Vương Tử Quân nhìn Đỗ Hiểu Mạn, hắn gật đầu nói:
- Tốt, tiếp sức thi đấu, nói rất hay.
...
Bầu không khí vào mùa đông ở tỉnh Sơn Nam vừa khô vừa lạnh, Vương Tử Quân chợt giật mình thức tỉnh trong âm thanh gió lạnh rít gào thổi qua cửa sổ thủy tinh. Hắn muốn ngồi thẳng người dậy nhưng lại cảm thấy toàn thân nặng trịch. Bên cạnh hắn là cơ thể trắng nõn mềm mại của Trương Lộ Giai, nàng đang áp lên người hắn, bộ vi trước ngực bị ép làm cho biến dạng.
Vương Tử Quân nhìn Trương Lộ Giai đang ngủ say mà không khỏi nghĩ đến tình huống điên cuồng tối qua, tuy hắn bây giờ vẫn tràn đầy tinh lực nhưng cũng thấm báo với mình, sau này mình cũng không nên không biết tiết chế giống như trước đây.
Vương Tử Quân khó khăn rời khỏi chăn ấm, hắn nhìn ra bên ngoài, cuối cùng cũng tranh thủ mặc quần áo. Hắn là phó bí thư chủ trì công tác của tỉnh đoàn, tất nhiên sẽ không ai dám kiểm tra xem hắn có đi làm hay không, thế nhưng hắn lại luôn đặt ra một yêu cầu với chính mình, luôn cố gắng lấy mình làm gương.
Vương Tử Quân ăn mặc gọn gàng, sau đó hắn khẽ cúi người hôn lên trán Trương Lộ Giai một cái, lúc này mới lưu luyến rời khỏi không gian ấm áp của mình và Trương Lộ Giai. Hắn đi ra ngoài, gió rít lạnh lẽo. Hắn bắt một chiếc taxi, sau đó xuống xe ở vị trí cách khu ký túc xá tạp chí thanh niên khoảng năm trăm mét.
Vương Tử Quân vừa đi bộ vừa hoạt động cơ thể, cuối cùng cũng về đến nhà.
- Bí thư Vương. xem tại TruyenFull.com
Thái Thần Bân đã chờ sẵn ngoài cổng khu ký túc xá, khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì nhanh chóng đón chào.
- Đi thôi.
Sau khi lên xe thì Vương Tử Quân khẽ phất tay với Thái Thần Bân, tỏ ý cho hắn lái xe đi ngay. Thái Thần Bân lái xe cho Vương Tử Quân một thời gian khá dài, hắn tất nhiên hiểu rõ tâm tư của lãnh đạo, thế là hắn bẻ tay lái, xe chạy đi như bay.
- Lại có người kêu oan sao?
Vương Tử Quân nhìn thấy đám người đang vây quanh khu văn phòng khối chính quyền tỉnh, Vương Tử Quân chợt mở miệng hỏi Thái Thần Bân. Vương Tử Quân công tác ở tỉnh đoàn thời gian khá dài, hắn thật sự đã gặp qua không ít trường hợp như thế này.
Thái Thần Bân nhìn thoáng qua bên ngoài rồi gật đầu nói:
- Bí thư Vương, gần đây có hai nhà máy gặp vấn đề về tiền bạc, chưa phát lương cho công nhân, thế nên công nhân không có cơm ăn, bọn họ mới chạy đến tìm chính quyền nhân dân của mình.
Vương Tử Quân nghe Thái Thần Bân nói như vậy mà chỉ cười cười, hắn cũng không nói gì. Nhưng hắn đưa mắt nhìn qua, thấy những người kêu oan đứng bên ngoài, nhìn cách ăn mặc thì không giống công nhân, hình như là nông dân.
Đây là có chuyện gì? Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn đưa mắt xem xét thật cẩn thận, thấy vài chục người ăn mặc như nông dân đang vây quanh cổng tỉnh ủy rồi lớn tiếng nói với các cán bộ văn phòng ở bên trong, tâm tình cực kỳ kích động.
