Bí Thư Trùng Sinh

Chương 421: Gió cõi âm cuốn ma trơi

- Bố, là điện thoại của Vương Tử Quân à?

Một người đàn ông trung niên có bộ dạng khá giống với Tần Trung Hòa đi đến sau lưng Tần lão gia tử rồi khẽ hỏi.

Tần lão gia tử khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm nhưng vẻ mặt lại có chút trầm trọng. Người đàn ông trung niên kia là con, tất nhiên sẽ hiểu rõ bố mình, hắn nhìn vẻ mặt của Tần lão gia tử rồi tranh thủ thời gian nói:

- Bố, ngày hôm qua con đã thương lượng tốt với Nhị ca, Thiếu gia chúng ta không nên tham gia vào vũng nước đục này. Bố nghĩ lại mà xem, nếu chúng ta tiến vào thì sau này Nhị ca sao có thể gặp mặt bí thư Triệu? Hơn nữa với lực ảnh hưởng của bí thư Triệu, cho dù chúng ta có tiến vào cũng không giải quyết được vấn đề.

- Nếu dựa theo lời của con, chẳng phải người ta đến trước mặt thì mình lại tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, căn bản không hỏi mà cũng chẳng làm gì sao?

Tần lão gia tử trầm mặt xuống rồi hỏi ngược lại.

Người đàn ông trung niên kia là con thứ ba của Tần lão gia tử, là phó phòng giao thông tỉnh Quảng Đông. Tuy lúc này hắn rất bất mãn với bố mình nhưng lại biểu hiện rất biết lắng nghe, thế nhưng trong lòng lại liên tục cười lạnh. Hắn thầm nghĩ, cũng chỉ là chút tình cảm còn níu kéo lại từ năm xưa mà thôi, bây giờ đến đúng thời điểm mấu chốt, sao có thể vì chút tình cảm đã phai nhạt đó mà kéo cả gia tộc họ Tần vào lò lửa được?

- Bố, cũng không phải chúng ta không giúp, nhưng chúng ta không đủ lực, không thể giúp được bọn họ. Bố ra mặt nói chuyện với bí thư Triệu, điều này có thể được, nhưng nếu xung đột chính diện với bí thư Triệu, con cảm thấy chúng ta không nên làm như vậy. Bố nghĩ xem, cho dù chúng ta có ra mặt tranh chấp với Triệu Tứ Quân, như vậy chúng ta có thể thay đổi được gì? Bố xem với một vị cán bộ chưa tiến vào trong thường ủy thị ủy như Nhị ca thì có cơ hội để chơi trò cao tay không?

Lời nói hợp tình hợp lý của con trai thạt sự làm cho Tần lão gia tử không thể nào phản bác được, thế là không khỏi rơi vào tình huống trầm mặc. Tuy trong lòng thật sự cảm thấy rất bức bối, thế nhưng lão cũng không thể không thừa nhận những lời nói của con mình rất đúng. Từ khi lão bắt đầu lui ra phía sau, lực ảnh hưởng của Tần gia càng giảm sút, dù con trai thứ ba phát triển khá tốt, nhưng có một sự thật khó thể trốn tránh: Thiếu gia không có một người nào có thể tiến lên cấp phó tỉnh, vì thế khó thể nào khôi phục lại quyền lực cường thế như năm xưa.

- Bố, lát nữa Vương Tử Quân đến thì ngài có thể nói vài lời an ủi, lại hẹn ngày gặp mặt Triệu Tứ Quân, cũng coi như Tần gia chúng ta đã hết lòng giúp đỡ rồi.

Trưởng phòng Tần nhìn thấy bố mình có chút do dự, thế là nhanh chóng nói ra kế hoạch chiến lược mà ba anh em đã tính sẵn cho bố mình.

Tần lão gia tử không nói gì thêm, lão chỉ nâng ly trà làm một ngụm, sau đó đặt ly xuống bàn.

