi.
- Được, được rồi, vậy chúng ta không nói đến vấn đề này nữa.
Nhiếp Hạ Quân cười nói thêm hai câu với Trịnh Đông Phương, sau đó thay đổi chủ đề:
- Đông Phương, hai chúng ta thật sự là tâm hữu linh tê, hôm nay nếu anh không gọi điện thoại cho tôi, sợ rằng tôi cũng sẽ gọi điện thoại cho anh. Hôm trước chủ tịch Nhất Phong đến tìm tôi, nói rằng Trương Đông Viễn không những có bản lĩnh xây dựng mà cũng có khả năng trên phương diện kinh tế. Hai năm qua tỉnh Sơn Nam chúng ta tăng trưởng kinh tế rất tốt nhưng nếu so sánh với các tỉnh thị chung quanh thì vẫn có chút chênh lệch. Vì muốn tỉnh Sơn Nam tiến thêm một bước trong công tác phát triển kinh tế, anh ấy đề nghị cho đồng chí Trương Đông Viễn tiếp nhận một vị trí phó chủ tịch tỉnh, chủ quản công tác kinh tế.
Trịnh Đông Phương trước nay luôn cực kỳ quan tâm đến phương diện nhân sự, tuy lão đã tiến vào trong thường ủy tỉnh ủy nhưng lại có vị trí thấp kém nhất, tất nhiên lão sẽ hiểu và bày ra đúng vị trí của mình. Vì vậy lúc này Nhiếp Hạ Quân lên tiếng thì lão chỉ nghe mà không nói.
Nhiếp Hạ Quân cũng không cho Trịnh Đông Phương cơ hội lên tiếng, lão nói tiếp:
- Tôi cảm thấy lời đề nghị của đồng chí Nhất Phong là rất tốt, tôi sẽ đưa lời đề nghị này thông qua hội nghị thường ủy, nếu như không có gì trở ngại thì sẽ lấy danh nghĩa hội nghị thường ủy làm ra văn kiện gửi lên phòng tổ chức trung ương.
Trương Đông Viễn, Trịnh Đông Phương cũng không xa lạ gì cái tên này. Lão là cán bộ tỉnh Sơn Nam, lão sao lại không biết Trương Đông Viễn là ai được? Nhưng Hào Nhất Phong sao lại đề nghị như vậy? Sao lại đề nghị một tâm phúc của Nhiếp Hạ Quân lên vị trí phó chủ tịch tỉnh.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, ánh mắt không khỏi nhìn về phía văn kiện của phòng tổ chức tỉnh ủy với các cán bộ trẻ tuổi của ban huấn luyện thanh niên, lão nhìn văn kiện và xem như đã hoàn toàn hiểu rõ vấn đề.
Xem ra hai vị lãnh đạo trên tỉnh là cao thủ đánh cờ, bây giờ hai bên đang ném lợi cho nhau, chính mình lại là kẻ phải mất mặt. Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Trịnh Đông Phương chợt sinh ra cảm giác bất bình. Vương Tử Quân liều chết liều sống không ngờ lại làm chuyện tốt cho Trương Đông Viễn, nhưng dù bất bình thì bất bình, lão thấy thế cục đã định, Vương Tử Quân đi hay ở cũng không còn là chuyện của mình nữa rồi.
- Bí thư Nhiếp, tôi cảm thấy đồng chí Trương Đông Viễn hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí này, tôi hoàn toàn đồng ý với lời đề nghị của chủ tịch Nhất Phong.
Trịnh Đông Phương tuy đang nghĩ về chuyện của Vương Tử Quân, thế nhưng ngoài miệng lại không chút chần chừ.
Hai người nói thêm vài câu thì cúp điện thoại, Trịnh Đông Phương đặt điện thoại xuống và không khỏi hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại đặt mắt lên văn kiện của phòng tổ chức tỉnh ủy. Dù bây giờ lão có điều chỉnh thế nào thì tâm tình cũng khó thể nào trở về trạng thái như bình thường được.
Vấn đề thay đổi nhân sự trong quan trường chỉ cần có chút tin tức gió thổi cỏ lay thì sẽ biến thành hạt giống hoa bồ công anh, sẽ nhanh chóng phát tán đi khắp nơi. Sau khi văn kiện của phòng tổ chức được đưa xuống, chỉ sau một ngày thì những người có liên quan đều đã được biết tin.
Tin tức kia truyền xuống huyện Lô Bắc thì biến thành một phiên bản khác, chính là Vương Tử Quân sẽ không thể là bí thư huyện ủy Lô Bắc, thậm chí còn không là chủ tịch huyện Lô Bắc.
Tin tức lan truyền ra rộng rãi, không ít người gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, trong đó Tằng Nhất Khả là người nói toạc ra:
- Tử Quân, có cần những người như chúng tôi đứng ra lên tiếng không?
