Khi Vương Tử Quân nhận được thông báo họp ban ngành thì đã là hai giờ chiều, khi tin tức này truyền đến thì còn kèm theo cả nội dung hội nghị, chính là chọn lựa hai vị phó chủ nhiệm của văn phòng tỉnh đoàn.
Giải quyết dứt khoát sao? Nghĩ đến những cuộc điện thoại mà mình nhận được, Vương Tử Quân đủ để kết luận bây giờ Âu Dương Dương đang gặp phải tình huống khốn khổ thế nào. Dù có vài người có thể đối phó cho qua, nhưng cũng có một vài người khác, dù Âu Dương Dương là phụ nữ sắt cũng phải lo lắng rào trước nói sau.
"Xem ra chỉ là một hành vi lơ đãng của mình mà xuất hiện một vấn đề cực kỳ khó khăn cho Âu Dương Dương!"
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân chợt sinh ra chút cảm giác khoái cảm.
Hội nghị ban ngành của tỉnh đoàn cũng không khác gì những ban ngành khác, vì vi trí của Vương Tử Quân là cuối cùng nên luôn là người đến sớm nhất, nhưng điều làm hắn bất ngờ đã xảy ra, đó chính là bí thư Âu Dương Dương trước nay luôn đến vào lúc sau cùng, bây giờ đã ngồi sẵn trong phòng họp.
- Chào bí thư Âu Dương!
Vương Tử Quân thấy Âu Dương Dương thì có chút sững sờ, nhưng ngay sau đó hắn lại dùng giọng điềm nhiên như không để cười chào hỏi Âu Dương Dương.
Âu Dương Dương thấy Vương Tử Quân thì cảm thấy hàm răng có chút ngứa ngáy, nếu không phải là người này ra bài không theo quy tắc, mình sao lại rơi vào thế bị động như lúc này? Nhưng sự việc phát triển đến lúc này thì nàng cũng chỉ có thể kiên trì chống đỡ mà thôi.
- Chào bí thư Vương, anh đã đến tỉnh đoàn được một tuần, thế nào, đã thích ứng công tác rồi chứ?
Âu Dương Dương tỏ ra ân cần hỏi han Vương Tử Quân.
- Khá tốt, các đồng chí ở đơn vị chúng ta đều rất nhiệt tình, hơn nữa tôi cũng không tính là quá xa lạ với công tác của tỉnh đoàn, coi như miễn cưỡng đáp ứng được tiến độ công tác.
Vương Tử Quân khẽ cười với Âu Dương Dương rồi nói.
- Như vậy là quá tốt rồi. Đúng rồi, bí thư Vương, tôi nghe nói anh đã kết hôn, khi nào cũng phải cho tôi được gặp cô ấy chứ nhỉ? Cũng để tôi xem một mỹ nữ như thế nào mới xứng đôi với một người như anh.
Âu Dương Dương chợt thay đổi chủ đề, đột nhiên lên tiếng trêu chọc Vương Tử Quân.
- Bình thường cô ấy không ở tại thành phố Sơn Viên, khi nào cô ấy quay lại thì tôi sẽ đưa đến chào hỏi bí thư Âu Dương, chỉ sợ lúc đó ngài lại nói chúng tôi đến quấy rầy.
Vương Tử Quân cũng lên tiếng đồng ý, hắn vừa cười vừa nói.
Khi hai người Vương Tử Quân và Âu Dương Dương trò chuyên cực kỳ hòa hợp thì Hoắc Tương Nhiễm đến. Hoắc Tương Nhiễm là một người vừa có được rể hiền, khi thấy Vương Tử Quân và Âu Dương Dương nói chuyện với nhau khá hòa hợp thì cười ha hả dùng giọng tùy tiện nói:
- Hai vị đang bàn chuyện gì vậy? Có thể cho tôi tham gia được không?
- Cũng không có chuyện gì, bí thư Âu Dương nói khi nào vợ tôi đến thành phố Sơn Viên, bí thư sẽ mời chúng tôi dùng cơm.
Vương Tử Quân cười nói với Hoắc Tương Nhiễm.
Hoắc Tương Nhiễm còn muốn lên tiếng thì đã thấy Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố cùng nhau đi đến. Theo sau lưng bọn họ còn có trưởng ban tổ chức tỉnh đoàn Kỳ Nhất Phi và chủ nhiệm văn phòng Lâm Thụ Cường. Nhưng hai người Kỳ Nhất Phi và Lâm Thụ Cường chỉ đến dự thính hội nghị mà thôi, cũng không có quyền lên tiếng.
Khi thấy mọi người đã đến đông đủ thì Âu Dương Dương khẽ ho một tiếng rồi nói:
- Các đồng chí, hôm nay tôi triệu tập mọi người chủ yếu là thảo luận và thương lượng về chuyện liên quan đến hai vị trí phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn. Trưởng ban Kỳ, ban tổ chức các anh đã có danh sách nhân tuyển phù hợp chưa, mau đưa ra cho mọi người nghị luận.
Vẻ mặt Kỳ Nhất Phi chợt biến đổi, hắn nhìn thoáng qua Tôn Trạch Hồng theo bản năng, sau đó lật sổ của mình rồi nói:
- Thưa bí thư Âu Dương, thưa các vị lãnh đạo, trải qua khảo sát thì chúng tôi cho rằng những đồng chí sau đây thích hợp với vị trí phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn...
- Đồng chí Trần Chấn Hưng, nam, ba mươi hai tuổi, bằng đại học chính quy, hiện giữ chức...
- Đồng chí Kim Duyệt Hằng, nam, hai mươi tám tuổi, bằng nghiên cứu sinh, hiện giữ...
- Đồng chí Chúc Nghiêm Dương, nam, ba mươi ba tuổi, bằng đại học chính quy, hiện giữ...
Một loạt cái tên được Kỳ Nhất Phi nói ra khỏi miệng, khi những cái tên kia ngày càng nhiều thì Âu Dương Dương càng nhíu mày thật chặt. Chỉ là hai vị trí mà có bốn năm nhân tuyển thì không có vấn đề, thế nhưng Kỳ Nhất Phi lại cho ra sáu người, đây không phải chỉ sợ thiên hạ không loạn sao? Dù trong lòng thật sự bất mãn với Kỳ Nhất Phi thế nhưng Âu Dương Dương vẫn không tỏ thái độ, vì trong danh sách đó có vài nhân tuyển mà các vị lãnh đạo đã từng bắt chuyện kể tên.
