Lúc này có thể nói có người mừng có kẻ lo, Thôi Thiện Lộ là cục trưởng cục công an tất nhiên sẽ cảm thấy rất vui, dù thế nào thì khen ngợi cũng tốt hơn phê bình rất nhiều. Hơn nữa sự kiện liên quan đến Đỗ Tiểu Trình cũng được định tính rõ ràng, chính là chạy xe cảnh sát mở đường cho xe tải chở người bệnh, không phải là lạm dụng chức quyền như lời nói của Lỗ Đạo Pháp.
Là đoàn viên vĩ đại của tỉnh Sơn Nam, đây là danh hiệu rất tốt.
Nếu so sánh với tâm tình vui sướng của Thôi Thiện Lộ, lúc này vẻ mặt và tâm tình của đám phó cục trưởng và chính ủy cục công an cũng thoải mái hơn rất nhiều.
- Nhìn cho kỹ đi, lần này Đỗ Tiểu Trình chắc chắn sẽ gặp phải xui xẻo, biết đâu còn bị khai trừ nữa là khác.
Chị Lan ngồi giữa đám nữ cảnh sát rồi khẽ lên tiếng phân tích, lúc này những nữ cảnh sát ngồi chung quanh thật sự là nghe ngóng say sưa.
- Nếu như chỉ là bí thư Ngưu thì có lẽ chỉ là giáo dục phê bình mà thôi, mọi người xem, bây giờ bí thư Hà cũng đến, huy động nhân lực như vậy thì Đỗ Tiểu Trình sẽ có kết cục tốt sao?
- Chị Lan, chị cũng đừng nói mò như vậy, đơn vị sẽ xử lý sự kiện của Tiểu Trình, mọi người tốt xấu gì cũng là đồng sự của nhau, chị cần gì phải nói như vậy chứ?
Text được lấy tại Truyện FULLTiểu Mạc thật sự nghe khó lọt tai, bây giờ đứng ra cản lời chị Lan.
- Ôi, này Tiểu Mạc, chị Lan cũng đâu có nói cậu đâu chứ? Cậu không phải đang gãi không trúng chỗ ngứa sao? Cậu kích động cái gì? Nổi giận với tôi làm gì? Chút nữa lãnh đạo sẽ đến, chỉ cần nghe lãnh đạo nói thế nào là biết ngay thôi, đúng là...
Chị Lan dùng giọng bất mãn châm chọc Tiểu Mạc vài câu, sau đó nàng nhìn thấy đám người Vương Tử Quân đang đi vào thông qua cửa sổ, thế là giọng điệu càng cay nghiệt hơn vài phần.
Khi đám lãnh đạo lên đài chủ tịch theo đúng thứ tự, bầu không khí vốn lộn xộn đã nhanh chóng trở nên nghiêm túc, gương mặt mập mạp của bí thư đảng ủy Hà Đông Quảng càng làm cho đám cảnh sát nhân dân cảm thấy rung động.
Ngay cả bí thư quận ủy cũng tự mình đến đây, điều này chứng tỏ hội nghị chỉnh đốn tư tưởng tác phong này cũng có cấp bậc không thấp. Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự ngồi bên cạnh đội trưởng Triệu đội cảnh sát giao thông, hắn khẽ vỗ vỗ lên vai của đội trưởng Triệu, sau đó khẽ lên tiếng an ủi;
- Anh cũng đừng quá đau buồn.
Đội trưởng Triệu cũng thật sự cảm thấy chết lặng vì lời nói an ủi của đối phương, hắn nghĩ đến hậu quả mà mình có khả năng phải gánh chịu, thế là vội vàng sắp xếp lại lời nói để chút nữa tỏ thái độ, ôi, dù sao cũng phải kết thúc như vậy.
- Các đồng chí, tôi thật sự vui mừng nói cho mọi người biết, hôm nay phó bí thư Vương của đoàn thanh niên tỉnh và bí thư Tiếu của đoàn thanh niên thành phố Sơn Viên đến quận Sơn Bắc chúng ta, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay chào mừng hai vị lãnh đạo.