Khu văn phòng tỉnh ủy ngoài cửa chính còn có cửa hông, Thái Thần Bân cũng không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, hắn bẻ tay lái chay về một phía khác. Tuy Vương Tử Quân còn cảm thấy có chút nghi kỵ, thế nhưng hắn cũng không quá quan tâm. Dù sao thì lúc này hắn chỉ là phó bí thư chủ trì công tác của tỉnh đoàn, cũng không phải là một vị chủ tịch huyện cai quản một phương như năm xưa.
Khi Vương Tử Quân vừa xuống xe thì đã thấy Lâm Thụ Cường vội vàng đi đến nói:
- Bí thư Vương, không may rồi, đã xảy ra chuyện.
Sau những ngày tháng Vương Tử Quân chủ trì công tác tỉnh đoàn, Lâm Thụ Cường bây giờ luôn đứng về phía hắn. Lúc này hắn nhìn bộ dạng sốt ruột của Lâm Thụ Cường, trong lòng hắn khẽ động nhưng lại dùng giọng cực kỳ tỉnh táo hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Bí thư Vương, anh có thấy đám người kêu oan ngoài kia không? Bọn họ đang vây quanh cổng tỉnh ủy.
Lâm Thụ Cường dù đã trấn định hơn nhưng giọng điệu vẫn rất dồn dập.
- Thấy, có chuyện gì xảy ra?
Vương Tử Quân cũng ý thức sự việc là không nhỏ, nếu không người ta cũng sẽ chẳng kéo đến vây kín cổng tỉnh ủy.
- Bí thư Vương, vừa rồi chủ nhiệm Tần của phòng văn thư đã gọi điện thoại đến, nói rằng những người kêu oan kia đều đến từ thôn Lâm Hòa.
Lâm Thụ Cường cũng không ngồi xuống mà vội vã nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghe thấy Lâm Thụ Cường trả lời như vậy thì khẽ nhíu mày, sau đó hắc lấy gói thuốc ném cho Lâm Thụ Cường một điếu, cũng chậm rãi châm lửa cho mình.
- Bí thư Vương, chúng ta làm sao bây giờ?
Lâm Thụ Cường nhận lấy điếu thuốc cũng không châm lửa đốt ngay, hắn dùng ánh mắt vội vàng nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi.
Vương Tử Quân cười cười rồi trầm giọng nói:
- Làm sao à? Còn làm sao nữa? Trời muốn mưa mà cô gái muốn lấy chồng, là chuyện của ai thì người đó xử lý, chuyện của ban ngành nào thì ban ngành đó xử lý.
Lâm Thụ Cường nhìn vẻ mặt ung dung trấn định của Vương Tử Quân thì cảm giác sốt ruột đã tan biến đi vài phần, hắn lên tiếng:
- Anh nói đúng, sự việc này có liên quan gì đến tỉnh đoàn chúng ta? Chúng ta phái giáo viên xuống thôn xóm dạy học, cũng không đảm bảo trong thời gian ba năm bọn họ phải đứng ra xử lý các vấn đề không thuộc chức trách của mình.
Lâm Thụ Cường báo cáo cho Vương Tử Quân vài vấn đề liên quan rồi bỏ đi.
Vương Tử Quân ngồi trên ghế trong phòng, hắn lẳng lặng hút thuốc. Tuy vừa rồi hắn nói rất nhẹ nhàng và thoải mái với Lâm Thụ Cường, thế nhưng sự việc lần này cứ phát triển theo hướng như vậy thì rất tốt.
Sinh viên tình nguyện xuống thôn xóm làm công tác dạy học, lại dính vào chuyện tình cảm với thôn nữ, điều này cũng không là vấn đề, biết đâu nó sẽ trở thành giai thoại. Thế nhưng khốn nổi là thầy giáo trẻ kia lại căn bản không có ý muốn lấy cô gái kia, mà cô gái kia lại quá cứng rắn, đã nhảy xuống vách núi tự vẫn.