Tôn Trạch Hồng là phó bí thư chủ khảo công tác tổ chức của tỉnh đoàn cũng không có ý kiến gì với tình huống không hợp quy tắc vào lúc này, mà Triệu Nguyên Cố thì càng không mở miệng. Phải biết rằng trước khi Vương Tử Quân đến thì Triệu Nguyên Cố luôn vì những chuyện nhỏ nhặt mà sinh ra đối chọi gay gắt với Tôn Trạch Hồng, làm cho hai bên đều khó khăn. Còn Hoắc Tương Nhiễm thì chỉ ngồi yên lặng ở phía bên kia nhưng ánh mắt hèn mọn lại khó thể che giấu.
Đến khi Kỳ Nhất Phi đọc xong danh sách nhân tuyển thì Âu Dương Dương sắp xếp lại từ ngữ rồi nói:
- Trưởng ban Kỳ đã đọc qua tên tuổi các đồng chí được đề cử, các vị có ý kiến gì thì cứ nói, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, cùng thảo luận một chút. Anh Tôn, anh nói trước đi.
Tôn Trạch Hồng bị điểm mặt, hắn cũng không tỏ ra cuống quýt, hắn khẽ nhấp một ngụm trà rồi nói:
- Bí thư Âu Dương, chuyện này thật sự khó quyết định. Vừa rồi tôi nghe rõ trưởng ban Kỳ nhắc đến các nhân tuyển, lại kết hợp với ấn tượng của mình, tôi cảm thấy sáu đồng chí kia ai cũng là cán bộ vĩ đại, dù là ai được kéo ra làm chủ nhiệm cũng đều rất phù hợp. Bây giờ nói tôi cho ra lựa chọn, thật sự là sinh ra cảm giác hoa mắt.
- Bí thư Tôn, vậy anh cảm thấy phải làm gì?
Âu Dương Dương nghe những câu trả lời theo kiểu Thái Cực Quyền của Tôn Trạch Hồng thì không đợi nói xong mà ép sát hỏi ngay.
Tôn Trạch Hồng cười ha hả với lời truy vấn của Âu Dương Dương, hắn nói:
- Điều này, thật sự là không dễ quyết định. Bí thư Âu Dương, nếu không thì chúng ta tập trung các đồng chí này lại để khảo hạch định lượng, để hai vị cán bộ có thành tích đứng đầu nhận chức phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn?
Biện pháp này hợp tình hợp lý, nhịp nhàng ăn khớ, vấn đề đây là tỉnh đoàn mà không phải xí nghiệp tuyển chọn nhân tài, vì thế lời đề nghị như vậy của Tôn Trạch Hồng chẳng khác nào nói nhảm. Con bà nó cái gì gọi là khảo hạch định lượng, biện pháp này nói thì dễ nghe nhưng rất khó thao tác, thử hỏi xem, khảo hạch định lượng, khảo hạch thế nào? Do ai khảo hạch? Những chuyện thế này rõ ràng là đắc tội với người, không phải là đeo lục lạc vào cổ mèo sao? Có con chuột nào dám đi làm?
- Biện pháp này cũng khá tốt, bí thư Tôn, tôi thấy anh là lãnh đạo chủ khảo khối chủ tịch tổ chức của tỉnh đoàn, tôi thấy công tác khảo hạch định lượng này nên do anh xử lý thì rất phù hợp.
Nguồn tại http://Truyện FULLÂu Dương Dương tất nhiên sẽ không tạo không gian cho Tôn Trạch Hồng thích làm trò gì thì làm, nàng chợt sinh ra một ý nghĩ rất hay, thế là quyết định bắt Tôn Trạch Hồng phải xử lý sự việc.
"Nhưng Âu Dương Dương xem như lại tính sai!"
Vương Tử Quân khẽ lắc đầu, hắn thầm nghĩ Tôn Trạch Hồng dám nói kế hoạch kia ra, chắc chắn sẽ có biện pháp giải trói cho mình.
Quả nhiên Âu Dương Dương vừa dứt lời thì đã nghe thấy Tôn Trạch Hồng dùng giọng cực kỳ đáng tiếc nói:
- Tôi cũng rất muốn đứng ra phân ưu giải hạn cho bí thư Âu Dương, nhưng một hạng mục công tác cực kỳ quan trọng như vậy thì tôi cũng không phải là người thích hợp để tham gia. Tiểu tử Trần Chấn Hưng có quan hệ không tầm thường với tôi, tôi nếu trở thành người chủ khảo, cho dù trời đất có chứng giám tôi xử lý sự việc công bằng công chính thì vẫn có không ít người đứng sau lưng chửi chó má, vì vậy tôi chỉ có thể chọn phương án lãng tránh mà thôi.
Tôn Trạch Hồng còn chưa nói hết lời thì chợt nghe Triệu Nguyên Cố phụ họa:
- Bí thư Tôn nói rất đúng, tôi cũng không thể tiếp nhận, vì Kim Duyệt Hằng vừa đi đến văn phòng đã chạy theo tôi như cái đuôi, nếu tôi làm quan chủ khảo thì người ta nào có tin tưởng? Phần công tác này còn chưa làm tốt thì đã bị người ta dùng nước miếng dìm chết rồi.
Hai người Tôn Trạch Hồng kẻ xướng người họa, nói ra những lời thật sự hợp tình hợp lý, mục đích lại cực kỳ nhất trí: Đó chính là dù sống chết thế nào cũng không tiếp nhận phần công tác khảo hạch. Hoắc Tương Nhiễm ở bên cạnh nhìn tình huống đang diễn ra, tuy hắn không mở miệng nhưng biểu hiện lại nói quá rõ ràng, đó chính là tôi cũng không thể tham gia xử lý sự kiện này.