Hà Đông Quảng đứng lên nói, sau đó bắt đầu vỗ tay hoan nghênh Vương Tử Quân và Tiếu Vận Thịnh.
Đám cảnh sát nhân dân bên dưới đang thầm suy đoán xem người là cho bí thư Hà Đông Quảng phải ngồi sang một bên là ai, lúc này nghe nói hai người kia chính là lãnh đạo đoàn thanh niên cấp tỉnh và thành phố thế là vỗ tay vang trời, đồng thời ai cũng thầm giật mình, vị phó bí thư đoàn thanh niên tỉnh kia thật sự còn quá trẻ.
- Lần này bí thư Vương và bí thư Tiếu đến là vinh hạnh cho quận Sơn Bắc chúng ta. Hai vị lãnh đạo hạ giá cũng không phải vì một bí thư quận ủy như tôi, cũng không phải vì đồng chí cục trưởng Thôi, mà là vì một vị cảnh sát nhân dân chấp pháp vì dân. Bây giờ mời đồng chí bí thư tỉnh đoàn Vương Tử Quân phát bằng khen cho đồng chí Đỗ Tiểu Trình...
Hà Đông Quảng nói xong thì bắt đầu vỗ tay.
Cái gì? Phát bằng khen cho Đỗ Tiểu Trình? Có lộn chỗ không vậy? Đám cảnh sát bên dưới chợt trợn mắt há mồm, nếu như không phải lãnh đạo vừa nói vừa vỗ tay thì hai tay của bọn họ cũng không đập vào nhau, chỉ sợ lời nói của lãnh đạo sẽ khó tiếp nhận hành động tương ứng.
Khi Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc tất nhiên đã nhiều lần phát biểu trong đủ mọi loại hội nghị, lúc này tất nhiên hắn sẽ không chút luống cuống, hắn nhanh chóng xuất khẩu thành thơ:
- Thưa các đồng chí, hôm nay tôi được ngồi đây và cảm thấy cực kỳ vinh hạnh, vì chấp pháp vì dân chính là một trong những lý niệm pháp chế của chính quyền, của quốc gia, thật sự chứng thực lý niệm này chính là sự cố gắng chung của tất cả cán bộ cơ sở chúng ta...
- Sau khi đồng chí Đỗ Tiểu Trình phát hiện có người bệnh trên xe tải thì chủ động chạy xe mở đường, điều này phản ánh tác phong của cán bộ trẻ trong thời đại đổi mới hoàn toàn có thể vượt qua thử thách...
Vương Tử Quân nói chuyện khá lớn, hắn giải thích rõ ràng những gì xảy ra với Đỗ Tiểu Trình. Sau khi đám cảnh sát ngồi nơi đây biết rõ sự việc, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Tiểu Trình tràn đầy hâm mộ và ghen ghét. Đặc biệt là khi Vương Tử Quân tuyên bố trao tặng Đỗ Tiểu Trình bằng khen đoàn viên ưu tú của tỉnh, càng làm cho nhiều người cảm thấy hai mắt bỏng rát.
Lúc này càng nhiều người đưa mắt nhìn lên tấm biểu ngữ với nội dung chỉnh đốn tác phong tư tưởng, tiện đà đưa mắt nhìn lên người Lỗ Đạo Pháp.
Lúc này Lỗ Đạo Pháp có thể nói là cực kỳ cẩn trọng, tình cảnh trước mắt làm cho hắn ý thức được trò mượn cơ hội trả thù của mình đã biến hay thành dở, mình bị đối phương cho một tát trước mặt biết bao người.
Một tát này thật sự quá mạnh, quá đau.