Tần lão gia tử là một cán bộ lãnh đạo tỉnh lui ra từ vị trí thường ủy tỉnh ủy, sau khi về hưu thì luôn ở lại trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy. Dù những gia đình trong này phần lớn là cán bộ lãnh đạo tỉnh đã về hưu, thế nhưng vấn đề bảo vệ và an toàn ở nơi đây cũng không lơi lỏng.

Vương Tử Quân phải chạy qua hai trạm kiểm tra mới có thể tiến vào Thiếu gia, khi hắn xuống xe thì trưởng phòng Tần đã nhanh chóng tiến ra đón chào, sau lưng còn có hai tên thanh niên có độ tuổi tương đồng với Vương Tử Quân.

- Tử Quân đến đấy à? Ông Tần đang chờ cháu, cháu mau vào nhà đi.

Trưởng phòng Tần tuy trong lòng cực kỳ phản cảm với một người mang đến phiền toái cho Thiếu gia như Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này gặp mặt Vương Tử Quân thì vẫn nở nụ cười sáng lạn. Đối với hắn thì Vương Tử Quân dù sao cũng không thể đắc tội, bây giờ người này là một vị cán bộ cấp phó giám đốc sở giống như mình.

Vương Tử Quân mỉm cười bắt chuyện với trưởng phòng Tần, sau đó cười nói vài câu với hai tên thanh niên phía bên kia, lúc này mới đi vào gặp mặt Tần lão gia tử trong phòng khách.

- Tử Quân đến đấy à, cậu ngồi đi.

Tần lão gia tử gần đây có thói quen thích ngồi, hôm nay lão lại phá lệ đứng trong phòng khách chờ Vương Tử Quân. Sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng khách, lão nhanh chóng khua tay với Vương Tử Quân rồi mời ngồi.

- Chào ông Tần!

Trước kia Vương Tử Quân đã từng gặp Tần lão gia tử một lần, nhưng đó là chuyện của hơn mười năm trước, vì thế Tần lão gia tử có bộ dạng gì thì chỉ là một phần ký ức có chút mơ hồ. Nhưng bây giờ khi hắn nhìn thấy Tần lão gia tử chống trượng đi về phía mình, chút ký ức trong đầu đã có thể liên lạc với ông lão vào lúc hiện tại.

Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì lập tức có người dâng trà lên. Tần lão gia tử ngày từ đầu đã là người nắm thế chủ đạo, sau khi ân cần thăm hỏi sức khỏe của Vương lão gia tử, lúc này lão mới thay đổi chủ đề:

- Tử Quân, tôi hiểu rõ ý của cậu, tôi đã cho người gọi điện thoại cho Triệu Tứ Quân, tôi sẽ gặp mặt bàn chuyện với anh ấy. Tuy muốn toàn thắng là không thể, thế nhưng muốn cứu Tần Hồng Cẩm ra thì không là vấn đề.

- Cám ơn ông Tần, chị Hồng Cẩm đã làm phiền ngài phải quan tâm lo lắng rồi.

Nụ cười trên mặt Vương Tử Quân vẫn rất sáng lạn, hắn nói lời cảm tạ rồi tiếp tục:

- Ông Tần, cháu dù mới đến nhưng vẫn hiểu trạng thái vào lúc này, rõ ràng có người muốn há miệng nuốt cả tập đoàn Quân Thành, có thể thấy miệng của bọn họ cũng không phải là nhỏ.

Tần lão gia tử thật sự rất thừa nhận lời nói của Vương Tử Quân, lão khẽ gật đầu, sau đó cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào đứa cháu nội của bằng hữu mình năm xưa.

- Ông Tần, cháu cũng không thích gây chuyện, cũng không phải loại người thiện chí giúp người, nhưng nếu người ta muốn ức hiếp tập đoàn Quân Thành, bọn họ nghĩ rằng muốn làm gì thì làm, muốn giết thì giết, như vậy rõ ràng đã lầm rồi.