Một cảm giác tức giận bùng lên trong lòng Âu Dương Dương, bây giờ Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố cùng một giuộc với nhau, không phải đang liên thủ gạt mình sao? Hai người kia bỏ mặc không quan tâm, không phải muốn đá quả cầu về phía mình sao? Nàng cực kỳ căm tức, định thể hiện quyền uy của mình, quyết định ép bọn họ phải tiếp nhận xử lý phần công tác này.
Vương Tử Quân uống một ngụm trà với bộ dạng không quá quan tâm, hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn. Lúc này hắn thấy vẻ mặt Âu Dương Dương lóe lên hào quang, thế là khẽ cười một tiếng nói:
- Bí thư Âu Dương, hai vị bí thư Tôn, bí thư Triệu nói rất đúng, nếu hai vị lãnh đạo đã muốn tránh tị hiềm, như vậy tôi đây xem như dày mặt tiếp nhận vị trí quan chủ khảo.
"Làm quan chủ khảo? Vương Tử Quân chủ động làm quan chủ khảo? Người này không phải uống lộn thuốc đấy chứ?"
Dù là Tôn Trạch Hồng hay Triệu Nguyên Cố đều quay đầu sang nhìn Vương Tử Quân, ngay cả Lâm Thụ Cường và Kỳ Nhất Phi cung dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bí thư Vương.
Hoắc Tương Nhiễm cũng không tin vào lỗ tai của mình, lúc này hắn đã suy xét lời từ chối cực kỳ kỹ càng, dù không quá sức thuyết phục nhưng hắn cũng không cần quan tâm nhiều, vì dù thế nào thì hắn cũng không thể tiếp nhận công tác kia được. Nhưng hắn còn chưa mở miệng thì sự việc kỳ quái đã xảy ra: Vương Tử Quân tiếp nhận ôm đồm công việc không ai chịu nhận này.
Âu Dương Dương cũng thật sự giật mình, nàng thật sự cảm thấy khó tin những gì mình nghe được là sự thật, nhưng khi nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt Vương Tử Quân, lúc này nàng mới cảm thấy đó là sự thật. Nhưng lúc này nàng chợt sinh ra cảm giác nghi ngờ, Vương Tử Quân kia đang ra chiêu theo kiểu gì? Hắn không biết đây là chuyện đắc tội với nhiều người sao?
Vương Tử Quân không thể không biết, người này là cán bộ từ cơ sở phát triển lên đến tỉnh đoàn, vì sao không biết những mối nguy hiểm trong sự việc này? Bây giờ hắn chủ động xin đi giết giặc, không phải vì đang phân ưu giải nạn cho mình đấy chứ? Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Âu Dương Dương, khoảnh khắc này nàng chợt có vài phần hảo cảm với Vương Tử Quân.
- Tốt, bí thư Vương, tôi đại biểu cho tổ chức giao chuyện này cho anh, hy vọng anh không làm cho tổ chức thất vọng, có thể thông qua khảo hạch nghiêm khắc để tìm ra hai nguồn trợ lực mới cho công tác của văn phòng tỉnh đoàn.
Âu Dương Dương cảm thấy mây đen trong lòng tiêu tán đi rất nhiều, giọng điệu lại khôi phục lại trạng thái như xưa, khí phái và có lực.
Hội nghị lần này vốn chỉ là nghiên cứu xử lý chuyện liên quan đến hai vị trí phó chủ nhiệm, bây giờ Vương Tử Quân tiếp nhận công tác, tất nhiên sẽ chẳng còn gì để nghiên cứu, các vị lãnh đạo chỉ nói thêm vài câu rồi giải tán.
Sau khi tan họp thì Âu Dương Dương cũng không trực tiếp rời đi, nàng vẫy vẫy tay với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, mời anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Vương Tử Quân khẽ cười, hắn gật đầu cùng đi với Âu Dương Dương. Khi hai người Âu Dương Dương và Vương Tử Quân một trước một sau ra khỏi phòng họp thì Lâm Thụ Cường dùng giọng có chút ghen tức nói:
- Thật sự không ngờ bí thư Vương lại nhanh chóng dựa vào bí thư Âu Dương như vậy.
Lâm Thụ Cường lên tiếng, tất nhiên sẽ có ý nghĩ kín đáo ẩn giấu bên trong. Hắn đang cố ý nói với hai người Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố. Hai người Tôn Trạch Hồng và Triệu Nguyên Cố dù có biểu hiện khá lạnh nhạt nhưng trong lòng không khỏi suy xét vấn đề vừa xảy ra, thế là có nhiều suy nghĩ khác thường.
- Hì hì, chỉ sợ cắn không vỡ đá lại gãy cả răng.
Hoắc Tương Nhiễm nói một câu trực tiếp và không chút khách khí, sau đó hắn cất bước rời khỏi phòng họp.
Trong phòng làm việc của Âu Dương Dương, lúc này Âu Dương Dương và Vương Tử Quân đang ngồi ở hai bên trái phải của chiếc bàn trà, đang nói về vấn đề vừa rồi. Âu Dương Dương nhìn gương mặt trẻ tuổi của Vương Tử Quân, trong lòng chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, nàng chợt nói:
- Bí thư Vương, tôi muốn nhắc nhở anh, chuyện này không đơn giản như những gì anh tưởng đâu.
Vương Tử Quân tất nhiên nghe và hiểu ý nghĩ của Âu Dương Dương, nhưng lúc này hắn rất có lòng tin, vì vậy chỉ khẽ cười nói:
- Cám ơn bí thư Âu Dương đã nhắc nhở, tôi biết rõ nên làm thế nào. Đúng rồi, chị có chỉ thị gì với chuyện này không?
- Tôi không có chỉ thị gì cả, nhưng này bí thư Vương, mọi việc đều phải cẩn thận là hơn.
Âu Dương Dương trầm ngâm một lát rồi dùng giọng chân thành nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, xem như đồng ý lời dặn dò của Âu Dương Dương.
Tỉnh đoàn tổ chức hội nghị ban ngành, bình thường chỉ có người của cơ quan tỉnh đoàn là quan tâm, các cơ quan khác trong khu văn phòng tỉnh ủy căn bản không cần quan tâm làm gì cho mệt. Nhưng lúc này hội nghị ban ngành của tỉnh đoàn vì có liên quan đến vấn đề nhân sự, thế cho nên các đơn vị ban ngành trong khu văn phòng chính quyền và tỉnh ủy cực kỳ quan tâm, thậm chí có thái độ quan tâm rất khác thường, còn vượt qua cả hội nghị thường ủy tỉnh ủy.