Lỗ Đạo Pháp nhìn Vương Tử Quân chậm rãi lên tiếng và gương mặt xinh tươi như hoa của Đỗ Tiểu Trình, hắn chợt hiểu rõ đây rõ ràng là một âm mưu. Nếu như ngày hôm qua gặp mặt và bí thư Vương kia đứng ra giải thích vài lời, chính mình sẽ nể mặt đối phương. Nhưng đối phương lại cố gắng nén giận, mãi đến hôm nay mới đột nhiên ra tay cho mình một cái tát thật mạnh.
Mình đúng là quá ngu ngốc, sao lại không chịu nghe lời giải thích của Đỗ Tiểu Trình? Nếu để người ta đi điều tra rõ ràng sự việc, cũng không phải sẽ xuất hiện một con rồng đen sao? Lỗ Đạo Pháp nghĩ như vậy và thầm hối hận cuống quít, hắn thật sự quên cả Đỗ Tiểu Trình, cũng không phải vì nàng dùng xe cảnh sát mở đường, chính là vì nàng đã yêu cầu kiểm tra xe và bắt hắn đóng phạt.
Sau khi Hà Đông Quảng lên tiếng yêu cầu các cán bộ đoàn viên nên noi gương học tập Đỗ Tiểu Trình thì hội nghị cuối cùng cũng kết thúc, các vị lãnh đạo lục tục đi ra khỏi phòng họp. Vương Tử Quân bắt tay với Hà Đông Quảng và Đỗ Tiểu Trình rồi rời khỏi cục công an quận Sơn Bắc.
- Bí thư Hà, anh xem, việc này...
Ngưu Chấn Nhạc nhìn nụ cười sáng lạn của Hà Đông Quảng thì không khỏi đi đến, bây giờ hắn cảm thấy đầu mình nở lớn ra, sự việc này làm cho áp lực của hắn tăng lên gấp bội.
- Không cần phải nói, đồng chí Chấn Nhạc, tôi hy vọng anh có thể cho tôi một câu trả lời hợp lý, chẳng lẽ ủy ban kỷ luật phá án chăm chú là thế này sao? Đúng là không ra gì.
Hà Đông Quảng vừa rồi còn cười tươi hớn hở nhưng đột nhiên biến thành lạnh lẽo như băng chỉ sau chớp mắt, hắn nói hai câu thật sự rất hung hăng với Ngưu Chấn Nhạc, sau đó trực tiếp leo lên xe rồi chạy đi như bay.
Lỗ Đạo Pháp thấy Hà Đông Quảng lớn tiếng mắng Ngưu Chấn Nhạc thì càng cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn muốn nói vài lời kiểm điểm với bí thư Ngưu, không ngờ Ngưu Chấn Nhạc căn bản không cho hắn thời gian, chỉ nhìn hắn một lúc lâu không nói một lời, sau đó mới lạnh lùng nói ra một câu:
- Anh đi theo tôi.
Có câu khách đi thì chủ cũng an tâm, khi các vị lãnh đạo rời đi thì đám lãnh đạo cục công an thật sự là vui cười hớn hở, bây giờ mây đen đã tản đi sạch, hội nghị phê bình biến thành khen ngợi, vở hài kịch kia đã xong, bầu không khí trầm lắng và đè nén cũng không còn. Lúc này Đỗ Tiểu Trình là người trong cuộc, càng là mâm bánh trái với các vị lãnh đạo trong cục công an. Không đợi lãnh đạo của đội cảnh sát giao thông nói chuyện xong, cục trưởng đã cho mời Đỗ Tiểu Trình đến gặp mặt. Nàng vốn định chạy theo Vương Tử Quân, nhưng lúc này đành phải đi vào phòng làm việc của cục trưởng dưới ánh mắt hâm mộ của đồng sự...
- Chủ nhiệm Lâm, theo lời của anh, như vậy không phải là bỏ đói công nhân chúng tôi sao? Anh làm lãnh đạo, sao lại nói ra những lời như vậy được?
Một vị công nhân hơn bốn mươi tuổi thật sự có chút xúc động, hắn tức giận chất vấn Lâm Thụ Cường.
