Trình Vạn Thọ an ủi như vậy cũng làm cho Cát Trường Lễ cảm thấy thoải mái hơn, oán khí trong lòng cũng không còn.
Ngay cả Dương Độ Lục cũng phải muối mặt đến cầu hòa với người ta, mình chỉ là một nhân vật nhỏ thì cho là gì?
Nhưng nghĩ đến tên khốn kiếp họ Vương làm cho bọn họ mất mặt thì trong lòng sinh ra cảm giác phẫn nộ, đồng thời cũng có chút sợ hãi. Tên cán bộ thanh niên kia mới hơn hai mươi tuổi đã bước vào cảnh cửa cấp phó phòng, hơn nữa lại bóp chặt cổ của Dương Độ Lục, Hào Nhất Phong và Tề Chính Hồng. Loại người ra tay mạnh mẽ hung ác, tâm cơ âm trầm như thế này thật sự là quá mức nguy hiểm.
- Cũng may tên yêu nghiệt kia sắp được tống đi nơi khác. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
Không biết vì sao mà Cát Trường Lễ lại nói ra một câu như vậy, xem như đồng bệnh tương liên với chủ tịch Lý Dật Phong ở phía bên kia.
Trình Vạn Thọ cũng không mở miệng nhưng trong lòng lại thầm đồng ý với Cát Trường Lễ.
- Cốc, cốc, cốc!
Tiếng đập cửa đột ngột vang lên, còn chưa đợi Cát Trường Lễ lên tiếng thì Hà Hồng Vận đã đẩy cửa đi vào. Lúc này mặt mũi hắn đỏ bừng bừng, nói lời không dễ nghe thì gương mặt trưởng phòng Hà lúc này thật sự không khác gì khỉ đít đỏ.
- Trưởng phòng Cát, tôi muốn hỏi anh...
Dù lúc này Hà Hồng Vận thật sự cảm thấy tức giận đến mức rất khó thở, thế nhưng khi hắn nhìn thấy Cát Trường Lễ và Trình Vạn Thọ thì cũng không tự giác được sinh ra cảm giác chột dạ, hơn nữa cảm giác tức giận cũng được khắc chế vài phần.
Cát Trường Lễ tất nhiên hiểu Hà Hồng Vận muốn hỏi mình điều gì, nhưng lúc này hắn sao có thể cho ra một lời giải thích rõ ràng với thuộc hạ của mình? Thẳng thắn nói cho đối phương biết mình không thể làm chủ được chuyện này sao? Đây không phải đã thừa nhận câu nói kia của Vương Tử Quân sao: Chuyện ở huyện Lô Bắc thì anh không làm chủ được.
- Đi ra ngoài.
Cát Trường Lễ cũng không chờ Hà Hồng Vận lên tiếng, hắn chỉ vào cửa rồi lạnh giọng khiển trách:
- Ai cho anh vào?
Hà Hồng Vận vốn tức giận bừng bừng đẩy cửa tiến vào, bây giờ nghe thấy một tiếng hét phẫn nộ của Cát Trường Lễ thì tất cả đãc biến mất sạch sẽ. Lúc này hắn nhanh chóng tỉnh táo trở lại, hắn mới ý thức được mình xông vào phòng của ai, trong lòng thầm hoảng sợ và hối hận. Mình sao có thể thiếu kiên nhẫn như vậy? Không phải nghe nói mình không được đề bạt lên làm bí thư huyện ủy Lô Bắc sao? Ngay cả vị trí chủ tịch huyện, không, cũng thậm chí không là nhân tuyển cho vị trí chủ tịch huyện Lô Bắc.
Nếu chỉ là như vậy thì cũng không có vấn đề, Hà Hồng Vận tức giận vì Triệu Bí Ý mà mình luôn khinh thường lại bắt được cá lớn, đây không phải làm mình muối mặt sao? Mình sao có thể gặp mặt đồng sự? Hắn cảm thấy mình thật sự tức giận, đầu óc choáng váng, thế là không nói nhiều mà chạy đến phòng của trưởng phòng tổ chức. Lúc này hắn bị Cát Trường Lễ quát cho một tiếng, thế là đầu óc nhanh chóng tỉnh táo, con bà nó, thật sự là choáng váng đầu óc làm chuyện bậy bạ.