Đối với đám cán bộ cơ quan ban ngành thì hội nghị thường ủy tỉnh ủy căn bản có cấp bậc quá cao, vốn không phải là tồn tại mà bọn họ có thể động vào. Nhưng hội nghị ban ngành của tỉnh đoàn thì lại khác, dù sao thì nó cũng liên quan đến điều chỉnh nhân sự, lại có liên quan đến nhiều người khác.
- Thế nào? Kết quả ra sao?
Trong một phòng làm việc của phòng tuyên truyền tỉnh ủy, vài người đang ngồi quây quần bên nhau thấy có người khác đi đến thì dùng giọng không thể chờ đợi được hỏi.
- Cũng có thể coi là một tin tức, cũng có thể coi đó không phải là tin tức.
Tên cán bộ thanh niên nhìn về phía các anh đồng sự mà khẽ cười, sau đó dùng giọng có chút tự đắc nói.
- Cái gì mà cũng có thể là tin tức mà cũng có thể là không? Có gì thì nói cho nhanh lên, đừng coi các anh đây là đám đàn bà chờ chực.
Một tên cán bộ thấy tên thanh niên kia giả thần giả quỷ thừa nước đục thả câu,hắn đưa tay lên gõ vào đầu tên cán bộ thanh niên, sau đó dùng giọng không khách khí nói.
Tên cán bộ thanh niên thật sự không dám đắc tội với các đồng sự lão thành trong cơ quan, hắn cười ha hả nói:
- Tôi nói không có tin tức vì chưa cho ra quyết định gì cả, còn nói có tin tức là các vị lãnh đạo tỉnh đoàn đã tìm ra được biện pháp xử lý sự việc: Cho bí thư Vương vừa đến nhận chức làm quan chủ khảo trong công tác khảo hạch định lượng, quyết định lựa chọn thật chặt, chọn ra những vị cán bộ ưu tú nhất.
"Bí thư Vương mới đến!"
Những lời này vừa ra khỏi miệng thì đã có người cảm khái:
- Ôi, đây không phải là ma cũ bắt nạt ma mới sao? Bí thư Vương kia vừa đến đã gặp chuyện không may, bây giờ thì tốt, còn chưa kịp làm quen công tác đã phải đắc tội với người ta.
- Không phải sao? Chuyện này đâu dễ xử lý? Biết đâu bên trong có lãnh đạo tỉnh nhúng tay?
Một tên cán bộ vừa nói vừa nhìn trước nhìn sau, tuy hắn không nói ra cho rõ, thế nhưng đám đồng sự bên cạnh cũng hiểu ý, mọi người đều thầm hiểu đáp án là thế nào.
Khi đám người kia đang cười đùa hi hi ha ha thì không phát hiện Lý Tùng Mai đang đứng ngoài cửa lớn với gương mặt cực kỳ kinh ngạc. Nàng đã đến phòng tuyên truyền tỉnh ủy công tác một thời gian ngắn, vừa rồi nàng nghe đám người kia nói về chủ đề mình khá quan tâm, thế là không khỏi cảm thấy ngây người.
Đám cán bộ kia không tiếp tục kéo dài câu chuyện, thế nhưng Lý Tùng Mai vẫn không tin phán đoán của bọn họ. Dù sao thì ban thủ lĩnh Vương Tử Quân trong ấn tượng của nàng cũng không phải là một người ngu xuẩn, chắc chắn sẽ không tự động đứng ra tiếp nhận củ khoai lang nóng kia.
Chẳng lẽ ban thủ lĩnh đến tỉnh đoàn thì bị người ta chèn ép cực kỳ thê thảm? Lý Tùng Mai chợ sinh ra ý nghĩ như vậy, nhưng ngay sau đó nàng đã phủ quyết, vì nàng là một người bạn học của Vương Tử Quân ở trường đảng, nàng hiểu rõ bản lĩnh của Vương Tử Quân.
Xem ra thật sự sắp có kịch hay để nhìn.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Lý Tùng Mai khẽ đẩy cửa đi vào. Đám cán bộ đang bàn luận hào hứng thấy nàng đi vào thì lập tức yên lặng, cả đám nhanh chóng quay về vị trí công tác của mình.
Lý Tùng Mai gật đầu thỏa mãn, nàng thỏa mãn về quyền uy của mình trong đơn vị. Sau đó nàng quay về phòng làm việc của mình, cầm lấy điện thoại gọi đi.
Trước khi Vương Tử Quân nhận được điện thoại ân cần thăm hỏi của Lý Tùng Mai thì vừa mới kết thúc cuộc nói chuyện với trưởng phòng Quách Tiên Vi. Trưởng phòng Quách ở đầu dây bên kia lên tiếng rất khách sáo nhưng cũng cực kỳ hàm súc, đối phương nhắc nhở mình rằng mọi việc không nên quá cưỡng cầu, nếu không thể xử lý được thì cũng không làm khó anh em. Có thể để cho Chúc Nghiêm Dương ở lại vị trí cũ vài năm, khi nào có cơ hội khác thì nói sau.
Vương Tử Quân tuy không biết thái độ của Quách Tiên Vi có bao phần là thật, thế nhưng hắn vẫn rất tán thưởng thái độ của đối phương. Vị phó phòng tổ chức này là người nắm được buông được, giỏi thu nhận nhân tâm, hèn gì bằng tuổi Trần Nguyên Hà nhưng lại ngồi ghế cao hơn.
Lý Tùng Mai gọi điện thoại đến thăm hỏi khi Vương Tử Quân cúp điện thoại của Quách Tiên Vi, Lý Tùng Mai dùng giọng chân thành tỏ ra quan tâm đến sự việc lần này ở cơ quan tỉnh đoàn, còn cố ý nhắc nhở:
- Ban thủ lĩnh, chuyện này cũng không dễ làm, chỉ có hai cây cải được nhổ ra, càng nhiều càng ít, dù sắp xếp thế nào cũng đắc tội với người, vì vậy cách hợp lý nhất chính là tìm biện pháp thoái thác cho người khác đi xử lý.