Tần lão gia tử nhìn gương mặt dần biến đổi của Vương Tử Quân thì trong lòng chợt chấn động mạnh mẽ, cũng không phải vì những lời nói này của Vương Tử Quân, mà là vì tâm tính của người này. Tuy lão cho rằng Tần gia của bọn họ sẽ không có hy vọng thắng lợi khi đối đầu với Triệu gia, thế nhưng bộ dạng con cháu sợ hãi khi nhắc đến Triệu Tứ Quân thật sự làm cho lão rất thất vọng.

- Tử Quân, chú khuyên cháu một câu, người ở dưới mái hiên, có ai không cúi đầu? Dưới tình huống hiện tại, cháu có thể làm thế nào được?

Trưởng phòng Tần nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lại dùng giọng mỉa mai hỏi ngược lại:

- Triệu Tứ Quân không những có danh tiếng cực mạnh trong thành phố Việt Thị, còn là một thường ủy cực kỳ có tư cách ở tỉnh ủy, nếu muốn chơi cao tay với bí thư Triệu thì hoàn toàn là không thể, rõ ràng là nóng đầu làm việc tùy tiện.

Trưởng phòng Tần mở miệng rất khách khí nhưng ý nghĩ khinh thường lại quá rõ ràng, đó chính là muốn nhắc nhở Vương Tử Quân: Đừng mạnh miệng nói những lời không thực tế, cậu và Triệu Tứ Quân vốn không phải là tồn tại cũng một cấp bậc, cậu sao có thể chống lại?

- Hừ, tôi đang lên tiếng, có chỗ cho cậu mở miệng sao?

Tần lão gia tử trừng mắt dùng giọng nghiêm nghị quát lên với con trai thứ ba của mình. Tuy tuổi đã lớn nhưng lão vẫn nghe và hiểu lời châm chọc của con trai mình, dù thật sự thừa nhận những lời nói như vậy nhưng lại không thể nào biểu hiện như thế trước mặt Vương Tử Quân, rõ ràng là ảnh hưởng đến lòng tự tôn của con cháu người ta.

Trưởng phòng Tần ở bên ngoài tuy cực kỳ uy phong, thế nhưng lúc này nghe lời răn dạy của bố thì thật sự không dám phản kháng, nghe thấy bố quát lớn thì nhanh chóng ngậm miệng lại.

- Ông Tần, chú ấy nói không sai, Triệu Tứ Quân là người có lực lượng cực mạnh, thành phố Việt Thị lại là hang rồng ổ cọp của hắn, thế nên thật sự rất khó chơi cao tay với người này.

Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm, lúc này mới cười nói:

- Vì vậy cháu cũng không muốn chơi cao tay với hắn ta, cháu chỉ muốn cho hắn ta chút niềm vui bất ngờ mà thôi.

- Tử Quân, cháu có ý gì?

Vẻ mặt Tần lão gia tử chợt biến đổi, Vương Tử Quân nói như vậy sao lão không hiểu cho được?

- Ông nội, Tam thúc, xảy ra chuyện lớn rồi, công nhân nhà máy cơ giới vây công chính quyền thành phố, bây giờ lại chạy sang tập đoàn Nam Long, có rất nhiều biểu ngữ, bây giờ hiện trường đã rối loạn, chỉ có thể chờ Tiền Trường Thắng thu thập cục diện rối rắm mà thôi.

Một tên thanh niên từ bên ngoài chạy vào rồi vội vàng nói với Tần lão gia tử.

Tần lão gia tử tất nhiên biết rõ tập đoàn Nam Long có liên hệ với Triệu gia, bây giờ vài ngàn công nhân không những vây công thị ủy, còn đến vây quanh tập đoàn Nam Long, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.

Tần lão gia tử chợt kinh hoàng, thế là không khỏi nhìn sang Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân vẫn ngồi đó bất động như núi, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt.