- Trác Nhi Long, anh...Anh có thái độ gì vậy? Chủ nhiệm Lâm đến nói chuyện với mọi người, đó chính là lo lắng cho mọi người, nghĩ đến vấn đề của mọi người, tìm phương pháp giải quyết vấn đề cho chúng ta, bây giờ anh đứng đây la ó, nổi giận, anh muốn làm gì chủ nhiệm Lâm?
Giám đốc Hạ Quang Khải của nhà máy in chính là một hộ vệ trung thành nhất của chủ nhiệm Lâm Thụ Cường, hắn lên tiếng có vẻ rất trượng nghĩa. Nhưng dù hắn có uy tín rất cao, dù hắn có nói tốt cho Lâm Thụ Cường thế nào thì cũng không ngăn được đám công nhân dùng nước bọt làm công cụ tấn công.
- Tôi đây cũng không phải đến đây giải quyết tình hình thực tế của mỗi nhà, chỉ cần tư tưởng không có vấn đề, như vậy sẽ luôn tìm được biện pháp.
Lâm Thụ Cường biết nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không phải là biện pháp hay, thế là vội vàng dùng giọng chân thành nói.
- Hừ, nói còn dễ hơn hát, cái gì mà tư tưởng không có vấn đề? Tôi bây giờ còn không có cái ăn, ngày ba bữa còn lo chưa xong, anh nói tôi hát quốc ca thì có thể ấm lòng, có thể no bụng cả nhà được sao? Tôi cũng có ý nghĩ cao thượng, cũng muốn đề cao tư tưởng, thế nhưng dù là như vậy cũng không là tôi có thêm sức lực, người ta đã đói đến chết rồi.
Trác Nhi Long cũng dùng giọng không khách khí chen vào một câu.
Nửa giờ sau nhóm ba người Lâm Thụ Cường mới đi ra khỏi nhà Trác Nhi Long, cả đám thật sự cảm thấy rất khó chịu. Tiểu Tả đi theo sau lưng Lâm Thụ Cường không nhịn được dùng giọng ai oán nói:
- Chủ nhiệm Lâm, lú này chúng ta còn chưa đi khảo sát được một phần ba số công nhân, nếu một tuần mà chúng ta không hoàn thành thì cũng xem như xong đời.
Lúc này Lâm Thụ Cường chợt cảm thấy bụng sôi lên, hắn hiểu rất rõ đây là biện pháp để Vương Tử Quân ép lên đầu mình. Nhưng quan lớn hơn một cấp có thể ép chết người, bây giờ mình chỉ có thể hoàn thành công tác mà thôi.
- Mệt chết người sao? Nếu sợ mệt thì cứ đi đi, đi xem các vị công nhân kia, rồi nhìn lại chính mình, đây là thái độ của một nhân viên công tác sao?
Lâm Thụ Cường dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiểu Tả, sau đó dùng giọng nghiêm nghị khiển trách.
Tiểu Tả là một tâm phúc của Lâm Thụ Cường, rất ít khi bị Lâm Thụ Cường răn dạy như vậy, hôm nay lại bị Lâm Thụ Cường nổi giận mắng mỏ không chút lý do, điều này nói rõ tâm tình của lãnh đạo thật sự không vui. Thế là Tiểu Tả cũng không dám nói gì hơn, chỉ vâng lời tiếp nhận lời phê bình của Lâm Thụ Cường.
Hạ Quang Khải là giám đốc nhà máy in, hắn chờ Lâm Thụ Cường phát tiết xong thì mới mở lời khuyên giải:
- Chủ nhiệm Lâm, mong anh bớt giận, Tiểu Tả còn trẻ, bây giờ công tác gặp chút khó khăn thì sinh ra cảm giác sợ hãi cũng có thể hiểu được.
Lâm Thụ Cường đang chờ một bậc thang cho mình, vì Tiểu Tả là người tâm phúc của hắn, bây giờ cùng mình chống lại Vương Tử Quân, vào đúng thời điểm này nếu Tiểu Tả mà rời khỏi mình thì cũng không có gì là tốt.