Sự kiện này nếu như dựa theo trình tự pháp luật thì rõ ràng là một vụ án dân sự, không hề liên quan gì đến tỉnh đoàn, thế nhưng một sự kiện như vậy cũng làm bùng phát cơn giận của nhân dân, bọn họ bất đắc dĩ phải chạy đến tỉnh ủy.
Nhưng vì soa thôn dân đi kêu oan lại không đi tìm chính quyền huyện, lại chạy xa như vậy để đến tận tỉnh ủy? Hơn nữa thi thể của cô gái cũng được đưa đến cổng tỉnh ủy, Vương Tử Quân cũng không tin không có cao nhân chỉ bảo cho những người ngoài kia.
- Tút tút tút...
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Vương Tử Quân nghe máy, chợt nghe thấy đầu dây bên kia dùng giọng khách khí nói:
- Xin hỏi anh có phải là bí thư Vương của tỉnh đoàn không? Tôi là Trương Tấn Dân của phòng văn thư khối chính quyền tỉnh, bây giờ có một vụ án liên quan đến tỉnh đoàn, xin ngài đến đi đến xử lý vụ việc.
Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì cái tên Trương Tấn Dân, dù không có quan hệ gì nhưng cũng biết đây là phó chủ nhiệm phòng văn thư văn phòng khối chính quyền tỉnh.
Trương Tấn Dân là người phụ trách công tác liên quan đến các vụ kêu oan, lúc này nghe thấy đối phương gọi điện thoại đến, Vương Tử Quân nào không biết có chuyện gì xảy ra. Hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình rồi cười ha hả với đầu dây bên kia:
- Chào anh, chủ nhiệm Trương, tôi là Vương Tử Quân, nếu có liên quan đến tỉnh đoàn, tôi sẽ phái người đến xem.
Vương Tử Quân lại nói hai câu với Trương Tấn Dân rồi cúp điện thoại. Hắn nhắm mắt trầm tư vài phút, sau đó hắn gọi Hoắc Tương Nhiễm là chủ quản phòng văn thư của tỉnh đoàn đến.
Dù Hoắc Tương Nhiễm đã có chút xích mích với bố vợ về sự kiện trước đó, thế nhưng lúc này hắn cũng là người cực kỳ linh thông tin tức, trước khi chạy đến phòng làm việc của Vương Tử Quân thì đã biết có chuyện gì xảy ra.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy chúng ta không cần phái người qua, vì yêu thương là hành vi cá nhân, tỉnh đoàn chúng ta là người phái giáo viên xuống công tác, thế nhưng cũng không thể bắt tỉnh đoàn chúng ta chịu trách nhiệm về hành vi cá nhân của bọn họ được.
Vương Tử Quân nhìn Hoắc Tương Nhiễm nổi giận thì cũng hiểu đối phương nghĩ gì, hắn cười cười nói:
- Dù sao thì chúng ta cũng là tổ chức phái người xuống thôn xóm nhận công tác, có chuyện xảy ra thì chúng ta cũng phải ra mặt, anh đi qua tìm hiểu tình huống rồi nói sau.
Hoắc Tương Nhiễm nói hai câu rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Sau khi Hoắc Tương Nhiễm bỏ đi thì Tôn Trạch Hồng trước nay không quan tâm đến bât kỳ vấn đề gì chợt đến ngồi trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Vì vòng kim cô ba năm không được đề bạt xiết chặt trên đầu nên Tôn Trạch Hồng biểu hiện rất trấn định, nói vài câu trấn an với Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân cảm nhận được thiện ý của Tôn Trạch Hồng, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn có chút không thích, nhưgn hắn vẫn nhẫn nại nghe đối phương nói hết lời.
- Bí thư Vương, anh cần phải quan tâm nhiều hơn đến chuyện xảy ra ở thôn Lâm Hòa, nhưng cũng nên phòng bị người ta cho tốt.
Sau khi Tôn Trạch Hồng rời khỏi phòng thì Quách Tiên Vi gọi điện thoại đến nói.