Hà Hồng Vận thật sự cảm thấy run sợ từ tận đáy lòng, hắn nhìn gương mặt lạnh như băng của Cát Trường Lễ, thế là giọng điệu trở nên lắp bắp, ấp úng nói:
- Trưởng phòng Cát, ngài...Tôi...
- Tôi...
- Cút ra ngoài cho tôi!
Cảm giác tức giận của Cát Trường Lễ vừa được áp chế nhưng bây giờ chợt bùng phát, cơn tức của hắn không thể nào phát tiết với Trịnh Đông Phương, cũng không thể nào phát ra với Trình Vạn Thọ, tất nhiên cũng không dám động vào Vương Tử Quân. Lúc này hắn quá uất ức, đành phải trút giận lên đầu tên khốn Hà Hồng Vận ngu ngốc này.
Hà Hồng Vận há hốc mồm, nhưng hắn cố gắng nuốt lời nói bên miệng xuống họng, sau đó chán nản lui ra ngoài. Trình Vạn Thọ nhìn cánh cửa đóng lại rồi dùng giọng bất mãn nói:
- Con bà nó, tố chất tâm lý không ra gì, trên đầu rơi xuống một hạt cát mà tưởng rằng trời sập đến nơi, loại người như vậy sao có thể làm chủ một phương?
- Loại người này cần phải giáo dục cho tốt, quan trường cũng không phải trò đùa cho những người này thích làm gì thì làm. Loại người chỉ có chút trình độ như vậy cũng không nên quá nuông chiều, trưởng phòng Cát, tôi cảm thấy nên xem xét lại tư cách của tên cán bộ kia.
Lời nói của Trình Vạn Thọ với trưởng phòng Cát tuy không có tính quyết định ngay tại chỗ, thế nhưng dưới nhiều tình huống thì vẫn có lực ảnh hưởng nhất định.
Nếu Hà Hồng Vận nghe được những lời đánh giá của phó bí thư Trình Vạn Thọ với mình, sợ rằng hắn sẽ hối hận đến mức muốn chết ngay được.
Hà Hồng Vận quay về phòng làm việc với tâm tình cực kỳ thấp kém, lúc này khắp nơi là các đồng sự đến tìm chúc mừng Triệu Bí Ý. Lúc này Hà Hồng Vận không thể không bội phục đám người kia, thật sự là trở mặt còn nhanh hơn lật sách, mới vừa rồi còn anh anh em em với mình, còn tỏ ra là bạn bè tốt, bây giờ đã quên sạch, ném lên tận chín tầng mây. Tất nhiên tất cả sức nhiệt tình của đám người kia đều được đẩy sang người của Triệu Bí Ý.
Dù thế nào thì Triệu Bí Ý cũng coi như được đề bạt, Hà Hồng Vận cố tình không quan tâm, bây giờ tâm tình bình phục thì cười ha hả nói:
- Anh Triệu, anh xem, tôi xem ra thật sự rất tinh mắt, vừa rồi tôi đã nói anh là một cán bộ có năng lực, bây giờ xem ra đã được chứng thực rất rõ ràng.
- Ánh mắt lãnh đạo sáng như tuyết, chắc chắn sẽ không để người thành thật bị hại, bây giờ không phải kết quả đã ứng với lời nói của tôi sao? Anh Triệu thăng chức, đây chẳng những là việc vui của anh, còn là việc vui của cả phòng. Trưa nay mọi người cần phải đi, chúng ta phải chúc mừng trưởng phòng Triệu, coi như phòng chúng ta mở tiệc tiễn chân sớm với anh Triệu.