Vương Tử Quân chỉ cười cười với lời quan tâm của Lý Tùng Mai, hắn cũng không nói với nàng rằng mình là người chủ động ôm lấy chuyện này. Nhưng hắn cũng tỏ vẻ cảm tạ những lời khuyên nhủ của nàng.
Ngay sau đó Vương Tử Quân chợt biến thành nhân vật tiêu điểm được mọi người chú ý, rất nhiều ánh mắt bắt đầu chú ý đến hắn, trong số đó có cả những vị lãnh đạo cao cao tại thượng như phó chủ tịch thường vụ tỉnh Tề Chính Hồng. Nếu so sánh với phần lớn ánh mắt hả hê khác, chủ tịch Tề Chính Hồng đã được thưởng thức thủ đoạn của tên cán bộ thanh niên kia, thế cho nên hắn cảm thấy sự việc lần này cũng không đơn giản như vậy.
Nói thật, lúc đầu Tề Chính Hồng cũng không quan tâm đến chuyện của tên bà con xa của mình, thế nhưng từ khi Vương Tử Quân tiếp nhận xử lý sự việc, hắn bắt đầu chú ý đến sự việc này theo bản năng.
Nhưng tin tức truyền đến làm cho Tề Chính Hồng cảm thấy uể oải, đó là Vương Tử Quân được hắn định vị là người bất phàm cũng không cho ra hành động gì hay, ngoài thực hiện công tác hằng ngày thì phương pháp khảo hạch cũng do ban tổ chức của tỉnh đoàn đưa sang, tên này nhìn qua vài lượt rồi thuận lợi thông qua.
Vương Tử Quân kia đang có ý gì? Chẳng lẽ muốn nắm lấy sự việc này, đợi đến khi mệt mỏi mất hết sức lực thì chịu chết mà không giải quyết được gì sao? Tề Chính Hồng lật lật quyển sổ trong tay, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Nếu không giải quyết được gì mà cứ tiếp nhận và không cho ra kết quả, như vậy tuy không đắc tội với người nhưng lại thật sự là đắc tội với tất cả mọi người. Tề Chính Hồng thầm nghĩ như vậy, thế là hắn cầm điện thoại lên gọi cho thư ký của mình.
Âu Dương Dương vốn giao quyền cho cấp dưới xử lý đối với nàng thì tất cả thật sự rất tuyệt. Nhưng nàng không ngờ một chiêu xử lý lạnh nhạt của Vương Tử Quân lại đưa nàng lên đầu sóng ngọn gió. Nàng nghĩ đến những cuộc điện thoại liên tục gọi đến trong thời gian qua, thế là cho ra quyết định gọi Vương Tử Quân đến để nói cho ra lẽ.
Đáng lý ra Âu Dương Dương muốn gọi điện thoại để Vương Tử Quân đến phòng làm việc của mình một chuyến, nhưng cuối cùng nàng cũng quyết định tự đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, như vậy mới thể hiện sự quan tâm của mình với sự kiện này, với vị quan chủ khảo là Vương Tử Quân. Nàng khẽ gõ cửa phòng làm việc của Vương Tử Quân, sau đó thấy Vương Tử Quân đang múa bút bên trong.
- Bí thư Âu Dương, ngài đại giá quang lâm thật sự làm tôi được sủng ái mà kinh hoàng, có một câu thế nào ấy nhỉ, à, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.
Vương Tử Quân đặt bút xuống, hắn mỉm cười nói với Âu Dương Dương.
Lúc này Âu Dương Dương tuy không có tâm tình giở giọng với Vương Tử Quân, thế nhưng công phu hàm dưỡng được rèn luyện qua nhiều năm cũng thầm nói cho nàng biết: Không nên vừa mới đến đã mở miệng chất vấn Vương Tử Quân. Nàng cố gắng nở nụ cười rồi khách khí nói:
- Tử Quân, nếu cậu cảm thấy phòng làm việc này không quá tốt, tôi sẽ phải đi làm kiểm điểm với lãnh đạo, tôi không thể cung cấp một hoàn cảnh thoải mái cho đồng chí của mình xử lý công tác, đây là sai lầm của tôi.
Âu Dương Dương dù nói cười liên tục nhưng Vương Tử Quân lại căn cứ vào nhưng lời nói khó hiểu của nàng để nghe ra vài thứ quan trọng. Hắn cười nhạt một tiếng mà không nói gì, cũng không giải thích thì khác, chỉ cầm ấm trà châm nước cho Âu Dương Dương, sau đó đặt ấm xuống bàn.
- Tử Quân, hôm qua tôi đã đến thăm nom công nhân của nhà máy in, phần lớn bọn họ đều khen ngợi anh. Chuyện này anh xử lý rất tốt, đã thật sự làm tôi giảm bớt biết bao ưu phiền.
Âu Dương Dương cũng không quan tâm đến ly trà trước mặt, nàng vẫn nở nụ cười nói lời khích lệ Vương Tử Quân.
- Cám ơn lời khẳng định của bí thư Âu Dương, công tác của tôi hoàn thành tốt đẹp cũng vì các đồng chí cơ quan tỉnh đoàn đồng mưu hợp sức mà thành, chị khích lệ riêng một mình tôi như vậy cũng xem như không ổn, có hiềm nghi khoe khoang.
Vương Tử Quân cười nó với Âu Dương Dương, giọng điệu có vài phần đùa giỡn.
Vương Tử Quân nói vài câu vui đùa làm cho bầu không khí giữa hai người có chút hòa hoãn trở lại. Âu Dương Dương nâng ly trà lên, nàng có chút do dự, cuối cùng mới nói:
- Bí thư Vương, có câu dùng người thì không nên nghi ngờ, nghi ngờ thì không nên dùng người. Tôi đã giao cho anh nhiệm vụ chọn hai vị phó chủ nhiệm, như vậy tôi phải cho anh quyền tự quyết định, nhưng đến bây giờ anh còn chưa có chút động tĩnh gì, điều này làm cho tôi không thể nắm chắc...
- Bí thư Âu Dương, chuyện này nói ra cũng là do tôi chưa kịp báo cáo với chị.