- Tiểu Địch, đây là anh Tử Quân, cháu mau đến ra mắt anh ấy đi.

Tuy trong lòng có không ít lời muốn nói nhưng Tần lão gia tử dù sao cũng là người từng trải qua thiên quân vạn mã, lão trầm ngâm một chút rồi lên tiếng kêu gọi tên thanh niên ở bên kia.

Tên thanh niên có chút sững sốt, lúc này mới nở nụ cười nhìn về phía Vương Tử Quân chào một tiếng anh Tử Quân. Vương Tử Quân cũng lên tiếng bắt chuyện với Tiểu Địch, sau đó nói:

- Tiểu Địch, tin tức của cậu hình như không quá chuẩn xác, phải nói là lúc này trong tay tất cả công nhân đang vây công tập đoàn Nam Long đều có cầm theo tư liệu về việc tập đoàn Nam Long ngầm chiếm tài sản của nhà máy cơ giới. Vì bọn họ có chứng cứ đó trong tay, thế cho nên bọn họ mới không lo lắng việc Tiền Trường Thắng bị trừng trị.

- Anh Tử Quân, anh cũng từ nơi đó đến đây sao? Sao lại biết được rõ ràng như vậy?

Tiểu Địch khẽ vỗ đầu một cái rồi hỏi Vương Tử Quân.

- Tiểu Địch, cậu nói rất đúng, tôi thật sự vừa từ đó đến đây, nhưng tôi còn biết rõ hơn cậu rất nhiều.

Lúc này vẻ mặt Vương Tử Quân trở nên cực kỳ nghiêm túc:

- Ông Tần, ở trước mặt ngài cháu cũng không nói nhiều, thế cục ngày hôm nay là do cháu sắp xếp.

Tần lão gia tử dù có chút suy đoán nhưng lúc này nghe Vương Tử Quân thẳng thắn thừa nhận thì không khỏi chấn động. Lão dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Tử Quân, sau đó vội vàng hỏi:

- Tử Quân, cháu có biết mình đang làm gì không? Cháu rõ ràng đang đùa với lửa, như vậy chỉ sợ lửa sẽ đốt đến người.

- Ông Tần, ông cứ yên tâm, ngọn lửa đó cũng không thể nào đốt đến người cháu được. Cháu cũng không phải đang đùa với lửa, mà là chính bọn họ đùa với lửa, cháu chỉ cho thêm chút gió vào mà thôi.

Vương Tử Quân cười cực kỳ ung dung trấn định, giọng điệu càng thêm hời hợt.

- Thêm một ngọn gió? Ngọn gió của cậu cũng không nhỏ, nếu Triệu Tứ Quân biết được chính cậu là người nổi gió, đối phương không bóp chết cậu mới là lạ.

- Cậu cảm thấy chuyện này thế nào? Có thể làm gì được Triệu Tứ Quân?

Tâm tư của Tần lão gia tử chủ yếu vẫn đặt lên người của Triệu Tứ Quân, lúc này l nhìn bộ dạng ung dung bình tĩnh của Vương Tử Quân, thế là niềm tin của lão vào Vương Tử Quân lại tăng thêm vài phần.

Vương Tử Quân thật sự chờ những lời thế này, hắn cũng không giấu diếm:

- Ông Tần, dựa vào tình thế của cháu bây giờ thì căn bản không có chút lực uy hiếp nào với Triệu Tứ Quân, nhưng cháu tin chỉ cần cháu nổi gió sẽ có người thừa cơ hội mà vào, sẽ có kẻ vui sướng mang thêm củi đến bổ sung. Text được lấy tại Truyện FULL

Vẻ mặt Tần lão gia tử đã càng thêm trầm trọng, lão lẳng lặng ngồi đó giống như trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó. Lúc này trưởng phòng Tần ở bên cạnh cũng đã hiểu ý của Vương Tử Quân.