Triệu Bí Ý nhìn một Hà Hồng Vận với thái độ trước sau xoay chuyển một trăm tám mươi độ mà trong lòng sinh ra ý nghĩ hèn mọn, hắn nghe nói Hà Hồng Vận không được đề cử làm bí thư huyện ủy Lô Bắc, thế nhưng tin tức sau đó lại càng làm hắn giật mình kinh ngạc không thôi. Khi nghe đồng nghiệp nói mình được bổ nhiệm làm trưởng phòng tổ chức huyện Lô Bắc, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, hắn căn bản cảm thấy không thể tin được. Nhưng sau đó Chương Đức Long gọi điện thoại đến, điều này mới thật sự xem như xác nhận những tin tức hắn nghe được.
Lúc này Triệu Bí Ý tuy đang nói chuyện với các đồng sự đến chúc mừng nhưng tâm tư lại chuyển lên người của Vương Tử Quân, hắn nhớ đến lời nói không chút kiêng nể của Vương Tử Quân khi đối diện với Cát Trường Lễ: Chuyện của huyện Lô Bắc, anh không có quyền quyết định.
Xem ra câu nói mà Triệu Bí Ý cho rằng không biết nông cạn đã thật sự ứng nghiệm, hắn nghĩ đến hành động của Vương Tử Quân ngày hôm đó, hắn tự cho rằng Vương Tử Quân quá liều lĩnh và lỗ mãng, nhưng bây giờ nghĩ lại làm hắn sinh ra cảm khái vô hạn.
Vương Tử Quân đứng trong phòng làm việc, hắn nhìn phong cảnh dưới lầu, lúc này sắc xuân càng thêm lan tràn, cây dương liễu cũng đã đâm chồi nảy lộc tỏa bóng mát rượ, ngoài cổng ủy ban có rất nhiều người qua lại, cũng có người ra vào.
Trong nhóm người đi vào ủy ban thì Vương Tử Quân ngẫu nhiên cũng thấy được một hai bóng người quen thuộc. Tính toán chi tiết thì hắn đã đến huyện Lô Bắc được hai năm, trong thời gian hai năm qua, hắn đã đi qua một con đường mà đối với một số người sợ rằng dùng cả đời cũng chưa chắc có thể vượt qua được.
Vương Tử Quân là một phó chủ tịch huyện, tiến lên chủ tịch huyện, bây giờ sắp đến nhận chức phó bí thư đoàn thanh niên tỉnh. Dù là phó bí thư nhưng cấp bậc này lại có ý nghĩa cực kỳ sâu xa với hắn. Nhưng lúc này hắn phải rời xa mảnh đất huyện Lô Bắc mà chính mình đã gắng sức phấn đấu, là nơi chôn giấu nhiều kỷ niệm, khắp nơi đều có giấu chân của hắn, thế cho nên trong lòng sinh ra cảm giác không nỡ.
- Chủ tịch Vương.
Tiếng gõ cửa vang lên, Thái Thần Bân đẩy cửa đi vào, hắn dùng ánh mắt sùng bái nhìn vị chủ tịch huyện trẻ tuổi, sau đó khẽ mở miệng chào hỏi.
- Thần Bân, đã nghĩ kỹ chưa?
Vương Tử Quân nghiêng đầu sang chỗ khác, trong ánh mắt có chút chờ mong. Nếu nói sau khi tiến vào huyện Lô Bắc thì người hắn tín nhiệm nhất không phải là Thái Thần Bân thì không phải ai khác.
Tiểu tử này lái xe cho Vương Tử Quân một năm rưỡi, là người nhanh tay lẹ mắt, thông minh linh hoạt, nếu nói trên phương diện nào đó thì thật sự được Vương Tử Quân tín nhiệm còn hơn cả Tôn Hạ Châu.
- Tôi cùng đi với ngài.
Thái Thần Bân trầm ngâm một lát rồi dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.
Đi theo Vương Tử Quân chính là đến đoàn thanh niên tỉnh, Vương Tử Quân nở nụ cười vui mừng, hắn cầm trang giấy trong tay lên nói:
- Cậu đã nghĩ kỹ chưa? Nếu theo tôi thì chỉ có thể tiếp tục là lái xe, nếu ở lại thì sẽ là phó đội trưởng đội quản lý giao thông của cục giao thông.