Vương Tử Quân nói rồi cầm lấy phần văn kiện mình vừa viết đưa cho Âu Dương Dương, lại dùng giọng khiêm tốn nói:
- Bí thư Âu Dương, đây là những ý nghĩ chưa quá thuần thục của tôi, kính xin bí thư chỉ giáo nhiều hơn.
Âu Dương Dương tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân lại tự mình ghi văn kiện, nàng nhìn dòng chữ tiêu sái bay bổng trên giấy, dù nàng là người thích bắt bẻ cũng không khỏi trầm trồ khen ngợi chữ tốt. Nhưng nếu so với những dòng chữ đẹp đẽ thì nội dung của văn kiện càng hấp dẫn ánh mắt của nàng.
"Một vài ý kiến về trung tâm giới thiệu việc làm và trường đào tạo nghề cho thanh niên!" Âu Dương Dương nhìn vào đề mục mà không khỏi sững sờ, sau đó lại trở nên nghiêm túc. Khi hàng loạt con chữ chạy vào lòng thì nàng chợt mẫn cảm ý thức được vấn đề: Nếu những thứ trên giấy này được áp dụng, nó tuyệt đối là một chiến tích nổi tiếng.
- Ý kiến hay, bí thư Vương, bây giờ toàn tỉnh rất chú trọng đến phương diện công nhân thất nghiệp, nếu như tỉnh đoàn có thể biến cũ thành mới, có thể giải quyết được vấn đề này, chắc chắn sẽ được tỉnh ủy khen ngợi.
Âu Dương Dương đặt văn kiện của Vương Tử Quân xuống, sau đó không nhịn được phải vỗ tay tán dương.
Tất nhiên đây là ý kiến hay, dù sao nó cũng được áp dụng thành công vào kiếp trước, có thể dẫn đường cho thanh niên và công nhân lao động, nếu nó không có tác dụng lớn thì sẽ không xuất hiện trước mặt Âu Dương Dương.
- Bí thư Âu Dương, đây chỉ là những ý nghĩ còn chưa thuần thục của tôi, nếu như ngài thấy có thể tiến hành, chúng ta không bằng chọn thành phố Sơn Viên làm thí điểm, khi nào thành công thì phổ biến ra toàn tỉnh cũng không muộn.
Âu Dương Dương khẽ gật đầu, nàng lại khôi phục lại vẻ trầm ổn. Nàng biết đây chỉ là một cái kế hoạch, nếu như báo cáo lên mà không có nghiệm chứng, thành công thì quá tốt, nếu như thất bại thì cũng khó sống.
"Phục vụ thanh niên tìm việc làm, đào tạo kỹ năng làm việc cho thanh niên!"
Âu Dương Dương thì thào những từ trong văn kiện của Vương Tử Quân, nàng giống như muốn nắm bắt thứ gì đó nhưng lúc này thật sự khó thể nhớ ra.
Vấn đề nằm ở chỗ nào? Ánh mắt Âu Dương Dương chợt lóe lên, khoảnh khắc sau nàng mỉm cười nhìn lên người Vương Tử Quân, lúc này xem như nàng đã hiểu rõ.
Dù là phục vụ thanh niên tìm việc làm hay đào tạo nghề cho thanh niên thì cũng cần có người chủ trì, cần địa phương áp dụng, như vậy sẽ có nhiều vị trí trống. Chỉ cần thực hiện dựa theo ý kiến của Vương Tử Quân, như vậy chuyện mọi người cùng tranh cướp một hai vị trí sẽ phát sinh chuyển biến.
Nhiều người mà có quá ít vị trí, đây chính là khó khăn vào thời điểm hiện tại. Âu Dương Dương không khỏi đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, nhưng cuối cùng lại khẳng định suy đoán của chính mình. Chỉ cần phát triển theo ý nghĩ của Vương Tử Quân, như vậy sẽ phát huy đầy đủ tác dụng của cơ quan tỉnh đoàn, sẽ làm cho tỉnh đoàn có địa vị quan trọng hơn, càng tạo ra nhiều vị trí trống, thế là chuyện năm sáu người cùng tranh cướp hai vị trí phó chủ nhiệm sẽ căn bản biến mất.
Vương Tử Quân không phải không quan tâm đến vấn đề xử lý chuyện này, chẳng qua sự việc quá nhỏ nhặt, đến mức hắn không cần lãng phí tinh thần. Khoảnh khắc này Âu Dương Dương chợt sinh ra một ý nghĩ như vậy với trợ thủ của mình.
Ngày thanh niên, đây là một ngày lễ lớn của thanh niên, một hội nghị trang nghiêm được tổ chức trong quảng trường thành phố Sơn Viên. Bí thư tỉnh ủy Nhiếp Hạ Quân cũng đến tham gia làm cho hội nghị càng có thêm vài phần long trọng.
Khi bí thư đoàn thanh niên tỉnh là Âu Dương Dương tiếp đón các vị lãnh đạo tỉnh ủy, Vương Tử Quân là một phó bí thư tỉnh đoàn lại đi đến một khu vực tàn tạ ở ngoại ô thành phố.
- Chúc Nghiêm Dương, không thể cho anh đến công tác ở văn phòng tỉnh đoàn, có phải anh có cảm giác thất lạc rồi không?
Vương Tử Quân nhìn Chúc Nghiêm Dương ở bên cạnh rồi khẽ cười hỏi.
Nói thật là Chúc Nghiêm Dương thật sự có chút thất lạc, nhưng khi biết mình sẽ là hiệu trưởng trường nghề thanh niên thì hắn cảm thấy choáng váng đầu óc. Những ngày qua hắn đều phải sử dụng thuốc ngủ, hút thuốc lá như điên nhưng vẫn cảm thấy rất bức bối, hắn không biết trường nghề thanh niên là cái quái gì, càng không quan tâm nó ở nơi nào, trong đâu chỉ có một ý nghĩ, ngày hôm nay mình đã là một cán bộ cấp phó cục.
Đồng thời cũng có một trung tâm giới thiệu việc làm cho thanh niên và một hội chợ việc làm được xây dựng, đám người cạnh tranh vị trí phó chủ nhiệm thật sự không rõ mình sẽ phải làm gì, còn hai vị tranh thủ được hai vị trí giám đốc hai trung tâm kia lại tỏ ra cực kỳ đắc ý.