Vương Tử Quân cười nói:
- Trưởng phòng Quách, cám ơn anh đã nhắc nhở, nhưng đây là hành vi của cá nhân, cũng không liên quan gì đến tôi.
- Cậu Vương, xét từ phương diện pháp luật thì chúng ta không liên quan, sự kiện cô gái nhảy từ vách núi xuống tự vẫn cũng không liên quan gì đến thầy giáo Triệu Quân Lương. Nhưng cậu Vương, lời nói của người đời rất đáng sợ, nước bọt cũng có thể dìm chết người.
Quách Tiên Vi cũng không phải người thích nói chuyện giật gân, ít nhất hắn là người của phòng tổ chức, cũng nghe được vài lời nghị luận nho nhỏ.
Vương Tử Quân cũng thật sự thừa nhận những lời của Quách Tiên Vi, một sự kiện như vậy xảy ra thì chắc chắn sẽ có kẻ mượn cơ hội để gây sóng gió, chỉ là không biết đám người kia nhào nặn sóng gió đến tình trạng nào mà thôi.
Vương Tử Quân cũng không thích suy nghĩ nhiều vê những chuyện mà mình không biết, bây giờ điều mình có thể làm chính là binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê, gặp chiêu phá chiêu mà thôi.
Vương Tử Quân hạ điện thoại xuống, lúc này Triệu Quốc Lương đi vào. Vương Tử Quân thấy Triệu Quốc Lương đi đến thì vẫy tay gọi lại gần.
- Có chuyện gì sao?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng gấp gáp của Triệu Quốc Lương thì khẽ hỏi.
- Bí thư Vương, vừa rồi tôi đến phòng văn thư thuộc văn phòng khối chính quyền tỉnh để xem xét, đột nhiên phát hiện rất nhiều phóng viên. Anh xem, chúng ta nên xử lý thế nào đây?
Triệu Quốc Lương dù nói rất ẩn giấu thế nhưng cũng rất rõ ràng, mong bí thư Vương có thể giải quyết sự việc này.
Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn Triệu Quốc Lương rồi nói:
- Quốc Lương, làm rất tốt, tôi sẽ xử lý.
Triệu Quốc Lương được Vương Tử Quân khích lệ thì tỏ ra cực kỳ vui mừng, hắn dù công tác chưa lâu bên cạnh bí thư Vương, nhưng với năng lực, tính linh mẫn và cảm ngộ đã được lãnh đạo coi trọng. Hơn nữa hắn cũng là kẻ thông minh, lúc này có thể nói là gắn bó khá chặt với lãnh đạo, cùng chung vinh nhục. Hắn cũng biết nếu cây cổ thụ là Vương Tử Quân bị ngã đổ, như vậy tương lai của một thư ký như mình cũng bị hủy hoại.
- Bí thư Vương, bây giờ trong đơn vị chúng ta bắt đầu có nhiều người nghị luận về chuyện này.
Triệu Quốc Lương trầm ngâm một lát rồi nhìn về phía Vương Tử Quân nói.
- Nghị luận chuyện này? Bọn họ nghị luận cái gì?
Vương Tử Quân khẽ nâng ly trà lên uống một hớp, sau đó hỏi bằng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh.
- Đại bộ phận đều nói trên lập trường của đơn vị, nhưng cũng có một số người nói lời này nọ, nói cái gì mà quá tâm huyết như vậy, nếu như giáo viên kia không quá quắt thì cô gái trẻ đã không chết, như vậy thành tích quan trọng hay tính mạng quan trọng? Thật là.
Triệu Quốc Lương nói đến đây thì lén đưa mắt quan sát Vương Tử Quân.
Triệu Quốc Lương có chút do dự với những lời đồn nhảm như vậy, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định nói ra tất cả. Hắn là một người thông minh, hắn cảm thấy nếu mình muốn có được sự tín nhiệm của bí thư Vương, như vậy cần phải mưu trí, cần phải tỏ ra sáng suốt trước mặt lãnh đạo, để lãnh đạo thấy mình là người thật sự thân cận.