- Ha ha, tiểu tử cậu đúng là dối trá, thật sự quá dối trá.

Tần lão gia tử chợt nở nụ cười rồi chỉ về phía Vương Tử Quân cười hì hì nói:

- Cậu đến đây cũng không phải muốn người ông này tham gia náo nhiệt, bỏ thêm củi vào đáy nồi sao? Nhưng ông Tần bây giờ đã lớn tuổi, chuyện chất củi cũng xem như lực bất tòng tâm.

- Chút việc này cháu sao bắt ông Tần phải tự mình ra tay? Nếu ông nội cháu biết vì chuyện nhỏ mà làm phiền ngài, không phải sẽ chặt chân cháu sao?

Vương Tử Quân cầm lấy bình trà châm nước cho Tần lão gia tử, sau đó mới cười nói:

- Cháu đến đây thật sự là có chuyện cần nhờ ông Tần, chỉ muốn nhờ ông hẹn giúp cháu một người đến dùng cơm mà thôi.

- Hẹn người dùng cơm?

Ánh mắt Tần lão gia tử càng thêm nhạy cảm, nếu như vừa rồi Vương Tử Quân chỉ đem đến cho lão sự kinh ngạc, bây giờ lão có thể nhìn vào người Vương Tử Quân cần mời cơm để biết xu hướng phát triển của sự việc là thế nào.

- Đúng vậy, ông Tần, cháu đây nào có thể so sánh với một người đức cao vọng trọng như ngài, thế cho nên cháu muốn nhờ ngài mời chủ tịch Trần dùng một bữa cơm. Cháu tin tưởng anh ấy cũng bằng lòng gặp mặt.

Mời chủ tịch thành phố? Tần lão gia tử chợt lóe lên một ý nghĩ mới trong đầu, lão cũng nhanh chóng cho ra quyết định, lão khẽ nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:

- Chuyện này tôi sẽ giúp cậu, sẽ liên lạc điện thoại và thông báo ngay cho cậu.

- Cám ơn ông Tần.

Vương Tử Quân nói thêm vài câu với Tần lão gia tử, sau đó mới rời khỏi Tần gia. Khi Vương Tử Quân rời khỏi Thiếu gia, Tần lão gia tử cũng tiễn đến tận cửa.

- Bố, Vương Tử Quân này thật sự quá to gan lớn mật.

Trưởng phòng Tần đã quay về phòng, sau khi Vương Tử Quân rời đi thì không nhịn được phải lên tiếng với Tần lão gia tử.

- À, đứa bé này thật sự to gan lớn mật, lại khó có được sự can đảm và thận trọng như thế.

Tần lão gia tử khẽ giậm chân xuống đất rồi trầm giọng nói:

- Cậu ta làm như vậy thật sự có chút mạo hiểm, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không có gì sai. Cho dù có người biết hắn là kẻ chọc vào tổ ong vò vẽ thế nhưng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi, ai bảo người làm quan đều có kẻ thù chính trị cùng tồn tại? Chỉ cần một ngọn lửa bùng lên sẽ có người đi châm thêm dầu.

- Ai sẽ là người bỏ thêm củi?

Trưởng phòng Tần cho ra một câu hỏi ngu xuẩn như vậy thì thật sự cảm thấy hối hận, thầm nghĩ mình sẽ khó tránh khỏi tình huống bị mắng cho một chặp.

- Ai sao? Hừ, nếu con còn vụng về như vậy, thôi thì dứt khoát từ quan về nhà dưỡng lão đi. Triệu Tứ Quân đã cường thế ở thành phố Việt Thị này nhiều năm, đừng nói là trong đám lãnh đạo thị ủy, thậm chí người này đã chọc giận khá nhiều người trên tỉnh ủy. Mọi người trước nay không ra tay, không phải chưa tìm được cơ hội sao? Bây giờ Vương Tử Quân châm lửa, lửa đã bốc cháy khá mạnh, Triệu Tứ Quân áp chế không được, người khác sẽ cảm thấy bình thản sao?