"Vương Tử Quân thật sự là người từ cơ sở đi lên, thủ đoạn quá mạnh mẽ, tạo ra thêm vài vị trí trống, làm cho người thất bại hay thành công cũng vui vẻ. Hì hì, Chúc Nghiêm Dương anh không phải đã là cán bộ cấp phó cục rồi sao?"
Chúc Nghiêm Dương nghĩ đến tình huống vài ngày trước uống rượu với một người bạn, khi được vài ly thì đối phương nói ra một câu không che đậy miệng như vậy, điều đó làm cho hắn có chút khó chịu.
- Không, không có gì thất lạc.
Khi Vương Tử Quân lên tiếng hỏi thì Chúc Nghiêm Dương có hơi giật mình, phản ứng có hơi mất tự nhiên.
Phản ứng của Chúc Nghiêm Dương cũng không nằm ngoài dự đoán của Vương Tử Quân, hắn mỉm cười nói với Chúc Nghiêm Dương:
- Phải không? Là thật hay giả? Nghĩ một đằng nói một nẻo cũng không phải là đồng chí tốt.
Chúc Nghiêm Dương đưa mắt nhìn vị cán bộ thanh niên trẻ hơn mình bảy tám tuổi nhưng lại là phó bí thư tỉnh đoàn, hắn rất muốn nói mình đang nói dối. Nhưng hắn nghĩ đến lời nói của anh rể với mình, hắn vẫn nhẫn nhịn mà lên tiếng:
- Bí thư Vương, sao lại nói như vậy? Tất nhiên là tôi nói thật rồi.
Vương Tử Quân nào không rõ ý nghĩ của Chúc Nghiêm Dương vào lúc này? Nhưng hắn cũng không bóc trần sự thật, hắn chỉ về cách đó không xa nói:
- Anh xem chỗ kia thế nào?
Chúc Nghiêm Dương nhìn khoảng sân tàn tạ trước mặt mà không thấy cái gì đặc biệt, là một đống sắt thép hoen rỉ, giống như trước kia chỗ này từng là một nhà xưởng.
- Rất tốt.
Chúc Nghiêm Dương không rõ vì sao phó bí thư Vương không tham gia hội nghị thanh niên mà kéo mình đến chỗ này ngắm cảnh, hắn vì không muốn phụ ý tốt của Vương Tử Quân nên tiếp tục nhẫn nhịn nói lời không đúng với lương tâm.
- Nếu như vậy thì sau này trường đào tạo nghề thanh niên sẽ được xây dựng ở đây.
Vương Tử Quân vỗ vai Chúc Nghiêm Dương rồi dùng giọng kiên định nói.
Chúc Nghiêm Dương thiếu chút nữa không ngã gục xuống, mình có lầm không? Trường đào tạo nghề thanh niên lại xây dựng ở chỗ này? Hắn chợt nghĩ đến tình huống mình là hiệu trưởng một ngôi trường ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, hắn không khỏi sinh ra cảm giác dở khóc dở cười.
- Không cần quá xúc động, sẽ có táo, có bánh mì, tất cả đều có.
Vương Tử Quân nhìn nhà xưởng cũ nát mà cười tủm tỉm nói với Chúc Nghiêm Dương.
Chúc Nghiêm Dương thật sự muốn hôn mê, nhưng lúc này hắn có thể chịu đựng được, ai bảo chức vị của hắn thấp hơn người ta quá nhiều? Nhưng hắn nhẫn nại cũng không có nghĩa rằng sẽ hòa nhã, hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi mở miệng nói:
- Bí thư Vương, tôi cũng hiểu sẽ có tất cả, vấn đề là anh ném cho tôi một khu đất rộng thế này, chẳng lẽ muốn tôi huấn luyện thanh niên đến đây nhặt sắt thép công nghiệp về bán cho trạm thu mua phế liệu sao?
Vương Tử Quân cười cười, vẻ mặt lại khá nghiêm túc, hắn nói:
- Tất nhiên là không phải, nếu như là nhặt sắt thì không cần đào tạo. Các anh phải có trường, phải có phòng ban, phải có các lớp đào tạo. Chỉ như vậy thì công nhân mới có kỹ thuật, mới nắm được một nghề, mới có thể tự nuôi sống chính mình.
Có nghề để có thể nuôi sống chính mình? Chúc Nghiêm Dương nhìn gương mặt kiên định của Vương Tử Quân, hắn chợt nghĩ đến những tin tức thường được đưa lên báo và tivi, thế là hắn dần hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân. Hơn nữa nếu như hạng mục này mà cho ra thành tích, như vậy thì sẽ tốt thế nào?
- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Chúc Nghiêm Dương thầm cảm động, hắn cũng trầm giọng đảm bảo với Vương Tử Quân. Nhưng ngay sau đó lại có một vấn đề làm hắn không thể nào không quan tâm:
- Bí thư Vương, bây giờ chúng ta nghèo khó trắng tay, anh cũng không phải để tôi đứng ra dạy nghề cho thanh niên công nhân đấy chứ?
- Tất nhiên là không để cho anh tự mình ra tay, anh có thể dạy bọn họ làm được thứ gì?
Vương Tử Quân cười cười nói tiếp:
- Chúng ta đến gặp một vài trường nghề, cùng liên hợp quản lý với bọn họ, anh thấy sao?
- Tốt, quá tốt.
Chúc Nghiêm Dương thầm nghĩ chỉ cần có giáo viên là được, tôi chỉ quản cái trường mà thôi.
Vương Tử Quân rời khỏi khu nhà xưởng, hắn và Chúc Nghiêm Dương leo lên chiếc xe Thái Thần Bân chờ sẵn bên ngoài. Khi uy vọng của Vương Tử Quân ở tỉnh đoàn dần tăng lên thì chuyện đưa Thái Thần Bân đến công tác đã cực kỳ thuận lợi.
Trước mắt Thái Thần Bân chạy một chiếc Santana của tỉnh đoàn, xe này khá tốt, ngồi vào rất thoải mái. Khi thấy Vương Tử Quân lên xe thì Thái Thần Bân dùng giọng chú ý hỏi:
- Bí thư Vương, chúng ta đi đâu đây?