Vương Tử Quân nghe xong những lời này thì có phản ứng thế nào? Triệu Quốc Lương cảm thấy với tính cách của bí thư Vương thì sẽ chẳng quan tâm. Nhưng những ngày qua hắn luôn theo sát lãnh đạo, hắn biết rõ lãnh đạo đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và sức lực cho phương án của tỉnh đoàn, bây giờ trong đơn vị của mình lại có người cho ra đánh giá như thế, rõ ràng là một đả kích với bí thư Vương.
- Người khác thích nhiều chuyện thì cứ tự nhiên, nhưng cậu cũng đừng nói theo người ta.
Vương Tử Quân khẽ dựa lưng lên ghế, hắn khẽ vung tay lên nói:
- Sau này cậu có nghe được những lời nghị luận kia cũng đừng quan tâm, cũng không cần tranh luận với bọn họ, chỉ cần nhớ kỹ ai nói là được.
- Vâng, bí thư Vương.
Triệu Quốc Lương có chút giật mình, hắn khẽ lên tiếng. Tuy hắn cảm thấy phản ứng của bí thư Vương là rất nhạt, thế nhưng hắn lại thấy cuộc nói chuyện vừa rồi cũng làm cho mình tăng thêm chút sức nặng với bí thư Vương.
Khi Hoắc Tương Nhiễm quay lại thì đã hơn mười một giờ, hắn ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, đám người phòng văn thư kia thật sự không ra gì, tôi đi qua thì đẩy tôi vào cuộc. Bọn họ nói rằng giáo viên kia chủ yếu thuộc phụ trách của tỉnh đoàn, bây giờ tỉnh đoàn phải ra mặt đối thoại, không phải đang chụp mũ lên đầu chúng ta sao?
Vương Tử Quân ném cho Hoắc Tương Nhiễm một điếu thuốc, hắn thản nhiên nói:
- Tỉnh đoàn chúng ta chỉ là một trong những đơn vị chịu trách nhiệm phụ trách với giáo viên tình nguyện kia mà thôi.
Hoắc Tương Nhiễm đốt thuốc, hít vào một hơi, sau đó mới nói:
- Bí thư Vương, chúng ta thúc đẩy phương án đưa giáo viên xuống dạy học, thế nhưng nó cũng không có nghĩa là do chúng ta phụ trách.
- Đám người phòng văn thư làm như vậy là có thái độ gì? Lại còn kéo đến một đám phóng viên, con bà nó.
- Những phóng viên kia có phỏng vấn anh không?
Vương Tử Quân khẽ gạt tàn rồi dùng giọng tùy ý hỏi Hoắc Tương Nhiễm.
- Cũng không có, chỉ là bí thư Vương, chuyện này tốt nhất nên liên lạc với phòng tuyên truyền, có thể không đăng báo thì tốt nhất đừng nên đăng báo.
Hoắc Tương Nhiễm cũng là lão cơ quan công tác nhiều năm, cũng hiểu bí quyết chuyện lớn hóa nhỏ.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hiểu rõ đạo lý này, nhưng đã có người thúc đẩy sự việc kéo lên đến tỉnh, lại càng kéo đám phóng viên chạy đến, rõ ràng có muốn làm cũng khó xong.
- Chút nữa để bí thư Tôn liên lạc với phòng tuyên truyền tỉnh ủy, nghe nói anh ấy có quan hệ không tệ với phó phòng Hà phòng tuyên truyền tỉnh ủy.
Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn ném vấn đề này cho Tôn Trạch Hồng.
Đều là những người làm việc với nhau nhiều năm, tất nhien cũng phải hiểu vài phần về nhau, Hoắc Tương Nhiễm tất nhiên cũng biết Tôn Trạch Hồng có quan hệ với phòng tuyên truyền tỉnh ủy. Bây giờ Vương Tử Quân giao nhiệm vụ cho Tôn Trạch Hồng, Hoắc Tương Nhiễm cũng rất đồng ý.