Cựu chiến binh là những quần thể rất đặc thù, bọn họ tuy đã rời khỏi cương vị lãnh đạo, thế nhưng càng là như vậy thì lời nói của bọn họ càng được coi trọng. Dưới tình huống bình thường thì các cựu chiến binh căn bản không lên tiếng, nhưng nếu bọn họ đã mở miệng thì khó thể bỏ qua, vẫn phả quan tâm suy xét đến ý kiến của bọn họ.
Ý nghĩ của Tằng Nhất Khả rất rõ ràng, chính là để cho đám cựu chiến binh như bọn họ ra mặt, coi như vì Vương Tử Quân mà lên tiếng một lần. Tuy phần thắng sẽ không quá lớn, thế nhưng tác dụng của nó lại thật sự khó thể bỏ qua, hơn nữa hành động lần này cũng cho thấy sự giúp đỡ to lớn của một vị chủ tịch hội đồng nhân dân nhiệm kỳ trước với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đành phải mỉm cười từ chối lời đề nghị của Tằng Nhất Khả.
Dù làm theo lời đề nghị của Tằng Nhất Khả cũng có vài phần hy vọng thành công, thế nhưng Vương Tử Quân cũng không muốn tạo ra ấn tượng áp bức người khác như vậy.
Tề Chính Hồng có thể nghĩ ra một chiêu thức như vậy, dù là Vương Tử Quân cũng cảm thấy nó thật sự rất cao siêu, không có chút lửa khói nhưng lại làm nên tổn thương rất lớn cho hắn. Nếu như hắn ở lại huyện Lô Bắc thì sợ rằng sẽ tiến lên vị trí bí thư huyện ủy với cấp bậc phó phòng, nhưng bây giờ hắn được coi là đối tượng bồi dưỡng toàn diện, chỉ sợ giấc mộng tiến lên cấp phó phòng sẽ thất bại.
Anh không thể bay lên, cũng không có tổn thương gì, nhưng đối với người trong quan trường thì đó cực kỳ có lực ràng buộc, nhiều khi những ràng buộc như vậy hầu như sẽ ảnh hưởng đến cả đời.
Thật sự là một thủ đoạn rất tuyệt, cũng không biết ai ra tay như vậy, Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên mặt bàn, trong lòng thầm nghĩ đối sách. Khi những ngón tay của hắn càng gõ càng khẽ thì nụ cười dần xuất hiện trên khóe miệng. nguồn TruyenFull.com
- Chủ tịch Vương, phòng tổ chức tỉnh ủy sao lại cho ra văn kiện như vậy?
Tôn Hạ Châu thở phì phò đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn thật sự rất bất bình cho Vương Tử Quân. Trước đó hắn là một thư ký cho chủ tịch Vương, có thể nói hắn chính là một trong những người ở huyện Lô Bắc cực kỳ quan tâm đến tương lai của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười khoát tay áo nói:
- Cũng không thể nói như vậy, văn kiện của tỉnh ủy cũng vì lo nghĩ đến sự phát triển toàn diện của các học viên trường đảng mà thôi. Hạ Châu, cậu là thư ký của tôi, điều này cậu nên nhớ cho kỹ.
Tôn Hạ Châu nhìn bộ dạng nghiêm túc của Vương Tử Quân thì không khỏi cảm thấy phát lạnh, hắn lên tiếng:
- Chủ tịch Vương, tôi sẽ tuyệt đối không nói lung tung với người ngoài, nhưng sự việc lần này rõ ràng là không công bằng.
- Có phải công bằng hay không thì tôi và cậu không thể nói cho rõ được, bây giờ vị trí của cậu là không tầm thường, cậu là một quyền chủ tịch xã, bây giờ tình hình của xã Hà Loan thật sự không thể lạc quan, cậu không cần xen vào chuyện của tôi, điều cậu cần làm chính là nắm giữ thật tốt đại cục của xã Hà Loan.
Vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân dần tiêu tán, giọng điệu cũng dần trở nên bình thản.
Tôn Hạ Châu vội vàng gật đầu nói:
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm cho ngài thất vọng.
- À, tôi nghe nói cậu vừa đi đã bãi bỏ nhiều trò của Triệu Trung Trạch, trong đó còn có lời hứa trả tiền lương của Triệu Trung Trạch với nhân dân giả làm dê.
Vương Tử Quân ném cho Tôn Hạ Châu một điếu thuốc, sau đó vừa cười vừa nói.
Tôn Hạ Châu nhận lấy điếu thuốc rồi gật đầu nói:
- Chủ tịch Vương, đây đều là đống rác của Triệu Trung Trạch, tôi cũng không cần phải ra mặt dọn dẹp. Chuyện này không có gì đáng nói, tôi cảm thấy cứ làm như vậy là tốt.