- Tôi biết rõ công tác khó khăn, thế nhưng càng khó khăn thì càng phải tiến lên nghênh đón, đây mới là thời điểm mà tổ chức khảo nghiệm chúng ta.
Lâm Thụ Cường dùng lời thấm thía nói, sau đó tranh thủ thời gian cho chính mình và thuộc hạ một đường lui.
Nếu như không biết Lâm Thụ Cường là hạng người gì thì Tiểu Tả sẽ tin tưởng vài phần, thế nhưng hắn theo Lâm Thụ Cường nhiều năm, chỉ cần chủ nhiệm Lâm vểnh mông lên là hắn biết sắp có thứ gì được cho ra ngoài, còn biết rõ hơn Hạ Quang Khải rất nhiều.
Tuy thật sự không cam lòng nhưng Tiểu Tả hiểu rất rõ tình huống trước mắt không thể đắc tội với Lâm Thụ Cường, thế là hắn vội vàng nở nụ cười nói:
- Chủ nhiệm Lâm, người nào không biết ngài là người giỏi bao che cho con cái, tôi chỉ dám bịa chuyện trước mặt anh, khi đến trước mặt các vị lãnh đạo khác thì tôi nào dám mở miệng như vậy? Anh cũng đừng quá quan tâm, chẳng qua tôi có chút sơ ý mà thôi.
Lâm Thụ Cường khẽ gật đầu, vẻ mặt càng giãn ra khá nhiều, nhưng lúc này trong lòng hắn cũng rất bức bối, càng thêm tức giận. Lần này hắn đến từng nhà khảo sát, người nào cũng trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, mỗi ngày nghe người ta mắng chửi là điều khó tránh khỏi, nhưng mỗi ngày phải áp chế cơn giận làm cho hắn càng ngày càng gắt gỏng cáu kỉnh.
Lâm Thụ Cường nghĩ đến tình huống mình công tác ở văn phòng tỉnh đoàn, vận chuyển phối hợp cực kỳ thành thạo, nào từng rơi vào những tình huống nén giận thế này? Thế là hắn nghĩ đến Vương Tử Quân, hai hàm răng không khỏi cắn vào nhau nghe canh cách, vẻ mặt không che giấu được ý nghĩ ác độc.
- Tút, tút, tút!
Chuông điện thoại vang lên trong cặp của Lâm Thụ Cường, hắn lấy điện thoại ra xem, sau khi nhìn lướt qua dãy số thì nghe máy. Gọi điện thoại đến là một tâm phúc khác của Lâm Thụ Cường ở lại trong văn phòng tỉnh đoàn, hắn nói lộ ra một tin tức, đó là sắp tới Âu Dương Dương đến Bắc Kinh tham dự hội nghị, đi theo lãnh đạo ngoài Chung Địch Hồng còn có phó chủ nhiệm Thái Nguyên Nhượng.
Đi công tác với lãnh đạo chính là cơ hội cực tốt để liên lạc cảm tình, không ngờ mình vừa rời khỏi văn phòng tỉnh đoàn thì tên khốn Thái Nguyên Nhượng kia đã chạy đến bên cạnh bí thư Âu Dương Dương nhanh như vậy, hơn nữa biểu hiện lại không thể chờ đợi được như thế.
Phải biết rằng trước kia Âu Dương Dương dù đi đâu thì bên cạnh ngoài thư ký Chung Địch Hồng thì người còn lại chính là Lâm Thụ Cường hắn, nhưng bây giờ thì tốt, tên khốn Thái Nguyên Nhượng đã tiến lên thế chân hắn.
Thái Nguyên Nhượng là người có dã tâm, cũng là một kẻ không cam lòng, nhưng lúc bình thường vì không có cơ hội nên chỉ có thể ẩn nhẫn bất động. Lâm Thụ Cường là chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn, tất nhiên hắn biết rõ điều này.