Vào thời đại này thì vị trí quản lý giao thông cực kỳ thu hút, tất nhiên phó đội trưởng sẽ càng có mặt mũi, thích lợi ích thì sẽ có lợi ích, đó là vị trí thích hợp nhất mà Vương Tử Quân có thể tìm ra cho Thái Thần Bân.
- Tôi còn muốn lái xe cho anh.
Thái Thần Bân khẽ nói, không chút do dự.
- Cậu đã quyết định như vậy thì đi theo tôi...
Vương Tử Quân thật sự cũng không nỡ cho Thái Thần Bân đi ra khỏi vòng tay mình, vì muốn tìm được một người sử dụng tiện tay cũng không dễ.
Thái Thần Bân nghe thấy Vương Tử Quân đồng ý cho mình đi theo thì vui tươi hớn hở, hắn rót cho Vương Tử Quân một ly trà rồi nói:
- Chủ tịch Vương, hôm nay chủ tịch Tiếu đã sắp xếp bàn tiệc ở Giáp Ngư Thôn, nói sẽ tiễn chân ngài.
Khi Vương Tử Quân chạy đến Giáp Ngư Thôn, lúc này trong gian phòng lớn nhất Giáp Ngư Thôn đã không còn chỗ trống. Không những có đầy đủ các thành viên của hai đại ban ngành đảng ủy chính quyền, thậm chí còn có các vị lãnh đạo của khối hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc huyện Lô Bắc.
Vương Tử Quân nhìn chiếc ghế trung tâm mà mọi người dành riêng cho mình, thế là hắn đi đến bên cạnh chủ tịch mặt trận tổ quốc Triệu Quân Huy và chủ tịch hội đồng nhân dân Tằng Nhất Khả rồi cười nói:
- Hai vị lãnh đạo, các anh làm như vậy rõ ràng là đưa tôi lên vỉ nướng. Tử Đông, bỏ vị trí kia đi, tôi ngồi ở chỗ này.
Vương Tử Quân nói rồi nháy mắt với Tôn Hạ Châu đi theo sau lưng Tiếu Tử Đông, tỏ ý nói mình sẽ ngồi dưới Tằng Nhất Khả.
Tằng Nhất Khả và Triệu Quân Huy đều đứng lên, Triệu Quân Huy cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương, lần này là tiệc chúc mừng anh bay xa vạn dặm, nếu anh không ngồi thì chúng tôi cũng không dám tham gia.
Tằng Nhất Khả cũng cực lực khuyên nhủ:
- Anh Triệu nói đúng, chủ tịch Vương, vị trí này là dành cho anh, anh mau ngồi xuống. Nói ra chúng tôi làm tiểu nhị ở huyện Lô Bắc này đã nhiều năm, nếu nói thẳng ra thì người thích hợp cho vị trí này chỉ có chủ tịch Vương mà thôi.
Tằng Nhất Khả lên tiếng rất có ý nghĩa nhưng ai đang ngồi đây cũng hiểu, bọn họ gật đầu khen hay.
Vương Tử Quân cười cười với Tằng Nhất Khả, nhưng hắn cũng không chịu ngồi ở vị trí chủ tịch, ngồi xuống dưới tay của Tằng Nhất Khả.
Vì nhiều người nên phân ra ba bàn, bàn của Vương Tử Quân chủ yếu là Tằng Nhất Khả, Triệu Quân Huy, Tiếu Tử Đông và vài vị thường ủy huyện ủy, các vị phó chủ tịch và phó chủ nhiệm thì ngồi ở bàn bên cạnh.
Khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì nhân viên phục vụ đã sớm chuẩn bị sẵn đã nhanh chóng dâng thức ăn lên như những cánh bướm dập dờn qua lại, lúc này Lưu Mập của quán Giáp Ngư Thôn cũng đi đến xem xét, chỉ sợ phát sinh sai lầm.
Hôm anh nay là tiệc tiễn chân chủ tịch Vương, nếu phát sinh ra sai lầm, sợ rằng Giáp Ngư Thôn cũng khó gánh nổi.