Vương Tử Quân nhìn Tôn Hạ Châu đứng trước mặt mình nhưng còn chưa thật sự tỏ ra thoải mái buông lỏng, hắn khẽ cười nói:
- Hạ Châu, cậu quay về rồi phát lương cho mọi người đi, tuy đó là việc làm quá quắt của Triệu Trung Trạch, nhưng dù sao thì đó cũng là lời hứa của đảng ủy xã, lời hứa của anh ấy đại biểu cho xã Hà Loan, nếu bây giờ cậu không chịu thực hiện, chẳng phải là chính quyền nói mà không giữ lời sao? Như vậy sẽ không tốt.
Tôn Hạ Châu nghe được những lời nói bình thản của Vương Tử Quân thì cũng cảm thấy cách làm của mình có chút không ổn thỏa, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, tôi quay về sẽ xử lý vụ này cho tốt.
Tôn Hạ Châu nói đến đây thì có chút trầm ngâm, sau đó nói tiếp:
- Chủ tịch Vương, nếu đã có văn kiện về việc đẩy mạnh phát triển toàn diện cho các cán bộ trẻ, như vậy tôi cảm thấy anh nên quay về trường đảng hoàn thành khóa học của mình, cần gì phải ở lại chỗ này thu thập cục diện rối rắm cho người ta?
Lúc này lồng ngực của Tôn Hạ Châu thật sự có chút phập phồng, biểu hiện của hắn cũng chính là đại biểu cho cảm giác tức giận của đám người thân cận bên cạnh Vương Tử Quân. Dù là vì bất kỳ lý do gì, vị trí bí thư huyện ủy đáng lý phải thuộc về Vương Tử Quân, nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại xem như mất đi tư cách giữ lấy vị trí bí thư huyện ủy Lô Bắc.
- Tôi còn là chủ tịch huyện Lô Bắc.
Vương Tử Quân vỗ vỗ vai của Tôn Hạ Châu rồi trầm giọng nói.
Tôn Hạ Châu nói thêm vài câu rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân nhìn hình bóng của Tôn Hạ Châu, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
Sau khi tin tức Vương Tử Quân sắp bị cản chân trên con đường tiến đến vị trí bí thư huyện ủy được phát tán ra bên ngoài, không ít người bắt đầu hành động, thế là một tình huống mưa gió bão tốt bùng lên khuấy động những chuyện lặt vặt có liên quan.
Trong khu văn phòng tỉnh ủy Chiết Giang, Lâm Trạch Viễn đang ngồi trên ghế làm việc của mình, lão cười cười bàn về vài sự việc xảy ra trong tỉnh với Vương Quang Vinh. Sau khi nói về vấn đề sử dụng cán bộ, lão mỉm cười nói với Vương Quang Vinh:
- Quang Vinh, tôi nghe nói Tử Quân bị người ta ức hiếp, nếu cậu ấy công tác ở tỉnh Sơn Nam không được thoải mái, như vậy cứ kéo về Chiết Giang, tỉnh Chiết Giang chúng ta cũng là một địa phương có thể tạo nên sân khấu cho cậu ấy phát triển.
Vương Quang Vinh không ngờ Lâm Trạch Viễn lại đột nhiên nhắc đến chuyện của Vương Tử Quân, lão cũng rất tức giận với sự việc này, nhưng lão cũng không ngờ Lâm Trạch Viễn lại nhắc đến chuyện này trước mình. Lão trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bí thư Lâm, cám ơn anh đã coi trọng Tử Quân, nhưng tiểu tử kia có tính cách quá quật cường, nó nói có thể giải quyết được chuyện của mình, không cần chúng ta quá quan tâm.
Lâm Trạch Viễn cười ha hả nói:
- Xem ra tiểu tử này không những trưởng thành hơn, tính tình cũng cứng rắn hơn. Tôi cũng muốn xem cậu ấy sử dụng phương pháp gì, tốt nhất cũng đừng làm cho người ta không xuống đài được.
Lâm Trạch Viễn tuy không nói rõ người ta là ai nhưng Vương Quang Vinh lại hiểu rất rõ, biết bí thư tỉnh ủy đang nói đến ai. Nếu nói trắng ra thì lão thật sự bực bội với người kia hơn Lâm Trạch Viễn vài lần, ai bảo đối phương vung tay trên con đường tương lai của con mình? Nhúng tay vào những trò tranh chấp của tiểu bối cũng không phải chuyện đáng vui vẻ gì.
Cuối mùa xuân ở Bắc Kinh đã có hương vị của mùa hè, gió ấm phả vào mặt, Mạc Tiểu Bắc mặc một bộ trang phục bình thường, nàng giống như một thân cây dương thụ, nàng đứng yêu kiều cùng Mạc lão gia tử đứng bên cạnh một hồ cá nhỏ.