Ngày mùa đông rất ngắn, khi mặt trời xuống núi thì Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của mình. Hắn còn chưa ngồi lên xe của Thái Thần Bân thì điện thoại đã vang lên, hắn nhìn dãy số và khẽ nói:
- Chị Lộ Giai.
- Tử Quân, bây giờ có thể trò chuyện không?
Trương Lộ Giai nói bằng giọng điệu có chut dồn dập.
Vương Tử Quân khẽ động, nhưng hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước, lại dùng giọng thoải mái nói:
- Bây giờ bên cạnh tôi không có người nào.
- Tử Quân, vừa rồi tôi gọi điện thoại cho một người bạn công tác ở một tờ báo chiều, cô ấy nói tòa soạn đã yêu cầu mình chủ biên sự kiện phát sinh ở cổng tỉnh ủy vào sáng ngày hôm nay.
Trương Lộ Giai nói đến đây thì thật sự có chút sốt ruột.
Vương Tử Quân dù không thấy mặt Trương Lộ Giai nhưng lúc này vẫn có thể từ giọng nói để cảm ứng được gương mặt, được sự quan tâm của nàng với mình. Hắn thật sự cảm thấy ấm áp, hắn khẽ cười nói:
- Tin tức này đã được bọn họ phát hiện, muốn che giấu cũng không được, cứ để mặc bọn họ.
- Tử Quân, bọn họ tuy không trực tiếp đẩy cậu lên đầu sóng ngọn gió, thế nhưng chỉ cần bọn họ làm bùng phát sự kiện này, chắc chắn sẽ có hậu chiêu. Tôi cảm thấy cậu nên tìm gặp bí thư Lưu, để loại trừ những ảnh hưởng liên quan đến mình.
Trương Lộ Giai cũng đã bình tĩnh trở lại, nàng khẽ nói lời đề nghị với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gật đầu đồng ý:
- Tôi quay về sẽ báo cáo với bí thư Lưu về vấn đề này.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ tiếp nhận ý tốt của Trương Lộ Giai, nhưng hắn cũng thật sự hiểu, người muốn ra tay với mình đã tìm được cơ hội tốt, như vậy sẽ tuyệt đối không vì một Lưu Truyền Thụy mà bỏ qua cơ hội lần này. Hắn cúp điện thoại, sau đó ngồi vào trong xe, hắn khẽ nhìn đồng hồ, lại rơi vào trầm ngâm.
- Bí thư Vương, đây là báo chí ngày hôm nay.
Sáng hôm sau thời tiết rất lạnh, sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc thì Triệu Quốc Lương đã kịp thời đưa báo đến đặt trên bàn. Vương Tử Quân là một cán bộ tỉnh Sơn Nam, tất nhiên nhật báo Sơn Nam phải được đặt lên vị trí đầu tiên, đó là một quy củ với hầu hết các lãnh đạo trong tỉnh, tất cả nhân viên phải chú ý trong lúc xếp báo cho lãnh đạo. Lúc này trên tờ nhật báo Sơn Nam, ảnh bìa chính là bí thư Nhiếp Hạ Quân đang tham gia lễ khởi công một công trình, bài viết chiếm không gian không nhỏ trên trang nhất.
Vương Tử Quân lật báo không nhanh không chậm, sau đó dừng lại ở trang thứ ba. Đây là mục đưa tin hằng ngày, bên trong có bài viết về sự kiện hôm qua, thế nhưng bài viết cũng không có gì mẫn cảm, cũng không đề cập đến tỉnh đoàn.
Chỉ là bài viết nói về thân phận của Triệu Quốc Lương, nói rất rõ ràng, kể cả tốt nghiệp đại học thế nào và tham gia hoạt động tình nguyện của tỉnh đoàn ra sao. Sau đó lại là một đoạn văn thảo luận về tình yêu, nhưng chỉ cần có mặt Triệu Quốc Lương thì sẽ có thêm một dòng chữ "giáo viên tình nguyện".