- Đi đến phòng lao động, chúng ta muốn liên hợp với trường nghề thì cần được phòng lao động tán thành mới được.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó nói với Thái Thần Bân.
Thái Thần Bân là một lái xe có tố chất, lại nhanh tay lẹ chân, chịu thương chịu khó, tất nhiên đó là những đức tính tốt được Vương Tử Quân tán thưởng.
Sau khi nhận được điện thoại đến thành phố Sơn Viên làm lái xe cho Vương Tử Quân thì Thái Thần Bân đã chạy đến sớm hơn một ngày, sau đó cầm một tấm bản đồ thành phố Sơn Viên nghiên cứu một lượt, lại chạy qua khắp các con phố lớn hỏ một lần, cuối cùng mới tìm đến Vương Tử Quân. Tất nhien đó là những chuẩn bị của hắn, Vương Tử Quân thật sự không biết. Vì vậy mà vài ngày qua Vương Tử Quân thật sự có chút giật mình vì Thái Thần Bân lại quen thuộc thành phố Sơn Viên như vậy, điều này không khỏi làm cho Thái Thần Bân lén nở nụ cười.
Lúc này Thái Thần Bân nghe Vương Tử Quân phân phó thì cũng không hỏi nhiều, hắn giẫm chân ga, xe chạy như bay về phía phòng lao động thương binh xã hội tỉnh Sơn Nam.
Khu văn phòng của phòng lao động thương binh xã hội tỉnh Sơn Nam là một khu nhà sáu tầng cực kỳ khí phái ở trung tâm thành phố Sơn Viên. Sau khi nhóm Vương Tử Quân nói rõ mục đích của mình, một vị chủ nhiệm văn phòng họ Hà đưa bọn họ đến phòng làm việc của trưởng phòng.
- Bí thư Vương thật sự còn quá trẻ, khi tôi ở vào độ tuổi như anh còn đang chạy việc dưới huyện mà thôi.
Trưởng phòng Giản Thuận Bình phòng lao động thương binh xã hội tỉnh Sơn Nam tiến lên nhiệt tình chào đón Vương Tử Quân.
Vị trưởng phòng Giản này nhìn qua có vẻ rất khách khí nhưng bên trong cũng có chút kiêu ngạo, đó chính là Vương Tử Quân cậu dù có lợi thế trẻ tuổi hơn tôi, thế nhưng nếu nói về lai lịch thì cậu còn kém nhiều lắm.
Vương Tử Quân tuy cũng cảm thấy có chút bức bối nhưng lúc này đến vì có việc cần thương lượng nên chỉ có thể nở nụ cười ôn hòa, cũng không tiếp tục nói chuyện trên chủ đề này, hắn thay đổi chủ đề, nói ra mục đích của mình.
Giản Thuận Bình nghe rất chăm chú, ngón tay hắn liên tục gõ lên mặt bàn. Hắn ra vẻ trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói:
- Bí thư Vương, ý nghĩ của các anh rất tốt, tôi cảm thấy mình cần giúp đỡ để nó được mở rộng và phát triển. Thế nhưng sự việc này có liên quan hơi rộng, chúng tôi cần tổ chức hội nghị ban ngành để nghiên cứu, đến khi có kết quả thì tôi sẽ liên lạc với anh, anh thấy thế nào?
- Vây thì kính xin trưởng phòng Giản giúp đỡ nhiều hơn.
Vương Tử Quân sao lại không nhìn ra bộ dạng muốn từ chối của Giản Thuận Bình? Hắn cười cười với đối phương, hai bên nói vài câu khách khí, sau đó Vương Tử Quân cáo từ bỏ đi.
- Bí thư Vương, thái độ của trưởng phòng Giản có vẻ không được tích cực.
Chúc Nghiêm Dương đi theo Vương Tử Quân lên xe, hắn dùng giọng khó thể chờ đợi để nói với Vương Tử Quân.
Đây nào chỉ là không tích cực? Rõ ràng là thái độ bất hợp tác. Vương Tử Quân dù nghĩ như vậy nhưng trong lòng lại không nói ra, hắn chỉ nở nụ cười nói:
- Trưởng phòng Giản vừa rồi cũng không từ chối, chúng ta chờ một thời gian xem thế nào.
Tuy Vương Tử Quân nói sẽ chờ một thời gian nhưng trong lòng lại nghĩ đến đường khác, nếu không có được sự giúp đỡ của phòng lao động thương binh xã hội thì lực lượng giáo viên khó thể đảm bảo, nếu không đảm bảo lực lượng giảng viên thì xây dựng trường nghề cũng là công dã tràng.
Khi Vương Tử Quân và Chúc Nghiêm Dương quay về văn phòng tỉnh đoàn thì đã gần đến giữa trưa, lúc này các cán bộ thanh niên tham gia hội nghị cũng đã quay về văn phòng, bọn họ đều dùng giọng bừng bừng hưng phấn để nói về những lời phát biểu của bí thư vào ngày hôm nay.
- Bí thư Vương, chuyện trường dạy nghề thanh niên thế nào rồi?
Vừa gặp mặt Vương Tử Quân thì Triệu Nguyên Cố đã dùng giọng tràn đầy nụ cười hỏi ngay.
- Có chút tiến triển.
Vương Tử Quân hiểu ý của Triệu Nguyên Cố, hắn khẽ gật đầu rồi thuận miệng nói.
Triệu Nguyên Cố cũng không thật sự quan tâm đến trường nghề thanh niên của Vương Tử Quân, hắn sở dĩ hỏi như vậy vì muốn nói về hội nghị ngày hôm nay. Triệu Nguyên Cố tùy ý ngồi xuống ghế sa lông trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn châm một điếu thuốc rồi nói:
- Tử Quân, tôi nghĩ rằng nghi thức hôm nay phải có cả anh tham gia mới đúng, vì bí thư tỉnh ủy tự mình đến tham gia, hơn nữa còn có các vị lãnh đạo như bí thư Lưu và các vị thư ký trưởng khối văn phòng. Vị lãnh đạo nào cũng yêu cần chúng ta cần không ngừng cố gắng, tiến thêm một bước trong công tác thanh niên trong tỉnh.