Lưu Mập là người sáng suốt, hắn biết rõ chủ tịch Vương tuy đã đi nhưng lực ảnh hưởng ở huyện Lô Bắc vẫn là thăm căn cố đế. Chưa nói đến những thứ khác, Tiếu Tử Đông là chủ tịch huyện, người này không phải là thủ hạ đáng tin của chủ tịch Vương sao?
- Chủ tịch Vương, không, phải gọi là bí thư Vương, ly rượu thứ nhất này chúng tôi chúc ngài bay xa vạn dặm, giương cánh lên tận trời cao.
Tằng Nhất Khả kích động nâng ly rượu lên rồi dùng giọng chân thành nói với Vương Tử Quân.
Khi Vương Tử Quân đứng lên thì những người ở hai bàn khác cũng đều đứng cả lên, cả đám nâng ly rượu hướng về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không thể không uống ly rượu mời này, hắn rót ly rượu cay nồng vào trong bụng, chỉ cảm thấy cổ họng nóng rát, một loại khí thế hào hùng chợt bùng lên. Hắn thật sự sinh ra cảm giác không nỡ rời xa huyện Lô Bắc.
Trong tiếng chúc phúc của mọi người, Vương Tử Quân cùng mọi người uống ba ly rượu, lúc này hắn không những không có dấu hiệu say mà đầu óc cũng dần trở nên linh hoạt. Lúc này từng hình ảnh từ khi hắn đi tới huyện Lô Bắc và đến bây giờ phải ra đi cứ liên tục hiện lên trong lòng giống như một đoạn phim đang được chiếu lại.
- Chủ tịch Vương, tôi mời ngài một ly.
Tôn Quốc Lương nâng ly rượu lên, giọng điệu bình tĩnh và mang theo vài phần cảm khái. Hắn trước nay luôn là người đối địch với Vương Tử Quân, hắn cũng thật sự không muốn Vương Tử Quân rời đi vào lúc này. Vị trí của hắn vẫn là phó bí thư huyện ủy, nhưng khi huyện Lô Bắc được nâng cấp thì cấp bậc của hắn được tăng lên cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Trước khi hội nghị thường ủy thị ủy được mở thì Tôn Quốc Lương thật sự tràn đầy cảm giác bất an với sự kiện mình đi hay ở, vì khi Vương Tử Quân đi tham gia học tập ở trường đảng tỉnh ủy thì hắn quay sang đứng phía Dương Quân Tài, bây giờ Dương Quân Tài chọc ra một lỗ hổng lớn, hắn cảm thấy kết quả của mình sẽ không tốt, sẽ bị đưa lên công tác ở cơ quan thị ủy.
Không ngờ kết quả làm cho Tôn Quốc Lương thật sự ngoài ý muốn, đó là mình vẫn bất động, mà bất động thì chẳng khác nào được đề bạt. Sắp xếp vững vàng như Thái Sơn làm cho hắn cảm thấy cực kỳ vui sướng, đồng thời cũng tràn đầy nghi vấn. Khi hắn tìm đến lãnh đạo để tìm hiểu tin tức xem chuyện gì xảy ra, hắn mới biết được chuyện mình đi hay ở đều phụ thuộc vào lời nói của Vương Tử Quân, hơn nữa Vương Tử Quân lại đứng ra nói giúp cho mình.
Tôn Quốc Lương dù không tham gia hội nghị thường ủy thế nhưng cũng cảm ứng được mạch nước ngầm bên trong là thế nào. Hắn hiểu rõ tâm ý của người làm quan, những người cầm quyền trên tay đều có biểu hiện rất nghiêm, có hảo cảm bình thường với cán bộ nào đó sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhưng nếu nói ra ngoài thì phải thật sự có hảo cảm, nhưng lời nói như vậy dù bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.
Dựa vào những gì Tôn Quốc Lương đã gây ra cho Vương Tử Quân, chắc chắn Vương Tử Quân sẽ vứt bỏ mình mà không cần quan tâm, sau đó sẽ đổi lại là người của mình. Nhưng Vương Tử Quân không làm như vậy, điều này làm cho Tôn Quốc Lương thật sự thổn thức, đồng thời trong lòng cũng sinh ra cảm giác khác lạ với Vương Tử Quân.