Tần lão gia tử cười lạnh một tiếng nói:

- Xem ra làm người vẫn phải kẹp đuôi lại, ngàn vạn lần không nên quá mức, nếu không thì sớm muộn gì cũng phải trả giá.

Trưởng phòng Tần biết rõ bố mình nói có ý nghĩa là gì, hắn là một cán bộ đơn vị trên tỉnh, hắn cũng hiểu rõ trạng thái của thành phố Việt Thị, hắn liên hệ đến vài gương mặt quen thuộc, thế là không khỏi cảm thấy sự việc đang xảy ra theo chiều hướng như vậy.

- Con gọi điện thoại cho Nhị ca, để nó nhanh chóng hẹn chủ tịch Trần, nói tôi mời cậu ấy dùng cơm.

Tần lão gia tử phân phó xong thì sải bước rời khỏi phòng khách, đi về phía phòng làm việc của mình.

- Xoảng!

Một ly trà tinh xảo bị ném xuống đất vỡ tan tành, Triệu Bình Xuyên trước nay thường xuyên ra oai hống hách bây giờ đứng trước mặt Triệu Tứ Quân thì giống nnhw một con chim cút đang bị kinh hoàng, chỉ biết cúi đầu không dám lên tiếng.

- Thế nào? Không còn gì để nói nữa sao?

Giọng điệu nghiêm khắc phát ra từ miệng Triệu Tứ Quân, lão dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn con trai của mình, sau đó lại hung hăng nói:

- Không phải cậu rất có bản lĩnh sao? Bây giờ sao không mở miệng? Giỏi thì nói xem nào?

- Tôi đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần rồi, đừng đi quá gần với loại người như Tiền Trường Thắng, nhưng cậu hết lần này đến lần khác lại không chịu nghe, giống như chỉ sợ người khác không biết hai người không có quan hệ gì vậy. Cậu đúng là loại ngốc nghếch không ra gì, cậu làm cái gì vậy? Hôm nay lại từ trong tập đoàn Nam Long chạy ra ngoài, cậu muốn làm tôi mất mặt đến chết sao?

Triệu Tứ Quân nhìn tấm ảnh trên bàn, lão cực kỳ bức bối, thật sự rất gấp. Lão vừa thở hổn hển chửi mắng con mình, cũng hoàn toàn quên con trai là loại người gì.

- Bố, con chỉ...

Triệu Bình Xuyên thật sự đổ mồ hôi hột, lúc này hắn đưa mắt nhìn tấm hình mình đi ra khỏi tập đoàn Nam Long, thật sự không biết làm sao cho phải.

- Bí thư Triệu, nhắc đến chuyện này tôi cũng thấy cực kỳ quái lạ, tôi cảm thấy nó không được bình thường, sau lưng chắc chắn có người thúc đẩy.

Một người đàn ông trung niên đứng sau lưng Triệu Tứ Quân chợt lên tiếng nhắc nhở.

Triệu Tứ Quân tương đối coi trọng người đàn ông trung niên này, lão gật đầu nói:

- Anh Mạc, anh nói đúng, đột nhiên in ra rất nhiều tư liệu về sự kiện phạm pháp của Tiền Trường Thắng ở nhà máy cơ giới, đằng sau sao lại không có người thúc đẩy cho được? Nhưng tôi cũng đã hồ đồ rồi, bây giờ điều chúng ta nên làm chính là nghĩ biện pháp bắt tên kia cho bằng được.

- Bố, con cảm thấy chuyện này nhất định là do tên họ Trần kia ra tay, ngoài người này ra thì không còn ai khác.

Triệu Bình Xuyên vừa rồi bị bố mắng một trận xối máu chó lên đầu, bây giờ lại trở nên thông minh, tranh thủ thời gian hiến kế.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất